Trịnh Quốc Đống chết.
Theo cái chết của ông, khép lại toàn bộ vụ án. Ngay cả truyền thông cũng không phanh phui nên chuyện này cứ thế qua đi. Trịnh Tranh trở thành tân tổng giám đốc của Trịnh thị, Trịnh lão thái thái đóng cửa từ chối tiếp khách, dặn dò nói chúc Tết cũng không cần đi.
Trịnh Tranh vẫn duy trì tiết tấu công việc.
Do vụ việc của Trịnh Quốc Đống không được đưa ra ánh sáng nên giá cổ phiếu của Trịnh thị không bị dao động, hơn nữa còn có Trịnh Tranh, Trịnh Quốc Đống chết tựa như một cơn gió thoảng, chỉ tạo thành gợn sóng trong lòng người nhà.
Lão thái thái làm xét nghiệm ADN cho đứa con riêng, kết quả không trùng khớp, khiến lão thái thái sụp đổ, ở nhà niệm Phật.
Trước tân niên, Trịnh Tranh quyết định đưa Sở Tiểu Mộc về đón năm mới.
Chử Tiểu Du đồng ý.
Hai người cùng đến nhà Trịnh Quốc Lương đón người, Chử Tiểu Du là lần đầu đi chúc Tết chú nhỏ, có lòng mua không ít quà. Kết quả là Sở Tiểu Mộc mở cửa, nhìn thấy hai người, thản nhiên nói: “Tôi không muốn ở cùng với hai anh.”
Chử Tiểu Du: “…”
“Trịnh Quốc Lương đâu?” Trịnh Tranh hỏi.
“Trong phòng bếp.” Sở Tiểu Mộc nói xong liền dẫn hai người vào trong, tùy ý nói: “Tôi đi pha trà.”
Chử Tiểu Du để Trịnh Tranh ngồi trước, lại theo đuôi Sở Tiểu Mộc vào phòng bếp, nhưng liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Trịnh Quốc Lương đang vo gạo, Chử Tiểu Du cả kinh nói: “Chú ở trong phòng bếp không phải là đang ăn vụng sao?”
Trịnh Quốc Lương vén ống tay áo, cánh tay ướt đẫm, vẻ mặt khổ cực: “Đều tại em trai cậu, nói không muốn ăn ở ngoài.”
Chử Tiểu Du liếc mắt nhìn Sở Tiểu Mộc một cái, thầm nghĩ nó thật lợi hại, lại có thể khiến một công tử bột phải cải tà quy chính mà ở nhà nấu cơm.
Chử Tiểu Du ho khan một tiếng: “Trịnh tiên sinh cũng tới, chú đi ra ngoài với anh ấy đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Mộc.”
Chử Tiểu Du cảm thấy cậu nói câu này ra chắc chắn làm Trịnh Quốc Lương cảm động đến rơi nước mắt, vứt nồi cơm mà bỏ đi. Kết quả, chú nhỏ ngay lập tức phóng ánh mắt đề phòng mà nhìn cậu: “Cậu gọi Tiểu Mộc thân thiết như vậy? Cậu muốn đưa nó đi đúng không?”
Chử Tiểu Du chẳng hiểu tại sao: “Đúng vậy, nó là…”
“Không được!” Trịnh Quốc Lương nhanh chóng đánh gãy lời cậu, bày ra vẻ mặt khổ sở: “Đây là con tin của tôi, cậu không mang đi được.”
Chử Tiểu Du cảm thấy dấu chấm hỏi bay đầy đầu: “Không phải chứ, chú cảm thấy Từ Hi thái hậu thật sự sẽ đem cổ phần công ty chia cho chú hả? Tôi nghĩ là không có đâu.”
Trịnh Quốc Lương: “Căn bản không phải như vậy, đây là em vợ Trịnh Tranh biết không! Làm gì có chuyện thê nô có thể đắc tội em vợ? Nó với tôi cam đoan, sau này chỉ cần có nó, Trịnh Tranh sẽ không khi dễ tôi, tôi sẽ trả cho nó 20 vạn tiền bảo vệ!”
Chử Tiểu Du đau tim, nhìn Sở Tiểu Mộc: “Cậu cầm 20 vạn của hắn?”
Sở Tiểu Mộc gật đầu: “Còn lấy đặt cọc.”
“Thúi thúi thúi!” Bát nháo cái gì, hiện giờ Chử Tiểu Du rất nghi ngờ chỉ số thông minh của Trịnh Quốc Lương, hắn không làm gì được Trịnh Tranh, chẳng lẽ Trịnh Tranh lại sợ ngại mà không dám đi gây sức ép với đồ khờ như hắn?
Trịnh Quốc Lương lại thề son sắt, lôi kéo cánh tay Sở Tiểu Mộc, đem người giấu ở phía sau lưng không cho đi.
Sở Tiểu Mộc nửa năm nay sinh hoạt không tồi, nhanh chóng phát triển trông cả người cao gầy, sắc mặt cũng sáng lên nhiều, khuôn mặt tuấn tú, tay chân thon dài, trông hệt như tiểu thịt tươi.
Nó nhìn Trịnh Quốc Lương, lại nhìn Chử Tiểu Du, vừa định lên tiếng thì Trịnh Tranh đột nhiên xuất hiện.
Trịnh Tranh thản nhiên nói: “Tiểu Mộc, chúng ta vào thư phòng nói chuyện một chút.”
Sở Tiểu Mộc “Ừ” một tiếng, thoát khỏi Trịnh Quốc Lương, cũng không quay đầu lại mà đi trước.
Trịnh Tranh quan sát Chử Tiểu Du, lại lạnh lùng liếc mắt Trịnh Quốc Lương mới đi đến thư phòng.
Hai người đi rồi, phòng bếp an tĩnh một giây.
Trịnh Quốc Lương vò đầu bứt tai, ghé đầu ép tai vào cửa thư phòng, quay người lại nhỏ giọng hỏi Chử Tiểu Du: “Cậu không tò mò sao? Chúng ta nghe một chút đi?”
Chử Tiểu Du hơi ngứa ngáy trong lòng, nhưng nghe lén là không tốt, trong lòng cậu có chút do dự.
Trịnh Quốc Lương lại bất chấp tất cả, hắn thật sự cảm thấy Sở Tiểu Mộc có thể giúp hắn cản Trịnh Tranh, hai người này đều đáng sợ, chắc chắn có
một màn cân não.
Nhìn Trịnh Quốc Lương rón ra rón rén đi ngoài cửa thư phòng, Chử Tiểu Du cũng nhịn không được lòng tò mò, hai người giả bộ mèo con đứng sát cửa, Trịnh Quốc Lương nhỏ giọng: “Tôi không lắp cửa cách âm.”
Chử Tiểu Du cũng nghĩ một công tử bột làm gì có cái gọi là bí mật.
Trong phòng hai người đang nói chuyện với nhau nhưng không to tiếng. Chử Tiểu Du cũng chỉ có thể nghe mơ hồ cái có cái không.
Trịnh Tranh hình như nói “Tôi để cậu ở lại là vì cậu là người thân duy nhất của Tiểu Du, ở đây trong nhà ngoài tôi chỉ có cậu sẽ giúp em ấy.”
Sở Tiểu Mộc vẫn phong thái đấy, lạnh giọng trả lời: “Tôi được ở lại là vì là em trai của chồng anh. Nếu không vì sao tôi phải chấp nhận một người đàn ông có một người cha muốn gϊếŧ mình làm chị dâu tôi?”
Trịnh Quốc Lương cười phụt một tiếng, hắn lại có thể nghe được Trịnh Tranh bị người khác gọi là chị dâu!
Hắn giơ ngón tay cái lên cho Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du mắt sáng lên, nhấc môi cười ngây ngô.
Bên trong, Trịnh Tranh đột nhiên đè thấp giọng: “Vậy chuyện kia rốt cuộc là có liên quan gì đến cậu?”
Sở Tiểu Mộc mặt không đổi sắc: “Không có, sao anh không nghi ngờ người trong nhà mình. Ví dụ như người bà nội biếи ŧɦái của anh vậy, có lẽ là bà ta nhìn ra chúng ta tra ra được gì từ Trịnh Quốc Đống, sợ ảnh hưởng tới cổ phần công ty của các anh cho nên coi con trai không khác gì con rơi?”
“Nếu không tại sao người quỷ quyệt như thế mà lại ngày ngày niệm Phật. Nếu bà ta yêu con trai như vậy thì sao lại sợ nửa đêm quỷ tìm đến cửa?”
Trịnh Tranh lẳng lặng đánh giá Sở Tiểu Mộc.
Sở Tiểu Mộc cười lạnh một tiếng.
Câu trả lời thật sự vĩnh viễn chôn ở dưới đất, có lẽ là Sở Tiểu Mộc, cũng có lẽ là Trịnh gia vì muốn bảo vệ đại gia tộc mà để Trịnh Quốc Đống chết sớm một chút.
Trịnh Tranh thản nhiên hỏi: “Cậu không theo chúng tôi về nhà?”
Sở Tiểu Mộc cứng ngắc: “Tôi với Chử Tiểu Du không hợp sống chung một chỗ.”
Chử Tiểu Du ở ngoài cửa nghe được câu này, buồn bực cúi đầu một lúc cũng không ngẩng lên được.
Trịnh Tranh không muốn ở lại ăn bữa tiệc Trịnh Quốc Lương đích thân nấu, nhưng vẫn để Chử Tiểu Du ở lại với Sở Tiểu Mộc thêm một lúc nữa. Tuy rằng thành phố này thật sự rộng lớn nhưng chạm mặt nhau không phải điều khó khăn, Chử Tiểu Du thương tâm chính là không đưa Sở Tiểu Mộc về.
Sở Tiểu Mộc lớn lên quá nhanh.
Buổi tối, Chử Tiểu Du cuối cùng cũng cam chịu đi về. Sở Tiểu Mộc khó có được lúc không kɧıêυ ҡɧí©ɧ chê cười cậu, còn tự mình đi tiễn khách.
Lúc đến cửa thang máy, Chử Tiểu Du vẫn không yên lòng: “Tiểu Mộc, nếu em muốn trở về lúc nào cũng phải gọi điện cho anh. Còn có đừng học theo chú nhỏ, cũng đừng làm gián điệp, nguy hiểm…”
Sở Tiểu Mộc nhìn Chử Tiểu Du, đột nhiên nghiêng người ôm lấy cậu, đôi mắt híp như phát sáng: “Anh, nếu có thể, em không muốn được sinh ra.”
Chử Tiểu Du khóc hết cả một đường về nhà.
Mèo con yêu sạch sẽ, cậu khóc lóc phải đi tắm rửa. Lúc đi ra mặt đỏ mũi hồng, đến khóe mắt cũng ửng hồng, trong mắt vẫn còn một tầng nước.
Trịnh Tranh thở dài một tiếng, để cậu ngủ ở bên cạnh vừa khóc vừa xoa mũi.
Chử Tiểu Du khóc một lúc lâu, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, mèo con thẹn thùng chôn đầu trong ngực Trịnh Tranh: “Chúng ta ngủ đi?”
Trịnh Tranh hôn cậu một lúc: “Anh đi ngủ với em, có điều anh phải đi xem văn kiện trước.”
Chử Tiểu Du “Ừ” một tiếng, có người ở bên cạnh, còn có cả ánh sáng đem đến cho cậu cảm giác an toàn, rất nhanh Chử Tiểu Du liền ngủ.
Bên ngoài tuyết đang rơi.
Đến nửa đêm, Trịnh Tranh đi nhìn Chử Đỉnh Đỉnh, lúc trở về chui vào chăn mang theo hơi lạnh, Chử Tiểu Du bất an động đậy, lim dim mở mắt: “Trịnh Tranh, ôm em, ôm em liền ấm.”
Trịnh Tranh cười ra tiếng, thủ thỉ vào tai cậu: “Ngoan.”