Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Quyển 1 - Chương 7: Cô gái trong căn phòng trọ

người dịch: idlehouse

“Em đã làm trò gì rồi?”

Tạ Vi Thời thu lại nét mặt “vạn sự của thiên hạ không dính dáng gì đến mình” của trước đó, gặng hỏi cô gái.

Cô gái liếc nhanh chàng một cái, trong mắt cô vẫn một ánh nhìn nghiệt ngã và u ám.

Cô vén áo lên đến ngay trên hông, vùng eo trắng như tuyết đang có một vật màu trắng dày cui áp lên đó, phía ngoài vẫn còn giấy dính.

Cô gái lột vật đó ra, thế mà lại là một miếng băng vệ sinh dùng qua đêm!

Mặt trong đã thấm đầy máu, còn nơi lườn eo của cô có một vết thương dài và dễ sợ!

Tạ Vi Thời giựt lấy tấm băng vệ sinh trên tay cô gái, ướm trọng lượng của nó, nhẩm tính xem rốt cuộc cô đã mất bao nhiêu máu.

“Em bệnh à!

Còn dùng băng vệ sinh!

Không biết thứ này nó hút máu hả?

Có thể dùng để cầm máu sao?!”

“Không dùng thứ đó thì em dùng cái gì?

Em có thể dùng cái gì?!”

Cô gái hét lên, sắc mặt hơi tái đi, làm như không thấy rằng chàng đang tức giận, nói một cách ngỗ ngược: “Tất cả còn lại đều trông vào anh đấy, Tạ Vi Thời!”

Cô ngồi thẳng tắp lưng bên giường.

Máu đỏ tươi vẫn đang rỉ ra, xuôi theo thắt lưng và hông của cô, nhỏ xuống sàn.

Tạ Vi Thời chửi bậy một tiếng, rửa tay, kéo một chiếc ghế đẩu thô sơ đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô.

Vóc dáng của chàng cao lớn, chàng đứng lên kéo đèn xuống thấp, điểu chỉnh độ cao để vừa khéo chiếu lên vết thương của Đinh Phi Phi.

Phi Phi tự giác lấy một chiếc hộp sắt bên cạnh giường, mở nó ra, bên trong có cồn sát trùng, bông băng y tế — đủ hết cả.

Tạ Vi Thời làm sạch vết thương cho cô, sát trùng.

Vết thương đó là do mảnh sành của chai rượu rạch, may sao không sâu, không tổn thương đến màng bụng, nhưng Tạ Vi Thời nhìn kỹ thì bên trong vẫn còn dính một số mảnh thuỷ tinh vụn.

Chàng hơi chạm nhẹ vào, Phi Phi liền bị đau đến nghiến răng nghiến lợi, xuýt xoa.

“Mẹ kiếp toàn do bọn Lút Cán!

Chơi

Rạn Băng

gì đó, kiểu như lấy cái u-disk nhỏ nhỏ cắm vào trong máy huyễn thực á, nói là xem rất phê, còn phê hơn cả hít ma tuý!

Đ.m., bà đây đéo tin trò mèo của chúng nó!

Em đéo xem, chúng nó liền đánh em!”

Phi Phi chửi ầm ĩ, phẫn nộ hận không xé xác được bọn Lút Cán ra.

Tạ Vi Thời bảo Phi Phi mở chức năng đèn pin trên di động lên, chiếu vào chỗ vết thương. Chàng dùng nhíp tỉ mỉ gắp từng vụn thuỷ tinh ra.

“Không phải bố em đã không cho phép em giao lưu với bọn chúng nữa sao?

Em mà còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ toi mạng!”

Phi Phi đang cầm di động, vừa nghe xong lại nổi nóng: “Đừng nhắc lão già em!

Trong mắt lão chỉ có thằng con trai quý hoá của lão!

Từ sau khi em bị vụ kia xong, lão liền khinh em, chê em bẩn!

Được thôi, lão chê em bẩn, em còn chê lão kém cỏi nữa kìa!

Em không dùng tiền của lão!”

Khoé mắt của cô đỏ lên, nhưng cô hít mũi thật mạnh, ra vẻ hung dữ, nói: “Em không thể giao lưu với bọn Lút Cán á hả?

Không có bọn chúng thì em mưu sinh bằng cách nào?

Ngoài nhảy đầm, hầu rượu ra, em còn làm được gì khác?

Lẽ nào kêu em đi ngủ với khách?!”

“Sao bố em lại không thương em được chứ?

Em xảy ra chuyện, thầy ấy vì chạy tiền mà đã tham gia thi đấu mặc dù tuổi đã cao như thế, rồi còn bị đánh gãy chân nữa kìa.”

“Cái cục cứt!

Đàn ông các anh chỉ lo nói giúp cho nhau!

Lão làm vậy để chạy tiền cho thằng con trai mắc bệnh máu không đông của lão!

Sao lại đổ hết lên đầu em rồi!”

Tạ Vi Thời lạnh mặt, nói: “Em muốn nghe thì nghe, anh không phải là người đi làm việc thiện, hôm nay là lần chót, sau này đừng tới tìm anh nữa.”

Phi Phi nói: “Em không tin!

Mạng này của em là do anh cứu về, em không tin anh sẽ nỡ buông như vậy!”

Tạ Vi Thời không buồn ngẩng đầu, vẫn đang cẩn thận kiểm tra xem còn sót mảnh vụn thuỷ tinh nào không.

Chàng lạnh lùng nói: “Không có gì mà anh không buông bỏ được.”

Phi Phi nhìn chằm chằm bộ dạng chàng đeo khẩu trang nghiêm túc chăm chú, đôi mắt đen sẫm đầy bí ẩn như của loài hươu, bất chợt cô nói: “Tạ Vi Thời, bỗng dưng em cảm thấy nếu như anh mà làm bác sĩ, hẳn sẽ làm bệnh nhân nữ của anh chết mê chết mệt.”

“Hết chuyện nói rồi à?”

“Anh vốn là bác sĩ mà.

Khoa y ở Yến Đại…… Ôi, hồi nhỏ em đã từng mơ đến đó, nghe nói ở đó toàn những bác sĩ giỏi nhất.

Nếu như em đến được đó để học, không chừng đã chữa lành được bệnh cho mẹ em……..”

Cặp mắt dưới lớp trang điểm đậm của Phi Phi loé lên vẻ mơ màng và hoài niệm.

“Em thật muốn hỏi anh, anh học năm sáu năm rồi, nếu ráng thêm một chút nữa đã thành bác sĩ, tại sao không học nữa?”

“Cầm di động cho vững! Anh khâu đây.”

“Khâu đi, em đâu có sợ.”

Phi Phi hùng hổ nhìn Tạ Vi Thời.

Chàng biết gây tê cục bộ,

lidocane.

Chàng có chỉ khâu vết mổ (catgut), kim khâu, những thứ đó đừng nói ngoài hiệu thuốc, ngay đến mạng internet vạn năng cũng khó mua về được,

không biết Tạ Vi Thời kiếm được ở đâu về.

Trước đây cô không ngừng tìm đủ mọi cách tự tử—-cứa cổ tay, đâm động mạch, cô còn đã từng thử đủ mọi cách để gây tổn thương cho thân thể, dạo đó Tạ Vi Thời liền chuẩn bị sẵn một mớ đồ nghề như thế này.

Đại khái có lẽ vì chàng đã từng là sinh viên khoa y, nên có nguồn cung ứng của riêng chàng, Phi Phi luôn cảm thấy như vậy.

Lúc khâu vết thương, Phi Phi không nói gì, cũng không động đậy.

Không phải là vì cô không dám, mà chỉ vì cô yêu thích nhất khoảnh khắc này.

Thường thì khi Tạ Vi Thời xử lý vết thương cho cô, chàng không chịu cho cô thuốc tê. Nói theo lời của chàng thì “sẽ mất đi độ chính xác trong việc xử lý vết thương.”

Ví dụ như nếu bên trong còn có vụn thuỷ tinh, mà cô không cảm thấy đau được, chàng cũng có khả năng không phát hiện ra được.

Nhưng lúc khâu thì không đau.

Cô thích cảm giác bị gây tê.

Tạ Vi Thời cầm nhíp, khâu người cô—-đấy là cơ thể của cô, cô cảm nhận được cây kim đâm xuyên da mình, nhưng không đau một chút nào. Xúc cảm chàng mang đến cho cô, kỳ diệu biết bao. Tạ Vi Thời trong lúc này khác với mọi khi.

Thường thì nếu chàng không muốn nói chuyện, chàng sẽ cười, lúc chàng cười, cô mang cảm giác mình không nhìn rõ được lòng chàng.

Chỉ trong những lúc chàng nghiêm túc, chăm chú nhìn những mũi khâu đều khít, thì mới hay rằng chàng thật ra là một người rất tỉ mỉ.

Mũi khâu của chàng như tác phẩm nghệ thuật.

Sau khi cắt chỉ xong sẽ để lại hai hàng chấm ngay ngắn, cô cảm thấy cool hơn cả xăm mình.

Cô đã từng nhìn thấy những người khác khâu vết thương ở bệnh viện, mẹ kiếp, trông như giun bò, vừa thô, vừa méo mó, xấu không thể tưởng!

Thật ra cô rất mừng là Tạ Vi Thời chưa tốt nghiệp. Như vậy, chàng chỉ có mình cô là bệnh nhân.

Đã khâu xong.

Cuối cùng chàng sát trùng và băng lại.

Phi Phi không có gì làm, tay vẫn còn cầm di động chiếu sáng, liền dùng bàn chân với những ngón chân sơn móng, kẹp lấy khẩu trang của chàng.

“Haizz, lấy xuống đi, trong nhà đâu có phấn cây dương nào đâu.”

Tạ Vi Thời bị dị ứng với phấn của cây dương, cứ đến mùa xuân là không thể không đeo khẩu trang.

Cô cảm thấy bộ dạng của chàng như thế, rất giống bác sĩ.

Bị cô tháo xuống thật.

Sóng mũi cao thẳng, miệng vào lúc không cười hai khoé mép hơi vểnh lên, quyến rũ.

Phi Phi đắc ý là chân mình linh hoạt, lại dùng ngón chân kẹp thuỳ tai của chàng.

Tạ Vi Thời gạt chân cô ra:

“Có bệnh à!”

Phi Phi bĩu môi “Đâu có thối đâu, chân của em thơm lắm đấy, anh ngửi xem.”

Cô cười lí lắc dùng chân giả bộ tát chàng.

Tạ Vi Thời cười cười, đẩy chân của cô đi.

“Đừng nghịch nữa.”

Phi Phi thấy chàng cười liền biết là chàng không hề tức giận.

Thật ra cô phát hiện, thường thường chỉ cần cô vui, bất kể cô vô lý hoặc gây sự cỡ nào, Tạ Vi Thời cũng sẽ mỉm cười, mà nụ cười ấy là nụ cười thật lòng, cô nhìn thấy thế cũng rất yêu thích.

Tạ Vi Thời đứng dậy, chỉnh vị trí của đèn thả về chỗ cũ, nói: “Anh đi đây.”

Phi Phi nhìn một mớ thuốc giúp đông máu, chợt lấy làm ganh tị.

Cô duỗi dài hai chân, mở ra kẹp lại, kẹp Tạ Vị Thời.

Cô ngẩng đầu, “Có cách nào ở lại với em được không?”

“Không được.”

Chàng tách hai chân cô đang kẹp mình ra.

Chàng luôn trả lời rất dứt khoát.

Chàng bước ra cửa, Phi Phi chợt hỏi: “Anh có bạn gái không? Hiện giờ ấy?”

“Không có.”

“Người trước vẫn là cái cô ở trường y hả?”

“Phải.”

“Tạ Vi Thời.”

“Hử?”

Phi Phi thoáng im lặng, rồi thấp giọng nói: “Mai anh còn đến thay thuốc cho em không?”

Tạ Vi Thời đứng bên cửa, ngoái đầu nhìn Phi Phi, “Ngủ đi.”

Chàng khoá cửa lại giùm Phi Phi.

Phi Phi ngồi một mình trong nhà, vừa khóc vừa cười, như đang độc diễn một màn kịch.

Cô nằm xuống giường, tác dụng của thuốc tê bắt đầu giảm, vết thương bắt đầu đau.

Nước mắt của cô chầm chậm lăn.

Gỡ hàng móc của áo ngực, cô lần lần móc ra mấy tờ tiền 100 đồng, nhét vào trong một chiếc hộp nhỏ đặt dưới gối.

Có vài tờ tiền ấy đã dính máu của cô.

Trong chiếc hộp con có một tấm thẻ ngân hàng, những tờ tiền 100 đồng nằm vương vãi, và một mẩu giấy được viết bằng những con chữ không được ngay ngắn cho lắm:

Nếu tôi chết, cho Đinh Ái

Mật mã là sinh nhật của mẹ