Ban ngày gây 2 trận liên tiếp vẫn không ảnh hưởng đến sự ấm áp của nhà Đỗ Quyên.
Có thể nói là, tỷ muội Đỗ Quyên kiệt lực cứu vãn, không muốn chuyện không vui phá hư sinh hoạt nhà mình.
Lúc ăn cơm tối, Nhậm Tam Hòa và Hoàng Lão Thực ở phòng ăn, Phùng Minh Anh và mấy đứa cháu gái dứt khoát bưng thức ăn vào phòng cho Phùng Thị, vừa ăn vừa bồi nàng nói chuyện.
Phùng Thị đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường ăn canh.
Trên trán nàng quấn vải đỏ. Vốn là dùng vải trắng băng bó, Hoàng Tước Nhi nói điềm xấu, nên quấn thêm lớp vải đỏ bên ngoài.
Phùng Minh Anh nâng bát cơm ăn, liếc mắt ngắm nhìn tỷ tỷ, cười một tiếng, nói: "Bộ dáng của ngươi bây giờ, không biết còn tưởng là ngươi ở cữ nữa."
Đỗ Quyên nhớ tới năm xưa Phùng Thị ở trên núi sinh con. Đứa nhỏ mất, lại nhặt được mình trở về, trong đó có đủ loại khổ sở, vội nói: "Nương xem như ở cữ đi. Trước đây nương nghèo khổ, lúc sinh con không dưỡng tốt. Nay chúng ta đã lớn, vừa lúc mượn cơ hội này bù lại những khổ sở trước kia."
Hoàng Ly vội vàng chen miệng nói: "Nương, ta đã hết bệnh. Ngày mai ta hầu hạ nương."
Phùng Thị nghe thanh âm non mềm của tiểu khuê nữ, trong lòng cũng mềm nhũn.
"Được, nương để ngươi hầu hạ."
Trên mặt nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thực nhu hòa, thật giống nữ nhân đang ở cữ, tản ra hào quang ôn nhu của người mẹ.
Phùng Minh Anh nhìn ngẩn ngơ, hâm mộ nói: "Tỷ, xem ba khuê nữ của ngươi kia, làm người đỏ mắt. Ngươi còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng?"
Phùng Thị không lên tiếng, uống một ngụm nhỏ canh.
Uống xong, cầm chén đưa cho Hoàng Tước Nhi luôn để ý nàng, lại đón lấy khăn lau miệgn Đỗ Quyên, mới nói: "Ta là không có gì luẩn quẩn trong lòng. Ta đã nghĩ thoáng. Ta cho ngươi biết, hôm nay ta không bực bội chút nào."
Tựa hồ cảm thấy nói như vậy không quá chuẩn xác, sửa lời nói: "Có chút giận, bất quá một lúc là hết. Bây giờ là khoảng thời gian thư thái nhất từ khi ta gả đến Hoàng gia. Gia gia đập ta một chén, ta mới không khó chịu đâu. Hừ, để cho hắn đập! Gây nữa, ngay cả con trai hắn cũng không nhận hắn mới tốt đó."
Nói xong, nàng dựa ra phía sau một chút, thở phào một cái, thuận tay Hoàng Ly đang dựa bên người nàng vào trong ngực, như ôm một con mèo nhỏ, không ngừng vuốt ve mái tóc mềm của nàng.
Đỗ Quyên nhìn thần tình biếng nhác thích ý của nương, cả kinh há to miệng ra.
Nếu không phải trên đầu nương còn buộc băng vải, nàng còn cho rằng nàng gặp việc vui, đại loại như sinh con,
còn sinh con trai, nên mới hạnh phúc như thế.
Đúng, chính là hạnh phúc!
Khuôn mặt luôn sầu khổ của Phùng Thị lộ ra vẻ hạnh phúc.
Đều nói nữ nhân hạnh phúc có thể nhìn ra từ khuôn mặt. Đỗ Quyên cho rằng lời này là chân lý. Bởi vì một người hạnh phúc hay không hạnh phúc, là rất khó ngụy trang, tâm tính trực tiếp biểu hiện trên mặt, muốn giả trang cũng không được.
Nhìn không ra đó là mắt người không đủ độc.
Phùng Thị vẫn là Phùng thị, nhưng rõ ràng nàng đã giải được khúc mắc. Nét thong dong, thỏa mãn và thư thái, lộ rõ trên khuôn mặt của nàng. Dù trên đầu còn có vết thương, sắc mặt cũng không tốt, nhưng sự thích ý và thả lỏng của phảng phất có sức cuốn hút mạnh mẽ, làm cho người thân ở bên cạnh thấy thân thiết và an tâm.
Đỗ Quyên nhìn về phía Hoàng Tước Nhi cũng phát hiện nàng đang ngạc nhiên nhìn nương.
Phùng Minh Anh tả oán nói: "Yêu, náo loạn một trận, tỷ như không có việc gì xảy ra. Sớm biết như vậy, ta đã không ra mặt. Người trong thôn khẳng định nói ở lưng ta, nói ta giống như mụ bà chanh chua."
Chuyện đã qua nàng mới lo lắng tới vấn đề hình tượng.
Đỗ Quyên lập tức bật cười, Hoàng Tước Nhi cũng nhịn không được.
Hoàng Ly an ủi: "Tiểu di không hề giống mụ bà chanh chua chút nào, rất hòa khí."
Phùng Minh Anh nghe xong, nhịn không được dùng tay niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Chỉ có ngươi biết dỗ người."
Phùng Thị liếc nàng một cái, nói: "Cha gả ngươi vào đây là vì cái gì? Còn không phải là vì làm chỗ dựa cho tỷ ngươi. Tỷ ngươi bị người đánh, đương nhiên ngươi phải ra mặt."
Nói làm cho Phùng Minh Anh sặc một miếng cơm, mọi người đều cười rộ lên.
Vui vẻ ăn xong, thừa dịp mọi người cao hứng, Đỗ Quyên hỏi: "Nương, tiểu di, ngày 2 tháng 2, chúng ta có cần kêu gia gia nãi nãi tới đây không?"
Phùng Thị nói: "Kêu. Không kêu, nãi nãi ngươi còn không quậy lật trời."
Phùng Minh Anh nói: "Chúng ta kêu là chuyện chúng ta, tới hay không là chuyện của bọn họ. Không đến cũng coi như xong. Không đáng cho chúng ta cung kính bọn họ như trước kia. Ta thấy bọn họ không biết phân biệt. Hừ! Chọc giận ta nữa thì ta lại tới đập cho tốc mái luôn!"
Phùng Thị liếc nàng một cái, nói: "Ngươi còn muốn đập! Mới nói sợ người ta mắng ngươi giống mụ bà chanh chua, nói chuyện cũng không biết dùng đầu óc."
Phùng Minh Anh cười nói: "Không có người bên ngoài ở đây ta mới nói."
Phùng Thị nói: "Hoàng Ly còn nhỏ, không để ý nàng nói ra ngoài thì sao?"
Hoàng Ly vội vàng nói: "Nương, ta không ra ngoài nói bừa."
"Ân." Phùng Thị cúi đầu dặn dò nàng, "Nói chuyện với người khác cần phải nghĩ trước khi nói, không cần cướp lời. Nương đời này bị thiệt vì không biết nói chuyện. Ngươi đừng học nương."
Hoàng Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Cười cười nói nói, nhóm đàn ông bên ngoài cũng ăn xong, Phùng Minh Anh dặn dò đại tỷ nghỉ ngơi, cùng Nhậm Tam Hòa cáo từ.
Đỗ Quyên muốn hầu hạ nương cho tốt, dĩ nhiên muốn bỏ công sức trên ẩm thực. Sáng sớm ngày thứ hai, hai chị em đã bận rộn trong phòng bếp.
Hoàng Tước Nhi vừa nấu cây dầu sở, vừa nhồi da sủi cảo.
Đỗ Quyên ở trong vườn hái chút rau chân vịt về làm nhân sủi cảo.
Nàng rửa sạch rau chân vịt, trụng trong nước sôi, sau đó để ráo, tỉ mỉ cắt nhỏ. Tiếp đó lại cặt một miếng thịt khô nửa nạc nửa mỡ. Phần mỡ chiên lấy dầu, phần nạc cắt thành thịt băm. Đợi dầu sôi, mới đổ thịt băm vào xào.
Sau đó lại xào 2 cái trứng gà, bỏ rau chân vịt và thịt khô vào, nấu thành hai bát to, cùng Hoàng Tước Nhi bắt đầu làm sủi cảo.
Trên bếp nồi cây dầu sở đã nấu xong, hương khí bốn phía.
Cây dầu sở, vốn là Đỗ Quyên kiếp trước ở phương bắc ăn một loại súp đặc, bên trong có đậu phụ phơi khô, tinh bột, mè, củ lạc, rong biển, trứng đánh, lúc ăn khẩu vị có chút cay. Uống cây dầu sở với bánh bao, rất thơm.
Nhưng kiếp trước nàng chỉ biết ăn, không biết làm.
Lúc này đành phải nghe theo ẩm thực chi đạo "Một pháp thông, vạn pháp thông", căn cứ tưởng tượng và thí nghiệm, tự nghĩ ra Đỗ thị cây dầu sở, khẩu vị có một phong cách riêng.
Nàng trước đem đậu phộng nấu chín, rang mè, cùng bột mì nấu sột sệt. Bởi vì không có đậu phụ phơi khô, tinh bột và rong biển, nàng liền ngâm nấm xé thành chỉ, lại dùng măng khô ngũ vị hương
thay thế. Trứng gà thì không thiếu, đánh 2 cái trứng gà, bỏ chút muối vào, vị cây dầu sở của nàng không kém gì vị nàng ăn kiếp trước.
Có khi nàng dùng bột hạt dẻ, hoặc là bột đậu, hoặc là bột bắp thay thế bột mì, cho thêm hạt dưa rang, hoặc là thịt khô, căn cứ theo nguyên liệu nấu ăn biến hóa làm ra các mùi vị khác.
Bởi vì khuê nữ khéo tay, ngay cả điểm tâm Hoàng gia cũng rất phong phú, không phải suốt ngày ăn bánh bột ngô nhàm chán.
Hôm qua Hoàng Lão Thực trải qua một trận đại náo, vợ lại bị cha đập bị thương, vốn trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè nặng, vẻ mặt thảm thiết, nhưng thấy vợ và khuê nữ không bị ảnh hưởng, hắn lại là người không để dạ, lập tức cao hứng theo.
Hắn thấy khuê nữ buổi sáng chưng sủi cảo, hết sức cao hứng, cười nói: "Chúng ta bưng cơm vào phòng nương ngươi ăn, bằng không một mình nàng lại không muốn ăn."
Đây là tối hôm qua thấy mấy mẹ con nàng ăn cơm chung rất náo nhiệt, mới nhớ tới.
Đỗ Quyên thấy cha có thể nghĩ tới việc này, nàng còn ước gì, nên cùng Hoàng Tước Nhi sắp cơm, đồng loạt tìm tô chén đựng cây dầu sở sủi cảo, rồi bưng vào bên giường Phùng Thị.
Phùng Thị thấy như vậy, vội hỏi: "Sao bưng tới đây làm gì?"
Hoàng Ly cao hứng nói: "Bồi nương ăn. Người nhiều náo nhiệt chút."
Nàng thấy các tỷ tỷ bận rộn nên tự mình dùng thau nhỏ bằng gỗ, múc nước rửa mặt, lắc lư bưng vào phòng cho nương rửa mặt, còn lột một nhành liễu, chấm muối cho nương súc miệng, hầu hạ có khuông có dạng, thập phần tận tâm.
Vốn Phùng Thị và Hoàng Lão Thực buổi sáng đều không đánh răng. Bởi khuê nữ đánh răng, vợ chồng Nhậm Tam Hòa cũng đánh răng, dần dần bọn họ cũng sửa theo.
Rửa mặt xong, Hoàng Lão Thực khiêng một cái bàn nhỏ vào, nói với Phùng Thị: "Nương Tước Nhi, Đỗ Quyên và Tước Nhi bọc sủi cảo đó. Lát nữa ngươi ăn nhiều chút."
Dứt lời, thấy nàng rửa mặt xong, thuận tay bưng bồn đi ra ngoài.
Nhìn cha con bọn họ bận trước bận sau, cũng vì nhân nhượng mình, Phùng Thị đem lời tới bên miệng "phí việc này làm cái gì" nuốt trở vào. Lại thấy Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nồi lớn vào, nhịn không được oán giận nói: "Sớm tinh mơ làm sủi cảo, cũng không ngại phiền toái."
Hoàng Tước Nhi bày sủi cảo xong, văn tĩnh cười nói: "Không phiền toái. Nương, ta nhồi bột mì rất nhanh. Đỗ Quyên xào nhân sủi cảo cũng nhanh. Cũng không có gì khác, chỉ đánh 2 cái trứng gà, chiên chút thịt khô lấy dầu, trộn rau chân vịt."
Phùng Thị nghe xong trong lòng chua xót.
Những vật này, nếu là trước đây cũng không thể ăn thường. Bây giờ bọn hắn thường xuyên ăn.
Đều do khuê nữ thông minh cần mẫn, xuân thu nuôi hai mùa gà, một năm nuôi 2, 3 đầu heo béo, trong nhà trứng gà và thịt khô chưa từng gián đoạn. Như cũ vẫn là bắp ngô, khoai núi và lương thực thô là chính, nhưng hoàn toàn khác trước đây, mỗi bữa đồ ăn đều đổi mới.
Nhìn mấy khuê nữ, lòng nàng tràn đầy cảm khái, chân tâm cảm thấy những người con trai bình thường khác không xứng với các nàng. Hạ Sinh tiểu tử kia nhặt được đại tiện nghi, cùng Tước Nhi định thân. Đỗ Quyên thì sao, nàng cần phải giúp nàng chọn người, phải xem Lâm Xuân lớn lên có tốt hay không. Không tốt, nàng cũng bất chấp, nhất định không thể đem Đỗ Quyên hứa cho hắn.
Đang suy nghĩ, tỷ muội các nàng đã bưng một chén cây dầu sở đến, lại bưng thêm một chen sủi cảo đặt trên cái tủ thấp đầu giường cho nàng tự mình ăn.
Cha con Hoàng Lão Thực cũng ngồi vây quanh cái bàn ăn.
Lão Thực cha liên tục ăn năm cái sủi cảo, uống một chén cây dầu sở. Trong lúc đang chờ Đỗ Quyên giúp hắn múc cây dầu sở, hỏi Hoàng Tước Nhi: "Sủi cảo còn nhiều không? Đưa một chén..."
Cuối cùng hắn còn chưa ngốc lắm, nhìn thấy đầu Phùng Thị còn băng vải, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nên không nói tròn câu.
Đỗ Quyên nhẫn nhịn cười, hỏi: "Cha, đưa một chén cho ai?"
Lão Thực cha không quen đùa giỡn tâm nhãn, thành thật trả lời: "Ta vốn muốn nói, nếu là có nhiều thì đưa một chén cho gia gia nãi nãi ngươi ăn. Coi như hết rồi, không đưa nữa."
Hoàng Tước Nhi mỉm cười, cùng Đỗ Quyên trao đổi ánh mắt.
Hoàng Ly nỗ lực khen lão cha: "Cha thật tốt!"
Phùng Thị trừng mắt nhìn tiểu khuê nữ, đối với Đỗ Quyên nói: "Ngươi múc một chén đưa đi."