Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Quyển 1 - Chương 6: Cô không tin

người dịch: idlehouse

Reboot kinh hồn bạt vía.

Diện mạo của người trước mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng âm thanh này, giọng điệu này, thần thái này, thì quen thuộc đến không thể nào quen hơn đối với anh ta!

Thế nào gọi là xuất hồn nhập xác?

Thế nào gọi là ma quỷ chiếm thân?

Chính là những gì đang diễn ra ngay trước mắt anh ta!

Buồng cầu thang tối tăm, cô mai phục ngay ở đấy. Nước da trắng nhợt, tóc dài rũ rượi, vẻ mặt u ám.

Anh ta quen cô hai mươi sáu năm trời, nhưng dáng vẻ thế này trước mắt!

Yếu đuối bé nhỏ, diện mạo non nớt, trông tựa như một thiếu nữ mãi không lớn.

“C-c-c-cậu——“

Cô gái lấy đi chiếc bật lửa và thuốc lá từ anh chàng đang chết sững, ngậm hờ điếu thuốc trong miệng, mồi thuốc, phả ra một ngụm khói.

“Tra giúp tớ một cái avatar.”

“……”

Cô gái hất tay, chiếc bật lửa vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, Reboot hoang mang vươn tay đón lấy.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên chiếc bật lửa, Reboot chợt bừng tỉnh từ trong mộng—

“Á đệch!”

anh ta rú lên.

“Sao? Không phối hợp?”

“Không phối hợp!”

“Thật sự không phối hợp?”

Vẻ mặt của cô gái càng lúc càng lạnh lẽo âm u.

“Mẹ kiếp cậu đã chết rồi—-“

Reboot rống xong vội hãm ngay giọng xuống, liều mạng: “Không phối hợp, đâu còn phải là người của Cục 19, phối hợp cái đếch!”

Phương Trì rít hai hơi thuốc, rồi lại chê vị thuốc chát, giụi tắt nó trong chỗ gạt tàn thuốc ở buồng cầu thang.

“Reboot, tớ vẫn có thể pass hệ thống kiểm soát công ty các cậu.

Cục 19 vẫn chưa xoá hồ sơ của tớ.”

Reboot lập tức móc máy bộ đàm từ túi quần sau ra, mở lên, nói: “Hệ thống kiểm soát phải không? Xoá một mã số giùm tôi!

882317! Đúng! Chính cô ta! OK!”

Tay Phương Trì vòng qua cổ của Reboot bịt lấy mũi và miệng của anh ta, thụi thật mạnh vào vùng bụng béo tốt của anh chàng.

Reboot rên lên đau đớn, co gập người lại ngồi phịch dưới đất, nước mắt lưng tròng.

“Reboot, tớ đã thấy avatar của Thịnh Diễm.”

Giọng của cô không nốt thăng trầm, nhưng Reboot rõ ràng đã nghe ra được sự buồn bã ở trong đó.

Anh ta suy xét cẩn thận câu nói của cô, lập tức nhảy dựng lên:

“Chẳng phải Diễm Thịnh cậu ấy đã—–chết rồi sao?”

Anh ta không biết liệu Phương Trì có kỵ chữ “chết” đó không nên nói lí nhí một cách hèn nhát.

Reboot biết hết những chuyện này.

Giữa anh ta và Phương Trì có một mối “nghiệt duyên.”

Cha mẹ của anh ta và cha mẹ của Phương Trì cùng làm việc trong một hệ thống cảnh sát.

Từ nhỏ anh ta đã lớn lên cùng Phương Trì trong một tiểu viện, học từ cấp một đến đại học cũng bất ngờ là đều cùng lớp.

Bí mật của Phương Trì bao gồm cả quan hệ của cô với Thịnh Diễm, ngoại trừ Cốc Ưng mẹ cô ra, thì cũng chỉ có anh ta biết rõ.

Hiện giờ anh ta thuộc ban quản trị cấp trung ở Maandala, chủ yếu phụ trách lĩnh vực an toàn.

Do có quan hệ đặc biệt với Phương Trì, Thịnh Diễm và những người như thế, anh ta được Đằng Hoa sắp xếp làm người liên hệ giữa Mandala và cục an ninh mạng.

Chuyện của Thịnh Diễm, đương nhiên anh ta đã biết từ sớm.

Trong đợt “Truy bắt hồ ly” đó, Mai Đỗ Sa bị bắt làm con tin,

trốn thoát, bị truy sát, rớt xuống biển, mất sạch dấu vết. Thịnh Diễm thân là chỉ huy cũng bị bắt giữ, bên tội phạm có vẻ như đặc biệt mang thâm thù đại hận với Mai Đỗ Sa — tức Phương Trì –đã nằm vùng, dùng mạng của Thịnh Diễm để ép bộ An Ninh Mạng giao ra Mai Đỗ Sa cho chúng,

dù chỉ là một cái xác.

Khi ấy cục an ninh mạng cũng tưởng rằng Mai Đỗ Sa đã chết mất xác trên biển, làm sao tìm được thi thể để giao cho chúng? Chỉ đành vừa câu thời gian vừa triển khai các phương án để cứu Thịnh Diễm. Sau đó nữa, phía tội phạm vô cùng ác độc đã chiếu trực tuyến đến cục an ninh mạng toàn bộ quá trình hành hạ và gϊếŧ chết Thịnh Diễm ra sao, hơn nữa còn gửi bằng máy bay hai chân bị chặt của Thịnh Diễm. Mẹ của Thịnh Diễm vừa trông thấy liền ngất xỉu. Xác nghiệm ADN hoàn toàn trùng với Thịnh Diễm.

Phương Trì nhìn qua một bên.

Reboot xác nhận đi xác nhận lại, trong mắt của cô không có nước mắt.

Anh ta nghe thấy tiếng cô hỏi:

“Tĩnh mạch của thi thể còn dùng để xác nhận thân phận được không?”

“Không thể, chỉ có người còn sống mới có thể……”

“Vậy tại sao avatar của Thịnh Diễm còn có thể lên mạng như thế?”

“…….”

“Tại sao?”

“Anh đâu biết đâu!……” Reboot nhăn nhó đáp, ôm đầu ngồi thụp xuống.

Trong cuộc đời hai mươi mấy năm ngắn ngủi của anh ta, chưa từng có ai nói cho anh ta biết hiện giờ nên làm gì.

Đầu của anh ta rất hỗn loạn, Phương Trì đã chết lại vẫn sống, thay đổi diện mạo.

Avatar của người đã chết rồi, cũng sống lại, ai có thể nói cho anh ta biết, rốt cuộc là vì sao?

Phương Trì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, lẳng lặng nhìn anh ta một hồi lâu.

Bất chợt cô cầm tay của Reboot lên, đặt ra phía sau tai của mình.

Vết sẹo rất dài nằm dưới mái tóc của cô, cô dùng ngón tay hướng dẫn Reboot lần theo nó từng chút một.

“Tớ không sống được lâu nữa, Reboot.”

Reboot sờ vết sẹo của cô, tay run lên; nghe lời cô nói, lòng run lên.

“Đừng nói thế, Phương Trì, làm tớ run lên trong bụng ấy……”

Phương Trì lẩm bẩm: “Cục 19 để cho tớ dưỡng thương ở nhà, chờ chết, không cho phép tớ tham gia bất cứ nhiệm vụ nào của cục an ninh mạng.

Nhưng tớ có thể cứ như vậy sao?

“Tớ không tin luân hồi, lục đạo, thiên đường địa ngục gì cả.

Tớ chết đi sẽ chẳng còn gì nữa.

Tất cả mọi việc đều cần tớ giải quyết khi còn sống.”

Cô chụp lấy tay của Reboot thật chặt: “Reboot, cậu giúp tớ một chút, tớ muốn tra xem rốt cuộc kẻ nào đang giở trò phía sau, tớ không thể tha cho Thần Kinh Hoa Hồng, cũng không thể để Thịnh Diễm chết vô nghĩa.”

Cảm xúc của cô bị thuốc ức chế alpha khống chế, nhưng tuy rằng cảm xúc đã bị mạnh mẽ khống chế như thế, vẫn khiến cho Reboot sợ hãi lùi ra sau—–

“Không……không được……”

“Thật sự không được?”

Cô bắt đầu nở nụ cười nhạt, như một đoá hồng bằng thiếc lá bị thiêu rụi thành tro.

“……..” Reboot ngập ngừng.

Phương Trì xoay chú ác ma nhỏ xinh trong tay, thản nhiên nói: “Trong tay cậu có một đống cổ phiếu của công ty, chính là đang đợi đám chuyên viên phân tích chứng khoán tung ra báo cáo với xu hướng có lợi của Maandala xong là chờ thời cơ bán—-“

Reboot đỏ mặt cãi: “Đâu có gì phạm pháp!”

“Đó đương nhiên là không phạm pháp, nhưng đưa thông tin sai lầm là các cậu đã từng hợp tác với Guest……”

cô vuốt ve lớp lông êm mịn trên thân chú ác ma nhỏ, “Vật này thật đáng yêu, lắp thêm một chiếc máy thu âm vào đó, thì càng đáng yêu hơn nữa.”

“AAAA—-“

Reboot ngửa đầu gào thét, “Thật sự là bọn tớ đã không ngừng tìm cách liên lạc với Guest mà!

Không chỉ Guest, mà cả

My Gian Xích nữa!

Chỉ có điều……”

Giọng anh ta nhỏ lại, “Họ lơ bọn tớ mà thôi.”

“Cho nên?”

Reboot trở nên mềm mỏng, ấp úng phụng phịu: “Anh đây cực khổ kiếm tiền, không phải là vì quân hút máu người nhà cậu luôn tìm anh mượn tiền sao?

Cách đây mấy hôm anh còn ghé qua bia mộ ở nghĩa trang Lãnh Tuyền nữa, nhớ đến dạo bé em nó đáng yêu biết bao nhiêu, không nhịn được còn khóc lu loa ……”

Đối với những đòn tình cảm này của anh ta, Phương Trì luôn chả bao giờ động lòng.

“Có tra hay không, cậu nói đi.

Nhanh gọn dứt khoát chút.”

Reboot nhăn nhó hàng lông mày và cái miệng thô của mình, đau khổ không tỏ rõ thái độ.

“Hửm?”

“Tớ giúp cậu việc này cậu cũng giúp tớ một việc.”

Cuối cùng Reboot lên tiếng.

Nhưng anh ta ngập ngừng rồi lại chần chờ, có vẻ như khó nói ra khỏi miệng.

“Bọn tớ gặp phải một rắc rối…… ừm……. Trong Maandala xuất hiện một thứ, lúc vừa xuất hiện, bọn tớ tưởng mình đã giải quyết xong rồi, nhưng…… cho nên, muốn nhờ cậu giúp tra một phen…….”

Anh ta ấp a ấp úng, thế mà Phương Trì hiểu được ý của anh ta.

—Hiện nay trong Maandala xuất hiện một thứ không tốt lắm, nhưng nhóm người Reboot không muốn báo cho cục an ninh mạng biết.

Hiển nhiên là vị họ đã suy xét cho hình tượng và giá trị cổ phiếu của công ty Maandala.

Sau khi nhiệm vụ “Truy bắt hồ ly” thất bại, tính năng an toàn của Maandala được quan tâm đến nhiều hơn, vậy nên họ không muốn bỏ thêm một cọng rơm nặng nề lên lưng con lạc đà.

“Nói đi, tớ cần phải xét xem tốt cuộc nó nghiêm trọng đến mức nào.”

……..

Chàng trai bước ra khỏi phòng luyện MMA, trời đã tối mịt.

Phố phường rực đèn, các sắc màu neon của hộp quảng cáo đua nhau chớp nháy.

Người dân ở Yến Thành, bất kể giàu nghèo, đều không hài lòng với một ngày ngắn ngủi.

Nếu như nói, ban ngày là thuộc về xã hội và những người khác, thế thì lúc đèn đuốc mới thắp lên, chính là quãng thời gian vui tươi chỉ thuộc về riêng mình.

Con người muốn tận tình hưởng thụ, tận tình buông thả.

Chàng đeo khẩu trang, xách túi nylon đầy thuốc, sải đều bước trên phố.

Những nơi trên người bị Nhâm Gia Minh đánh đang ê ẩm, nhưng chàng đã kết luận rằng đấy đều chỉ là những thương tích da thịt, không đáng để lo lắng.

“Tạ Vi Thời!”

Một tiếng gọi rất khẽ của con gái.

Chàng quay nhìn về phía phát ra nó, liền bị một bàn tay với móng tay dài sơn đen túm lấy cổ áo trước ngực, kéo vào một con hẻm lác đác vài bóng đèn đường.

“Theo em.”

Tạ Vi Thời bị dắt tới một căn phòng trọ chật hẹp.

Là một căn phòng thuê rất đơn sơ, trong phòng chỉ có một chiếc giường hẹp, một tủ quần áo giản dị, vài chiếc ghế đẩu và ghế ngồi, thêm một buồng vệ sinh.

“Đinh Phi Phi, em không về nhà mà sống ở đây à?”

Cô gái bị gọi là Đinh Phi Phi dáng người cao dong dỏng, mái tóc nhuộm bảy cắc cầu vồng cột cao trên đỉnh đầu, đánh mắt rất đậm, đuôi mắt kẻ xếch lên.

Mặt mũi cô gái ấy rất đẹp, nhưng trong mắt toát ra sự nghiệt ngã và dạn dĩ không thuộc độ tuổi của cô.

Tạ Vi Thời quan sát cô gái, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác nhà binh màu xanh lá, cách ăn mặc này không giống thói quen của cô.

Cô gái ngồi bên thành giường, cởi nút áo.

Cởϊ áσ khoác ra xong, quả nhiên bên trong là một chiếc váy bó đầy quyến rũ, phác hoạ mọi đường nét duyên dáng trên người cô.

Nhưng tình hình không được đúng cho lắm.

Tạ Vi Thời nhíu mày.

Đèn trong phòng trọ không được sáng, chiếu lên áo váy sặc sỡ của cô gái, có một mảng sẫm màu.

Là máu.