Điền Duyên

Chương 61: Giáo dục từ khi còn bé

Lâm nãi nãi lại hiểu lầm, vội đem cầm con trâu gỗ nhét vào trong ngực Đỗ Quyên, rồi hướng lão già sẳng giọng: "Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Xem, doạ đến con bé. Một cái rễ cây quèn này còn là khúc đuôi, cũng đáng giá cho ngươi lải nhải nhắc."

Lâm gia gia sảng lãng cười nói: "Ta muốn đưa nàng, dĩ nhiên muốn nói lai lịch của nó."

Lâm Đại Mãnh cười nói: "Gia gia, ngươi nói Đỗ Quyên cũng không hiểu."

Lâm gia gia nói: "Nàng có thể xem hiểu là đã mạnh hơn ngươi. Thật là đứa bé ngoan. Bà già, khóa vàng cũng cho nàng." Rồi nhìn vợ Đại Mãnh nói: "Cháu dâu, nhặt mấy món đồ chơi cho khuê nữ ngươi mang về nhà. Trẻ con đều thích đồ chơi."

Đỗ Quyên nghe được tâm hoa nộ phóng, liều chết cũng không chịu lấy khóa vàng.

Bằng trực giác, nàng cảm thấy cầm khoá vàng này về nhà khẳng định rước lấy phiền toái.

Mọi người chậc chậc lấy làm kỳ.

Mắt Nhậm Tam Hòa càng lộ ra dị sắc, liền hỏi trong núi này nhiều nam mộc, hay có tơ vàng nam mộc hay không.

Lâm Đại Mãnh nói: "Hiện tại không có. Nếu muốn thì phải vào sâu trong rừng già tìm."

Lâm gia gia giải thích: "Mấy chục năm trước bắt đầu có rất nhiều người ngoài núi vào thu tơ vàng nam mộc, chi rất nhiều tiền chuyên chở ra ngoài. Sau này hoàng gia được tin tức, phái người vào chặt rất nhiều, nói trừ bỏ hoàng gia, người tầm thường đều được dùng tơ vàng nam mộc. Ban đầu nhà chúng ta có không ít nhưng đều bị lấy đi. Trên núi cây trưởng thành bị chặt càng ít đi. Rừng sâu núi thẳm có thể còn, cũng không dễ dàng mang ra."

Mọi người liền chuyển qua đề tài cây cối.

Tâm tình Đỗ Quyên hết sức tốt, dọc theo giường La Hán leo một vòng, tỉ mỉ quan sát, thầm nghĩ làm sao có thể làm được tỉ mỉ như vậy?

Lâm Xuân gọi nàng: "Đỗ Quyên, đến chơi."

Cửu Nhi cũng đi lại, dùng sức ôm nàng vào giữa, cho nàng chơi chung với bọn họ.

Đỗ Quyên nghĩ rằng nhập gia tùy tục. Bây giờ mình vẫn là hài nhi còn bú sữa thì phải có bộ dáng của hài nhi. Cho dù ở kiếp trước, nàng rất hoạt bát mà không phải là văn tĩnh. Cho nên, cùng tiểu oa nhi chơi, nàng không cảm thấy mình ngây thơ chút nào.

Cửu Nhi và Lâm Xuân tự cho là chơi với muội muội, mà Đỗ Quyên lại nghĩ, giáo dục phải bắt đầu từ bé. Từ giờ trở đi, phải dạy dỗ hai tiểu tử này thật tốt, báo đại ân của Lâm gia đối với nàng.

Thật sự là đại ân!

Nếu tính kỹ, nàng gần như là do Lâm gia nuôi lớn, mà không phải là Hoàng gia.

Hiện tại thím Lâm không chỉ cho nàng bú sữa, ngay cả luộc trứng cũng làm thêm một cái, lúc đút cho Lâm Xuân thuận tiện đút cho nàng vài hớp, bởi vì Lâm Xuân đã cai sữa. Lâm Đại Đầu thấy cũng không nhàn thoại, điều này làm cho Đỗ Quyên thật bất ngờ.

Lập tức, Đỗ Quyên liền ngồi ở trên giường chơi cùng đám trẻ. Đồ chơi làm bằng gỗ nào là heo, chó cùng tiểu đao kiếm.

Cửu Nhi và Lâm Xuân rốt cuộc là tâm tính trẻ con. Mới chơi một hồi đã vì một con chó cãi nhau, thậm chí động thủ đánh nhau.

Đỗ Quyên vội giơ một tay quào nắm cổ tay hai người, quệt mồm kêu "a" một tiếng.

Lâm Xuân vội vàng không động, Cửu Nhi thấy Lâm Xuân dừng lại cũng ngừng lại.

Đỗ Quyên liền buông tay ra, cầm chó đưa cho Cửu Nhi. Cửu Nhi lập tức cười đắc ý.

Đỗ Quyên lại cầm lên một cây đao đưa cho Lâm Xuân.

Không phải nàng bất công. Đây là nhà Cửu Nhi, đương nhiên phải để người ta chơi trước.

Sợ Lâm Xuân ăn giấm, nàng sờ sờ tay hắn bày tỏ an ủi, vừa cười vừa "Ân a a" với hắn, đại ý là ở nhà người ta, phải hiểu được nhường nhịn.

Lâm Xuân không cần nghe hiểu, chỉ thấy Đỗ Quyên cười với hắn, lại lấy đao cho hắn chơi, hắn liền không thèm chó trên tay Cửu Nhi, vui vẻ chơi với đao. Một trận thuốc súng bị diệt trong vô hình.

Hai người bọn họ không tranh, những đứa bé khác cũng đều hòa thuận, cho cái gì chơi cái đó.

Cửu Nhi giống cha hắn, thỉnh thoảng hô quát phân công, nghiễm nhiên cầm đầu đám trẻ. Tuy Lâm Xuân không nhiều lời như vậy, lại rất có chủ ý, hai người sai sử oa nhi thỏa đáng.

Chơi một lúc, Đỗ Quyên hoán đổi đồ chơi trên tay hai người.

Cái này Cửu Nhi và Lâm Xuân đều hiểu. Cửu Nhi hưng phấn nói: "Ta chơi, Xuân Nhi chơi. Đỗ Quyên, ngươi không chơi?"

Đỗ Quyên chỉ cười, cũng không thèm để ý.

Cửu Nhi chợt nhớ tới cái gì, trượt xuống giường La Hán, kéo lý chính gia gia đi vào trong phòng phía đông.

Một hồi công phu, Lâm lý chính xách một cái giỏ lớn ra, nhắm ngay chỗ trống trên giường La Hán, "hoa" một tiếng đổ ra một đống đồ chơi, từ bàn ghế đến bát đũa cục đá, cái gì cần có đều có.

Đỗ Quyên nhìn không chớp mắt.

Cái bàn tròn nhỏ kia đường kính chỉ có nửa thước rộng, chân bàn cong cong hình vòng cung, cho Đỗ Quyên làm ghế nhỏ vừa đúng. Bàn lớn như vậy, có thể nghĩ được ghế đâu thể nào bỏ túi được, vừa lung linh lại tinh xảo. Còn có thùng tắm nhỏ, gáo múc nước, chén nhỏ, muỗng nhỏ, chiếc đũa nhỏ, thậm chí còn có cái cuốc nhỏ và xe trượt tuyết, không gì không đẹp. Còn có đá da cọp và đá đỏ sậm như máu nhặt được từ dưới sông, cùng với những đầu gỗ thừa chế ra đủ loại hình dạng...

Cửu Nhi nhiệt tâm nhìn Đỗ Quyên cười nói: "Đỗ Quyên, đều cho ngươi chơi."

Vừa nghe lời này, Đỗ Quyên rất không có tiết tháo ôm lấy cái bàn nhỏ không buông.

Cái bàn màu vàng sẫm, hoa văn tự nhiên, sắc màu thanh nhã, cũng không biết làm từ gỗ gì, thật là đáng yêu đến chết người.

Thấy Đỗ Quyên thích như vậy, Lâm Xuân vội cầm một cái ghế nhỏ đưa cho nàng.

Muốn ôm cũng không hết a!

Đỗ Quyên lưu luyến không nỡ buông bàn nhỏ, đặt ở chính giữa, lại đem ghế nhỏ đặt kế bên, đem chén nhỏ để lên bàn, cùng đám nhỏ chơi làm nhà, uống tiệc rượu. Đem đá cuội bỏ vào trong bát, giả làm động tác ăn, bộ dáng rất gọn gàng.

Đám trẻ ồn ào học theo, còn gϊếŧ heo gϊếŧ chó nấu cơm, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Tiếp, Đỗ Quyên lại dạy bọn hắn dùng khối gỗ xây nhà, đắp tường, bắc cầu, nghĩ ra các loại đa dạng để dẫn dắt bọn họ tự phát minh.

Nàng không cần lên tiếng, luôn làm trước một lần, sau đó nhìn về phía Cửu Nhi và Lâm Xuân.

Hai đứa bé bắt đầu tranh nhau bắt chước trước.

Chỉ cần học đúng, Đỗ Quyên liền cười híp mắt vỗ tay. Nếu là không đúng, Đỗ Quyên đã giúp bọn họ sửa cho đúng. Bị đẩy đổ thì cho bọn họ làm lại một lần nữa.

Cửu Nhi và Lâm Xuân tập trung tinh thần chơi, không kiềm hãm được kêu to:

"Đỗ Quyên, nhìn ta làm."

"Đỗ Quyên, xây tốt rồi!"

"Đỗ Quyên, giống hay không?"

"Đỗ Quyên, xem cái này."

...

Dẫn tới đám trẻ đều đi theo kêu "Đỗ Quyên" "Đậu Tiêm" hoặc là "Đậu Quyên", đủ loại.

Đám nhỏ chơi mệt mỏi, Cửu Nhi lại lấy trái cây ăn, cũng lấy một trái cho Đỗ Quyên.

Lâm Xuân được nương dặn dò qua, vội cản hắn lại nói: "Muội muội còn nhỏ, không ăn được."

Cửu Nhi nghĩ nghĩ, vội dùng sức ăn nhai thành bột, ghé miệng để sát vào Đỗ Quyên, muốn nhè ra đút cho nàng, bởi vì tiểu thẩm của hắn đút cho tiểu đệ đệ như thế.

Đỗ Quyên vội vàng dùng tay ngăn trở, xoay mặt trốn qua một bên, vừa kêu to kháng nghị.

Cửu Nhi cho rằng nàng không thích ăn cái này, tự mình nuốt, lại đổi bốc đậu phộng đến bóc vỏ.

Ở đây, mọi người ăn vỏ trái cây, vỏ hạt dưa đều tiện tay ném xuống đất, đợi khách nhân đi lại quét thành một đống, dùng ki hốt rác hốt đổ đi.

Đám trẻ cũng học theo, tùy tay ném vỏ rác, vứt đầy trên giường La Hán.

Đỗ Quyên đau lòng miếng da hổ kia, thầm nghĩ dù cha ngươi là thợ săn, cũng không chịu nổi ngươi hư hỏng đạp như vậy. Ngươi cho là lão hổ dễ đối phó như mèo sao?

Nàng quyết định muốn sửa thói xấu này của bọn họ, nên nhặt vỏ đậu phộng vỏ hạt dẻ ném xuống đất, lại kéo Lâm Xuân cũng nhặt, vừa cản Cửu Nhi ném vỏ đậu phộng trên giường, còn vỗ nhẹ vào tay hắn, chu môi làm biểu tình không thích.

Lâm nãi nãi

luôn ở bên cạnh trông coi đám trẻ, sớm bị hành động của nàng làm cho sợ ngây người.