Cầm báo biểu trong tay, Mễ Giai lễ phép gõ cửa văn phòng Trương Dương, không thấy trả lời, lại gõ lần nữa, vẫn không nghe được động tĩnh gì từ bên trong. Hơi nhíu mày, cô nhớ rõ là sáng nay có thấy Trương Dương đến văn phòng, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không thấy anh đi ra ngoài, hẳn là phải ở bên trong mới đúng, nhưng sao lại không có ai trả lời?
Chưa từ bỏ ý định, Mễ Giai lại gõ cửa lần nữa, lần này cô lên tiếng, “Kế toán Trương? Anh có trong đó không?”.
“Vào đi”. Ngay lúc Mễ Giai lắc đầu định rời đi, bên trong truyền ra tiếng nói của Trương Dương, giọng điệu nghe có vẻ mỏi mệt.
Mễ Giai đẩy cửa đi vào, nhìn Trương Dương trông rất mệt mỏi, tóc rối bù, quần áo cũng có nếp nhăn, không giống kiểu người chỉn chu hay chú ý tới dáng vẻ của mình như trước.
“Đây là báo biểu và tài liệu về việc kinh doanh tháng này công ty vừa chuyển xuống, em đã chuẩn bị chứng từ kế toán rồi”. Mễ Giai đem tư liệu trên tay đưa lên.
“Để đấy đi”. Trương Dương đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, không ngẩng đầu, khàn khàn nói.
“Anh… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Nhìn Trương Dương thất hồn lạc phách, trực giác của Mễ Giai linh cảm anh nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, đứng ở vị trí bạn bè, cô suy đoán, “Thân thể không thoải mái sao?”.
Trương Dương cười chua xót, lắc đầu, hai ngày nay anh đi tìm Khả Huyên nhưng lần nào cũng bị từ chối ngay ngoài cửa, anh không biết vì sao, Khả Huyên nói không muốn gặp anh, sau này cũng không, anh ở ngoài đợi nguyên một đêm, nhưng dường như cô quyết tâm không mở cửa cho anh. Rõ ràng mấy ngày trước mọi chuyện vẫn tốt đẹp, thậm chí bọn họ còn cùng nhau chuẩn bị đón chào đứa bé, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của ba người, nhưng chỉ mới qua hai ngày, vì sao tất cả đều thay đổi, anh đã suy nghĩ cả một buổi sáng, cẩn thận không dám bỏ qua một chi tiết nào, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Anh cũng không biết nữa.
“Anh…”. Mễ Giai muốn nói tiếp lại bị Trương Dương ngắt lời.
“Anh không sao, em ra ngoài trước đi”. Hiện giờ anh đang rất rối loạn, thái độ của Khả Huyên khiến anh sợ hãi, anh muốn yên tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu? Thì ra không biết từ bao giờ Khả Huyên đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh, vị trí ấm áp mềm mại nhất tận đáy lòng, chỉ là anh chậm chạp đến bây giờ mới nhận ra.
Biết anh không muốn nói, Mễ Giai cũng không tiện hỏi thêm, vừa ra đến cửa, quay đầu mỉm cười nhìn anh, “Có việc gì cần em giúp cứ nói, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp, chúng ta là bạn bè mà”.
Trương Dương nhìn cô, cười đau khổ, nói thật tình, “Cảm ơn em, nhưng… Chuyện này không ai có thể giúp anh được”. Chuyện tình cảm ai có thể giúp đây?
Mễ Giai đảo mắt, nhíu mày, mỉm cười, “Em hiểu rồi”. Xoay người đi ra ngoài.
Mễ Giai cầm túi, đứng ở ngoài cổng, Nghiêm Hạo vừa gọi điện bảo đang trên đường tới, tối nay bọn họ hẹn nhau cùng về biệt thự lớn thăm Vu Phân Phương.
La Lệ bảo cô quá mềm lòng, Nghiêm Hạo mới nói vài câu ngọt ngào đã dỗ được cô về, cứ nhìn anh thất hồn lạc phách là cô lại đau lòng, cho dù trước đó anh đã từng làm tổn thương cô như thế nào, cô vẫn tha thứ cho anh. La Lệ nói cô để Nghiêm Hạo ăn sạch sành sanh, giống y như lúc trước bị Trương Dương lén lút một chân đạp hai thuyền. La Lệ còn nói, cô hết lòng vì tình yêu, cũng rất cố chấp lao vào, để rồi sau đó lại khiến mình đầy thương tích.
Mễ Giai biết La Lệ nói không sai, cô rất dễ mềm lòng, chỉ cần nhìn bộ dáng mệt mỏi tiều tụy của Nghiêm Hạo, cô sẽ đau lòng. Thật ra từ khi cô rời bỏ anh, lòng cô chưa bao giờ ngừng đau đớn, đã biết rõ cả hai đều như vậy, tại sao lại không cho anh và cho mình một cơ hội, thế nên cô lựa chọn tin tưởng, cho tình yêu và cuộc hôn nhân của hai người một cơ hội cuối cùng, cố gắng lần cuối cùng, nếu không được, lần sau, lần sau cô nhất định sẽ dứt khoát buông tay.
“Mễ Giai”. Một giọng nói trầm ấm từ phía trước truyền đến, cô ngẩng đầu, Mạc Chấn Huân mỉm cười tao nhã đi tới từ phía đối diện.
Từ sau hôm anh thổ lộ, đây là lần đâu tiên hai người gặp lại, cô không để ý vì sao mấy ngày nay anh không xuất hiện, mấy ngày nay cô luôn đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào Nghiêm Hạo mang đến, căn bản là không rảnh bận tâm những chuyện khác.
“Chấn Huân…”. Mễ Giai nhìn anh, có chút bất ngờ.
“Tan làm rồi sao? Cùng nhau ăn cơm đi”. Mạc Chấn Huân đi đến trước mặt cô, khẽ cười nói, đưa tay vuốt những sợi tóc bị gió thổi loạn trước trán cô ra sau mang tai, giữa hai người cũng chưa hẳn là thân thiết, nhưng anh lại làm rất tự nhiên như đã quen thuộc.
Mạc Chấn Huân có chút kinh ngạc nhìn Mễ Giai, đột nhiên nhớ tới Liên Huyên, anh với Liên Huyên từ nhỏ tình cảm đã đặc biệt tốt, nhìn bề ngoài Liên Huyên dường như là một người phụ nữ năng động khôn khéo, thật ra cô lại luôn mơ màng, trước kia lúc anh còn ở nhà, ngày nào cũng trông thấy bộ dáng buồn ngủ của Liên Huyên, đánh răng qua loa, mặt cũng chưa rửa đã ngồi ngay vào bàn ăn sáng, tóc lúc nào cũng rối tung, có đôi khi cắn bánh mì còn cắn luôn cả tóc. Mỗi lần như vậy anh đều khuyên bảo cô, nhưng thói quen cũng không phải ngày một ngày hai mà thành, nói nhiều rồi anh cũng thôi, cứ trông thấy bộ dáng mơ màng kia của cô là lại không nhịn được giúp cô vén tóc lên, động tác cũng vì vậy mà thuần thục, tự nhiên.
“Á…”. Trừ Nghiêm Hạo ra Mễ Giai không có thói quen cùng người đàn ông khác thân mật như thế, mắc cỡ đỏ mặt vội đẩy ra.
Mạc Chấn Huân hơi sửng sốt, có phần kinh ngạc vì bản thân lại coi Mễ Giai thành Liên Huyên, lắc đầu cười cười, thu tay về mở lời, “Mấy ngày qua phải gấp rút hoàn thành một bản thiết kế, đến hôm nay cuối cùng cũng xong, ăn với anh một bữa cơm đi, mấy ngày nay không ăn được bữa nào tử tế”. Mạc Chấn Huân nói qua lý do về sự biến mất của anh dạo vừa rồi.
“Em… Em đã có hẹn”. Mễ Giai cười nói, sau khi biết tâm ý anh, hiện giờ cô không có cách nào coi anh như bạn bè bình thường, Mễ Giai biết mình không thể dành tình cảm cho anh, vì thế nên cô duy trì khoảng cách với anh để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Mạc Chấn Huân nhíu mày, cười nói, “Những lời anh nói hôm ấy làm em sợ?”.
“Chúng ta… Chúng ta vốn không thể, ngày đó em không nghe thấy gì hết”. Mễ Giai xấu hổ cười cười, quay đầu không nhìn anh, nghĩ sao Nghiêm Hạo mãi vẫn chưa tới.
“Anh nói rất rành mạch, em cũng nghe rõ ràng, sao lại bảo không nghe thấy gì chứ”. Trực giác cảm thấy Mễ Giai đang cố ý trốn tránh, Mạc Chấn Huân buồn cười vặn lại.
Dây dưa như vậy không bằng nói thẳng cho rõ, nghĩ thế, Mễ Giai nhìn anh, nói nghiêm túc, “Anh là một ông chủ tốt, cũng là một người bạn rất tốt, nhưng em đối với anh không có cảm giác này, có lẽ là do thời điểm không thích hợp hoặc có lẽ là do nguyên nhân nào khác, em cũng không biết phải nói sao. Em yêu Nghiêm Hạo, điều này em dám khẳng định chắc chắn, em cũng tin rằng anh sẽ tìm được một người tốt hơn em, một người con gái thích hợp với anh hơn em, vậy nên mong anh đừng lãng phí thời gian vì em nữa”.
Mạc Chấn Huân có vẻ không vui nhíu mày, “Cho dù Nghiêm Hạo phản bội em, làm em tổn thương, em vẫn yêu anh ta?”.
“Lúc trước bọn em có chút hiểu lầm”.
“Biết rõ anh ta là hạng người gì rồi mà vẫn còn rơi vào bẫy, em đúng là ngu ngốc, tự lừa mình dối người”. Mạc Chấn Huân nói nghiêm khắc, không phải vì chuyện khác, chỉ là vì anh tức giận, tức Mễ Giai đã bị Nghiêm Hạo làm tổn thương như vậy mà vẫn còn tha thứ cho anh ta, anh thấy không đáng thay cô.
“Không phải như thế…”. Mễ Giai vội giải thích.
“Mễ Giai”. Nghiêm Hạo mỉm cười đi về phía cô, cố tình không nhìn Mạc Chấn Huân, ở trước mặt anh ta ôm chầm lấy eo Mễ Giai, khẽ hôn má cô vô cùng thân thiết, có phần áy náy dịu dàng hỏi, “Anh bị tắc đường nên tới chậm, em chờ lâu không?”.
Mễ Giai cười nhẹ, lắc đầu, “Không đâu”. Vẻ mặt thẹn thùng hồng hào, nhìn rất ngọt ngào hạnh phúc.
Mạc Chấn Huân nhìn hai người, mày càng nhíu chặt.
Nghiêm Hạo quay đầu, mỉm cười nhìn Mạc Chấn Huân, làm bộ kinh ngạc nói, “A, hóa ra là Mạc tổng ở đây, ngại quá, vừa rồi không nhìn thấy anh”.
Mạc Chấn Huân nhìn Nghiêm Hạo, không nói gì, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Xin lỗi, bà xã tôi làm việc cả ngày nên có chút mệt mỏi, chúng tôi về trước”. Nghiêm Hạo cười đắc ý, giọng nói chứa đựng vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mễ Giai kéo anh, những hành động vừa rồi của Nghiêm Hạo tuy hơi trẻ con nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp. Quay đầu nói với Mạc Chấn Huân, “Bọn em còn có việc, đi trước”. Dứt lời liền kéo Nghiêm Hạo xoay người định rời đi.
Vào khoảnh khắc Mễ Giai xoay người, Mạc Chấn Huân chuẩn xác bắt lấy tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Mạc Chấn Huân, anh buông ra”. Bà xã của mình bị người đàn ông khác nắm tay, trong mắt Nghiêm Hạo bắt đầu bốc hỏa.
Mạc Chấn Huân không để ý tới Nghiêm Hạo, đôi mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Mễ Giai, hỏi, “Anh ta làm em tổn thương như vậy, em vẫn quay lại?”.
“Lúc trước chúng em có vài hiểu lầm, nhưng giờ mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, không phải như em nghĩ, em biết anh ấy yêu em, vì vậy đương nhiên em sẽ quay về. Hơn nữa em biết em yêu anh ấy, rất rất yêu, điều này cũng mong anh nhớ kỹ”. Kéo tay anh đang nắm lấy tay mình ra, nhìn vào mắt anh, Mễ Giai nói kiên định.
Mạc Chấn Huân nhìn cô, mím chặt môi, cả người trở nên cứng ngắc.
Nghiêm Hạo thì ngược lại, khóe miệng mỉm cười đầy hạnh phúc, có phần kích động vì những lời vừa rồi của Mễ Giai, nắm lấy tay cô, xúc động khẽ gọi, “Mễ Giai…”.
Mễ Giai nhìn anh cười, vươn tay nắm chặt tay anh, dịu dàng nói, “Đi thôi, mẹ đang ở nhà chờ chúng mình”.
“Ừ”. Ôm lấy cô cùng đi về phía ô tô.
Mạc Chấn Huân nhìn hai người đi xa, đau khổ nhắm chặt mắt, tay đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.