Điền Duyên

Chương 337: Lâm Đại Đầu buồn rầu

Nơi này, Hoàng Tước Nhi nói chuyên với Đỗ Quyên một hồi, mới cùng Hoàng Ly về nhà.

Đợi bọn hắn đi xong, vợ Đại Mãnh kêu Đỗ Quyên vào buồng trong.

Đây là gian phòng của vợ chồng Lâm Đại Đầu. Vào phòng chỉ thấy Lâm lão thái và Lâm đại nãi nãi tựa vào trên tháp, vợ Đại Đầu lấy cái băng ghế ngồi phía trước tháp, đang đợi các nàng.

Đợi đều ngồi xuống, mấy người mới hỏi về chuyện của Hòe Hoa và Xuân Sinh.

Đỗ Quyên lại đem chuyện Hòe Hoa cầu nàng nhượng ra Lâm Xuân nói một lần, "Ta chỉ biết những việc này, việc khác thì hỏi Xuân Sinh đi. Hắn không cứu Hòe Hoa, khẳng định là có lý do của hắn."

Vợ Đại Mãnh kinh ngạc nói: "Chỉ những việc này?"

Nàng cho rằng Đỗ Quyên khẳng định biết rất nhiều chuyện của Hòe Hoa.

Đỗ Quyên cười nói: "Chỉ có như vậy, ta đều nói rồi."

Kỳ thật còn có thật nhiều, nhưng nàng không thể nói.

Gần đây càng ngày nàng càng cảm thấy tâm cơ Hòe Hoa thâm trầm, cố chấp. Nhưng có một số việc nàng cũng chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cớ rõ ràng. Hồi nãy lúc kích động, trước mặt mọi người nàng vạch trần chuyện Hoè Hoa thiết kế Lâm Xuân đã nháo đến lật trời, nay mắt thấy nàng sắp thành vợ Thu Sinh, nếu nàng ở trước mặt trưởng bối nói những tin đồn, sẽ châm ngòi hiềm nghi. Nếu để cho Thu Sinh biết, chắc chắn hắn sẽ trách nàng hại Hòe Hoa. Cho nên, vẫn nên để Lâm Xuân tự mình nói đi.

Vợ Đại Mãnh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nên không hỏi thêm.

Vợ Đại Đầu nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Chả trách ngày đó ta cùng cha hắn nói giúp Thu Sinh đi Vương gia cầu hôn, Xuân Nhi không cho. Khẳng định chính là lý do này."

Vợ Đại Mãnh vội hỏi xảy ra chuyện gì.

Vợ Đại Đầu liền đem lần trước tới nhà Đỗ Quyên nói, "Tẩu tử ngươi xem, đây không phải là mệnh sao? Đầu tiên là định nàng, Xuân Nhi không cho, kết quả vẫn không tránh khỏi, vẫn để 2 người ở chung với nhau."

Nói xong thở dài.

Nói như vậy, ngay cả Đỗ Quyên cũng cảm thấy là mệnh.

Rồi Lâm lão thái gia và vợ đi về cánh đàn ông bên kia, vợ Đại Đầu vào bếp chuẩn bị cơm chiều, vợ Đại Mãnh nói: "Đệ muội, ta cùng Đỗ Quyên nói vài câu rồi ra ngay."

Vợ Đại Đầu đáp ứng đi ra ngoài.

Đỗ Quyên nháy mắt mấy cái với mẹ nuôi, nói: "Mẹ nuôi còn có gì khảo vấn ta?"

Vợ Đại Mãnh bật cười, liếc nàng một cái, hỏi: "Ta chỉ muốn biết, lúc nãy ngươi nói cái gì với Vương gia lão nhân mà sắc mặt hắn khó coi như vậy?"

Lời này tương đương hỏi "Vì sao ngươi không cho Hoàng Nguyên nạp thϊếp, mà lại cho Lâm xuân nạp?"

Đỗ Quyên nghe xong thầm nghĩ, mẹ nuôi là người ngay thẳng, nếu không nói, sẽ làm cho nàng hoài nghi; vẫn nên nói với nàng đi, dù sao cũng không phải là chuyện không thể gặp người.

Vì thế nàng nói: "Ta nói, "Hoàng Nguyên trong lòng yêu Tảm cô nương, ta mỗi ngày đối mặt bọn hắn sẽ buồn bực đến chết, nên đành phải đi. Lâm Xuân tình nguyện không cứu Hòe Hoa, cũng không muốn dính vào nàng, ta có gì mà lo lắng? Hòe Hoa hao tổn tâm cơ cũng muốn gả hắn, chẳng khác nào đào mộ cho mình. Ta đáp ứng Lâm Xuân nạp nàng làm thϊếp, chẳng khác nào hỗ trợ đem nàng chôn." "

Vợ Đại Mãnh nghe xong trợn mắt há mồm.

Sửng sốt một hồi, nàng mới vỗ tay cười nói: "Lời này hợp ý ta, 2 mẹ con mình có cùng ý nghĩ. Nhưng là Đỗ Quyên, có chuyện mẹ nuôi nghĩ khác ngươi: nếu mẹ nuôi là ngươi chắc chắn sẽ không đi, thế nào cũng phải ép tiểu thϊếp kia không chết thì thôi!"

Lúc này đến phiên Đỗ Quyên sững sờ, sau đó nhịn cười không được.

Nàng nhìn người phụ nữ sảng khoái này thầm nghĩ, đừng nói nàng sẽ không đặt trái tim vào những tranh đấu đó, dù thật như vậy, lâu ngày, cảm tình vì đấu tranh mà không còn nữa, không bằng sớm buông tay.

Vợ Đại Mãnh hỏi xong, mới kéo nàng đi phòng bếp hỗ trợ.

Bên phía đàn ông, đám người Lâm thái gia đang khảo vấn Thu Sinh.

Tuy trưởng bối và Lâm Đại Đầu đều có mặt, nhưng lại do Lâm Đại Mãnh hỏi.

Không có người ngoài ở đây, Lâm Đại Mãnh thập phần nghiêm nghị muốn Thu Sinh đem tình hình lúc ấy cẩn thận nói cho mấy người nghe.

Thu Sinh quỳ trên mặt đất, ngập ngừng lập lại những lời đã kể ra lúc trước.

Lâm Đại Mãnh giận dữ, vỗ bàn mắng: "Đồ không có tiền đồ! Dù người muốn che chở nàng, cũng nên nói thật với chúng ta, tốt xấu gì phải cho chúng ta và cha ngươi nhìn rõ ràng: rốt cuộc nàng là dạng người gì."

Hắn càng nói như vậy, Thu Sinh càng không dám nói lời thật.

Thật nói ra, tương lai Hòe Hoa còn có thể đặt chân ở Lâm gia sao?

Bởi vậy hắn kiên trì nói mình lúc ấy mụ đầu, cho nên làm chuyện sai lầm.

Hắn cảm thấy mình cũng không nói dối, vốn là hắn mụ đầu, cho nên hắn chịu quở trách nhục nhã là hẳn nên, dù lập tức đem xử tử hắn, hắn cũng nhận.

Lâm Đại Mãnh bị chọc tức, cười nhạo nói: "Ta thật không nhìn ra ngươi là người như vậy! Nếu nàng hôn mê bất tỉnh, khác gì người chết, ngươi còn có thể ra tay được, ngươi thật là súc sinh. Nhưng cũng thật là, sao nàng nhất định ngươi là Xuân Nhi chứ?"

Thu Sinh vừa xấu hổ vừa đau lòng, tâm bị dày vò như trên chảo dầu, đờ đẫn nói: "Lúc nàng rơi xuống nước, có nhìn thấy Xuân Nhi..."

Lâm Đại Mãnh nói: "Ngươi vì nàng nói chuyện, cũng không nghĩ lại, nếu nàng thật là người tốt, đệ đệ ngươi có thể thấy chết mà không cứu?"

Lâm đại gia gật đầu nói: "Xuân Nhi khẳng định có lý do."

Đúng a, vì sao Xuân Nhi không cứu Hòe Hoa chứ?

Thu Sinh không dám theo lời của bọn họ nghĩ thêm, chỉ thấy lo lắng.

Lâm Đại Đầu cực kỳ giận dữ, nhưng thấy một đứa con đang vui vẻ biến thành như vậy, lại đau lòng, vạn loại bất mãn không phát ra được.

Lâm thái gia nhìn chằm chằm Thu Sinh rồi nhìn ra ngoài một hồi, mới nói với Lâm Đại Mãnh: "Đừng hỏi nữa. Dù sao việc này cũng kéo không xong, cũng phải cưới người ta qua cửa, hỏi cũng như không." rồi nói với Thu Sinh "Ngươi đi ra ngoài đi."

Thu Sinh đứng lên, một câu không dám nói thêm, đi ra ngoài.

Chờ hắn đi, Lâm thái gia mới nói: "Hòe Hoa cô gái này không đơn giản. Đỗ Quyên đoán mười phần là đúng sự thật. Xuân Nhi khẳng định biết được cái gì, mới không cứu nàng. Ai! Nếu hắn biết là hắn bỏ đi, đại ca hắn lại rớt vào cạm bẫy, không biết sẽ giận cỡ nào nữa. Ta nghe nói trước đó hắn không tán thành các ngươi giúp Thu Sinh cưới Hòe Hoa?"

Câu nói sau cùng là hỏi Lâm Đại Đầu.

Lâm Đại Đầu buồn bực gật đầu, thuật lại chuyện ở nhà Đỗ Quyên.

Lâm đại gia lập tức nói: "Xuân Nhi như vậy, khẳng định biết được chuyện gì của Hòe Hoa."

Mọi người đều trầm trọng gật đầu.

Lâm Đại Mãnh liền hỏi: "Vậy không truyền tin cho hắn?"

Lâm thái gia hừ một tiếng nói: "Truyền cái gì? Không phải sẽ trở về à! Đừng có đem mấy chuyện rùm beng này đi phiền hắn." Ngừng một hồi, lại mắng: "Ta sống đến từng tuổi này, lần đầu gặp chuyện hồ đồ như vậy, còn là tôn tử ngoan của mình làm, coi như là thêm kiến thức, chết cũng có thể nhắm mắt!"

Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu nghe xong muốn cười, lại cười không nổi.

Lâm thái gia phát tiết vài câu, phân phó Lâm Đại Đầu: "Đợi Thu Sinh và Hạ Sinh đều cưới vợ, liền cho bọn họ ra riêng. Bằng không, Tước Nhi và Hòe Hoa chạm nhau, nhà này còn không bị các nàng gây lật trời! Còn Hoàng Tước Nhi, hôm nay coi như ta cũng thấy được."

Hắn liên tục nói "Thấy được " hai lần, bất quá lần này trên mặt lại mang theo nụ cười.

Lâm đại gia thấy lão nhân gia cười, vội hùa theo nói: "Tước Nhi không sai, làm việc cũng khá, bộ dáng như vợ Đại Mãnh."

Lâm thái gia gật đầu, nói "Vợ nên như vậy mới có thể khởi động một gia đình."

Vẻ mặt Lâm Đại Đầu đưa đám nói: "Phải ở riêng?"

Hắn tính là con dâu vào cửa sẽ hưởng phúc, ai ngờ vào cửa là phải ở riêng. Thật phải ở riêng, hai người bọn họ dĩ nhiên phải sống với con thứ ba và thứ tư còn độc thân, vậy là vợ hắn còn phải nấu cơm làm việc nhà, còn phải cực khổ dài dài.

Hắn nghĩ không bằng chuyển tới chân núi ở với Đỗ Quyên. Ở cùng nàng đợi Xuân Sinh trở về, vui vẻ tự tại. Nhưng bọn họ lại không thể bỏ lại Đông Sinh. Nếu mang Đông Sinh tới nhà Đỗ Quyên thì không được, cũng không có chỗ ở.

Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, mà không có nghĩ ra ý vẹn toàn.

Lâm Đại Mãnh vừa nhìn sắc mặt hắn là biết hắn nghĩ cái gì.

Hắn trắng mắt liếc nhìn đường đệ, nói: "Đừng có không tiền đồ! Phân ra mới tốt đó. Phân ra sống, bọn họ còn có thể mặc kệ các ngươi? Có gì tốt ăn ngon uống ngon khẳng định sẽ đưa đến, có việc cũng sẽ hỗ trợ. Nếu sống chung, hừ, Tước Nhi và Hòe Hoa hợp lại, cuối cùng đều không làm việc. Tước Nhi không phải là đèn cạn dầu. Ngươi xem hôm nay nàng có bộ dạng gì là biết."

Vừa nói vừa nhớ tới cảnh Hoàng Tước Nhi cưỡi trên người nương Hòe Hoa đánh, lại nghĩ tới một chuyện, buồn bực hỏi: "Không phải người Vương gia đều mê muội hết chứ, sao đều tin lời Hòe Hoa nói? Còn "Đệ đệ làm ca ca gánh", đây là tiếng người sao! Phụ nữ đáng chết kia ngang ngược nửa đời người, bị Tước Nhi đánh một trận, sau này đừng nghĩ ngẩng đầu."

Lâm thái gia cười lạnh nói: "Không phải hồ đồ, là không có mặt mũi! Ngươi chờ xem đi: Vương lão tứ trở về mà không nghĩ được rõ ràng chuyện này thì đừng có kêu. Một bó tuổi bị đứa con nít dỗ, tới đây tranh cãi đỏ mặt tía tai. Già rồi, ném mặt mũi, sợ là muốn sống ít đi mấy năm."

Lâm lão thái thái xen vào nói: "Vương gia muội tử cũng nhìn ra sơ hở."

Nàng nói đến Vương lão thái thái.

Lâm thái gia hừ một tiếng nói: "Đó là vợ Đại Mãnh lợi hại nhìn ra Hòe Hoa giở trò. Chỉ có mười mấy tuổi, tưởng giấu diếm được vợ Đại Mãnh, nàng còn non lắm! Không giống chúng ta bên này, Thu Sinh chính là đầu gỗ, ôm hết sai lầm về mình, nói như hắn là kẻ hạ lưu, sao không làm cho Vương lão tứ hận đến nghiến răng nghiến lợi."

Lâm đại gia nghe xong thở dài, nghĩ rằng người ta đến thì cả 2 bên đều bị mất hết mặt mũi. Nếu Hòe Hoa thật có tâm tính kế Xuân Sinh, Lâm gia sẽ bị tai họa cả đời.

Đang nói chuyện, nhóm phụ nữ bưng lên cơm chiều đến.

Quế Hương bưng một cái cái đĩa cho Lâm thái gia, lão thái thái và các lão nhân khác mỗi người một chén trứng hấp, cười nói: "Thái mỗ gia và bà ngoại, nếm thử món cá chưng trứng. Cá là Đỗ Quyên từ ở vùng núi hẻo lánh bắt được, đừng nhìn nhỏ, chưng với trứng gà thơm lắm. Còn dùng cái này bọc sủi cảo, đợi các ngươi ăn sẽ biết, ăn thật ngon."

Lâm thái gia nghe xong lập tức cười nói: "Vậy ta cần phải nếm thử."

Nhanh chóng múc một muỗng lên ăn, "Ân" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thật thơm! Bắt ở khe núi nào, sao ta chưa từng ăn cái này? Ta sống lâu hơn các ngươi, thật uổng phí à?"

Mọi người ầm ầm cười ha hả.

Lúc này Đỗ Quyên đi tới, xấu hổ nói: "Các ngươi không để ý thôi."

Nàng không tiện nói, bởi vì nàng đem tác phong kiếp trước đối với thiên nhiên đến nơi này.

Phàm là sinh trưởng trên núi hay dưới nước, chỉ cần có thể ăn, nàng đều muốn làm ra nếm thử.

Cá thật nhỏ này sinh trưởng trong hồ nhỏ trên núi, dài khoảng một hai tấc, người bình thường tuyệt sẽ không nghĩ tới ăn chúng nó. Từ lúc Đỗ Quyên phát hiện ra, năm thứ 2 thấy bọn nó, chỉ có bây lớn, năm thứ ba cũng cỡ đó, nàng liền biết cá không lớn thêm được nữa. Ngẫm lại xem, cá sinh trưởng trong vùng núi sâu, bao lâu chỉ lớn bằng đó, mùi vị sẽ rất ngon. Nàng liền lấy chút nấu canh, quả nhiên không ngoài sở liệu. Chỉ là quá nhỏ, chỉ có thể dùng để chưng trứng, hoặc làm gia vị.

Chờ nàng nói xong, mọi người đều cười ha ha, đều nói nàng quả nhiên tham ăn.

Nhưng bởi vì nàng tham ăn, mọi người ăn vô cùng thư sướиɠ, nhất là mấy lão nhân, bởi vì món ăn này thích hợp lão nhân ăn. Đợi bưng sủi cảo nhân cá tới, càng bị tranh đoạt ăn hết.

Lâm Đại Đầu nhìn Đỗ Quyên, một lần nữa suy xét khả năng dọn đến ở chung với nàng.