Chiến đấu, nhân loại còn đang chiến đấu, nhà khoa học vì sinh tồn của nhân loại mà chiến đấu trong phòng thí nghiệm, tiến hóa giả vì sinh tồn của nhân loại mà chiến đấu cùng Sinh Vật Biến Dị, chỉ là niềm hy vọng ở trong lòng, theo nguồn thức ăn nước uống dần giảm bớt, dưới tình huống không thấy có tiếp viện, chậm rãi thu nhỏ lại, tùy ý các loại cảm giác mặt trái tuyệt vọng cùng chết lặng từ từ len lỏi vào trong lòng. Bọn họ thực sự vẫn cần phải lại tiếp tục chiến đấu nữa sao?
Năng lực thừa nhận tâm lý của Hiên Viên Kiệt rất cao, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng có loại cảm giác này, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, hy vọng của nhân loại nằm ở chỗ Trác Cẩn Khác, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cũng là bởi cái nhận tri này mới làm cho tâm tính hắn không có thiên về các mặt trái. Ra khỏi thành chiến đấu, là vì để bản thân mạnh hơn, sớm một ngày có thể quăng đi Trác Cẩn Khác, bởi vì điều này, Hiên Viên Kiệt chưa bao giờ lảng tránh bất cứ trận chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị một lần nào cả. Có cái mục tiêu Trác Cẩn Khác kia ở đó, tiến bộ của Hiên Viên Kiệt đúng là rất nhanh, chỉ là vẫn như cũ không đủ, vẫn là cảm giác chênh lệch căn bản không thể nào đuổi theo.
Thời điểm Trác Cẩn Khác buông xuống, mấy người Hiên Viên Kiệt còn đang chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị, đã thật lâu không có chú ý tới, lại nhìn mấy người Hiên Viên Kiệt, thành phần thiên chi kiêu tử đã giảm bớt đi không ít. Tài nguyên nước giảm bớt, khiến mấy người Hiên Viên Kiệt rất khó có thể lại bảo trì bề ngoài của bản thân thoải mái thanh tân sạch sẽ được nữa, lau qua loa chỉ khiến cho mấy người Hiên Viên Kiệt nhìn qua thì tương đối sạch sẽ hơn một chút mà thôi, so với Trác Cẩn Khác trắng nõn sạch sẽ, khác biệt thật quá rõ ràng. Đồ ăn giảm bớt, chỉ có thể gặm bánh quy khô cằn, sắc mặt phiếm xanh vàng, nhìn qua không có sáng trong như trước kia nữa, nhưng cho dù đã tới nông nỗi như thế, giá trị của gương mặt kia vẫn như cũ là rất cao.
Dừng trên một khối đá nứt trong thành thị đổ nát thê lương, Trác Cẩn Khác ngồi xuống, độ cao khoảng gần ba mét, khiến đôi chân Trác Cẩn Khác lơ lửng giữa không trung, vị trí tuyệt hảo, ở ngay phía sau mấy người Hiên Viên Kiệt đang chiến đấu, đảm đương chức trách phông nền. Không có ai nhìn thấy được Trác Cẩn Khác đến đây từ lúc nào, Trác Cẩn Khác cũng không có quấy nhiễu mấy người Hiên Viên Kiệt đang chiến đấu, lặng im cười tủm tỉm nhìn. Chỉ tới khi ở chỗ Hiên Viên Kiệt phát sinh biến hóa, dư quang khóe mắt mới thấy được Trác Cẩn Khác.
Mà vừa nhìn thấy, trò vui liền lớn rồi, Trác Cẩn Khác gây cho Hiên Viên Kiệt một đoạn ký ức khắc sâu mãnh liệt, khiến Hiên Viên Kiệt lập tức thay đổi động tác ngay trong chiến đấu, trước tiên là đi xác định Trác Cẩn Khác có phải chân thật hay không, lại xem nhẹ an toàn của bản thân, cũng may, đồng bọn bên người hắn đều đáng giá để tín nhiệm, đã giúp Hiên Viên Kiệt xử lý nguy cơ.
“Cậu…” Làm cái gì đó, Nam Cung Việt đang muốn rít gào với bạn tốt, đã từng là tay mơ trong chiến đấu, hiện giờ đã có thể đúng lý hợp tình mà rống lên với Hiên Viên Kiệt trong lúc chiến đấu được rồi.
“Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt trầm giọng mà hô lên một cái tên, ánh mắt nhìn theo ánh mắt hắn, khiến Nam Cung Việt không thể không nghẹn phần còn lại vào bụng.
“Trong chiến đấu mà phân thần là không tốt đâu, sủng nhi.” Trác Cẩn Khác cười khanh khách chào hỏi, làm cho Nam Cung Việt đến nay đầu óc vẫn chưa kịp vận chuyển lại cũng theo bản năng quên đi hiện tại còn đang chiến đấu.
Cũng nhờ vào lời nhắc nhở của Hiên Viên Kiệt vang lên, mới cứu lại Nam Cung Việt, ngay cả đầu cũng không quay lại, một hàng ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt đằng sau lưng, như là lửa giận của Hiên Viên Kiệt, vây quanh lấy hắn cùng Trác Cẩn Khác, cách ly các sinh vật khác ở bên ngoài, một phương đất trời, chỉ có hai người bọn họ. Tiểu đội Nghịch Thứ cũng bởi vì Trác Cẩn Khác đột nhiên xuất hiện, mà lộ ra chút khác thường nhỏ, cũng may bọn họ đều không có phản ứng sâu sắc như Hiên Viên Kiệt, mà quên đi hết thảy chung quanh, trong mắt chỉ có một người, chỉ trói buộc một người, bọn họ vẫn còn nhớ rõ bọn họ đang chiến đấu.
Nắm chặt hỏa kiếm màu đen trong tay, tất cả kích động ngay tại thời điểm nhìn thấy Trác Cẩn Khác vậy mà lại đều lắng đọng xuống toàn bộ chỉ còn lại bình tĩnh, theo bản năng Hiên Viên Kiệt tiến vào một loại trạng thái nào đó, sau lần chiến đấu nọ, hắn phát hiện bản thân có thể tiến vào một loại trạng thái, ở trong mắt hắn, tốc độ cùng thời gian đều chậm lại, hắn có thể nhanh chóng phân tích ra hết thảy các cách chiến đấu, phân tích ra những thời điểm đối phương bạc nhược nhất, dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được thắng lợi. Lúc này hắn đang dùng loại trạng thái này để đối mặt với Trác Cẩn Khác, muốn cho Trác Cẩn Khác một cái giáo huấn sâu sắc.
Toàn bộ đều là sơ hở, ở trong mắt Hiên Viên Kiệt Trác Cẩn Khác không chút phòng bị toàn bộ đều là sơ hở có thể công kích, chỉ là Hiên Viên Kiệt lại càng có một loại trực giác rằng, nếu như hắn thật sự công kích, những sơ hở này ngược lại sẽ trở thành bẫy rập khiến hắn hẳn phải chết. Sau khi tiến vào loại trạng thái này, mới càng thêm phát giác được sự đáng sợ của Trác Cẩn Khác, cường đại không chê vào đâu được.
“Mới không gặp có bao lâu, vậy mà ngươi đã tiến vào trạng thái siêu tần rồi, ta có chút ngoài ý muốn, lại có chút cảm thấy rất trong dự đoán, sủng nhi.” Nhìn Hiên Viên Kiệt bình tĩnh, cặp mắt bình tĩnh vô chất, bản thâm Trác Cẩn Khác còn quen thuộc với loại trạng thái này hơn Hiên Viên Kiệt rất nhiều.
“Ngươi biết loại trạng thái này?” Hiên Viên Kiệt phi thường bình tĩnh hỏi, cấp tốc phân tích, trạng thái siêu tần khiến hắn trở nên bình tĩnh, lại không có tiêu trừ đi cảm xúc trong lòng hắn, sao Trác Cẩn Khác lại biết loại trạng thái này, mà y biết được kiểu gì? “Ngươi cũng có.” Phân tích cấp tốc cho ra kết luận.
Trác Cẩn Khác vỗ tay, khen ngợi nói, “Thông minh. Không sai.” Trác Cẩn Khác thừa nhận, “Mà đây mới là dị năng chân chính của ngươi.”
Trong giọng nói lộ ra sự hiểu biết, còn kỹ lưỡng hơn cả bản thân hắn, bị một người hiểu biết rõ ràng về bản thân đến như vậy, không hề là chuyện khiến cho Hiên Viên Kiệt cao hứng, ngược lại lại càng thêm kiêng kị Trác Cẩn Khác.
“Hiện tại ngươi vẫn là nên chuyên tâm chiến đấu đi, phiền toái của ngươi tới rồi.” Đối với Hiên Viên Kiệt kiêng kị, Trác Cẩn Khác chẳng có cảm giác gì hết, không hề sinh ra nổi một chút uy hϊếp nào đối với y, ngược lại càng làm y cảm thấy tâm tình càng thêm vui sướиɠ, có thể bị sủng nhi được cường vận chiếu cố kiêng kị, loại cảm giác này thực là vi diệu kiêu ngạo.
Dưới trạng thái siêu tần, trong khoảng thời gian ngắn Hiên Viên Kiệt còn chưa kịp hiểu được lời của Trác Cẩn Khác là sao, đã nghe được tiếng kinh hô phát ra từ bên ngoài hắc viêm, “A Kiệt, mau tới cứu mạng.” Sẽ hô lớn như vậy tuyệt đối là Nam Cung Việt. Bởi vì phi thường để bụng đến hai vị bạn tốt cùng với tiểu đội, Hiên Viên Kiệt đành tạm thời từ bỏ Trác Cẩn Khác, lựa chọn đi giải cứu tiểu đội của hắn.
Vì phòng ngừa Trác Cẩn Khác quấy rối, bức tường hắc viêm kia cũng không có bị dỡ bỏ, đối với cái này thì Trác Cẩn Khác chỉ cười nhạo một tiếng, rõ ràng vang lên ngay bên tai Hiên Viên Kiệt, mang theo nồng đậm ý vị châm chọc, ngươi cảm thấy chỉ bằng vào cái này mà cũng có thể ngăn trở ta được sao. Không đáp lại, Hiên Viên Kiệt không có đáp lại, trong lòng lại nghẹn một ngọn lửa giận, hắn không có cách nào phản bác lại Trác Cẩn Khác được, bởi vì xác thật là ngăn không nổi, sự thật luôn đả kích tự tôn của người ta như thế.
Lao ra khỏi bức tường hắc viêm, liền nhìn thấy một con Sinh Vật Biến Dị hình người, đã gây tổn thương cho không ít đội viên, lúc này cái lợi trảo kia đang sắp sửa khiến Trưởng Tôn Kỳ trọng thương, trường kiếm của Hiên Viên Kiệt lập tức biến thành roi, túm chặt lấy cái lợi trảo kia, chờ cho ngọn lửa màu đen đem con Sinh Vật Biến Dị này hóa thành tro tàn, đây là chiêu Hiên Viên Kiệt luôn sử dụng thuận lợi nhất, chỉ là lúc đối mặt với một con này, lại mất đi hiệu lực.
Roi tuy đã cuốn lấy cổ tay của Sinh Vật Biến Dị, nhưng ngọn lửa màu đen lại chỉ thiêu đốt được có một vùng, một tầng băng mỏng bao trùm lên cổ tay Sinh Vật Biến Dị, chặn hắc viêm của Hiên Viên Kiệt lại, một cái lợi trảo khác túm chặt roi, muốn ném bay Hiên Viên Kiệt đi, đáng tiếc rằng cây roi chính là ngọn lửa màu đen mà Hiên Viên Kiệt có thể vận dụng tùy ý, ngay khi phát giác được, Hiên Viên Kiệt liền buông tay.
“Dị năng? Thiên tai?” Sinh Vật Biến Dị có được dị năng đều là cấp bậc thiên tai, dù rằng hình thể của con trước mắt này không có lớn bằng thiên tai, nhưng Hiên Viên Kiệt đã từng đối mặt với thiên tại lại biết rất rõ, con này hiển nhiên là chưa đạt tới trình độ thiên tai. Sinh Vật Biến Dị đã chuyển hướng công kích về phía Hiên Viên Kiệt.
“Không phải thiên tai, chỉ là gia tăng một chút khó khăn lên sinh tồn của nhân loại mà thôi.” Thanh âm của Trác Cẩn Khác vang lên, thanh âm không nhẹ không nặng, bởi vì không hề có các loại tạp âm khác, cho dù những người vốn dĩ cách y khá xa thì cũng đều có thể nghe được, ngũ cảm của tiến hóa giả cũng có tiến hóa.
Có nghi vấn, chỉ là hiện tại không phải lúc thích hợp để hỏi, “Có ý gì?” Vì tỏ vẻ hiện tại bản thân vẫn có thể ứng phó thành thạo được, Hiên Viên Kiệt chống đỡ áp lực chiến đấu mà nói chuyện, hậu quả là cánh tay bị trảo trúng.
“Không cảm thấy hiện tại đối đầu với Sinh Vật Biến Dị đã quá nhẹ nhàng rồi sao? Sinh Vật Biến Dị cùng tiến hóa giả là đối lập nhau, nay thực lực đã không cân bằng, cho nên, theo đó Sinh Vật Biến Dị phải mạnh lên.” Cấp bậc Thiên Tai thì không tính, bởi vì số lượng không nhiều lắm, mà cũng rất ít khi hoạt động, sức chiến đấu ở hai bên, theo tiến hóa giả nhân loại ngày càng mạnh lên, Sinh Vật Biến Dị đơn thuần chỉ biết dùng lực lượng cùng da dày thịt thô liền trở nên yếu đi, tiến hóa giả đã có thể xử lý được nhiều Sinh Vật Biến Dị hơn. Sự không cân bằng như vậy là cần phải điều tiết.
Ngữ khí hoàn toàn đứng ngoài cuộc, rất khó có thể không khiến người ta âm thầm suy đoán rằng, trong lần đột biến này, Trác Cẩn Khác có làm cái gì trong đó hay không. “Ngươi đã làm cái gì?” Dưới trạng thái siêu tần, Hiên Viên Kiệt có thể nhất tâm nhị dụng, một bên chiến đấu, một bên nói chuyện cùng Trác Cẩn Khác. Có người muốn tới hỗ trợ, nhưng một ánh mắt cảnh cáo của Hiên Viên Kiệt, liền khiến cho bọn họ không dám tới gần nữa, ở trước mặt Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt không muốn ỷ lại vào những người khác. Điều này cũng là làm cho những người khác không cần phân tâm mà nghe được trả lời của Trác Cẩn Khác.
“Ta không hề làm gì hết.” Trác Cẩn Khác biết ý tứ khi Hiên Viên Kiệt hỏi ra câu này, nhưng y hoàn toàn không hề để tâm đến chút nào, “Mặc kệ là hiện tại, hay là thời điểm khởi đầu của trận tai nạn này, ta đều chẳng làm cái gì hết, ta chỉ trầm mặc trung lập.”
“Ngươi đã sớm biết chuyện tai biến?” Trưởng Tôn Kỳ đầu óc linh hoạt ngay lập tức hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Trác Cẩn Khác, xoay đầu qua, nhìn Trác Cẩn Khác, bên trong ngọn lửa màu đen lay động, tuy rằng Trác Cẩn Khác đang ngồi ngay ngắn ở trên đá vụn, nhưng lại xa xôi đến như vậy.
“Ta biết.” Trác Cẩn Khác cũng không phủ nhận.
“Vì cái gì lại không thông báo cho chúng ta??” Nam Cung Việt đã mất đi người thân ngay sau tai biến không khỏi gào thét lên với Trác Cẩn Khác.
“Nói cho các ngươi?” Trác Cẩn Khác nghiêng đầu, “Lúc ấy ta và các ngươi có quen biết nhau sao? Mà cho dù ta có nói, thì lúc ấy sẽ có ai tin tưởng ta chứ?” Trác Cẩn Khác tung ra một đống vấn đề, chỉ cần có lý trí, đều hiểu được, lúc ấy, cho dù Trác Cẩn Khác có công bố, cũng sẽ chẳng có ai tin. Chưa từng trải qua, nhân loại sẽ vĩnh viễn không tin tưởng rằng mạt thế sẽ buông xuống.
“Làm sao ngươi lại biết được?” Hiên Viên Kiệt trên người có thật nhiều vết thương, nhưng đã phát hiện ra nhược điểm của con Sinh Vật Biến Dị này, nhanh chóng bố trí công kích, sau đó tiêu diệt đối phương, một thân máu tươi, dẫn theo hỏa kiếm màu đen, ánh mắt sáng quắc nhìn Trác Cẩn Khác.
“Cường giả cấp bậc giống như ta, đối với tương lai luôn sẽ có vài phần dấu hiệu cảm ứng mạc danh, vào năm khi chúng ta mười tám tuổi, ta đã biết tai biến sẽ buông xuống.” Độ tuổi dễ nhớ cỡ nào, cái độ tuổi vừa mới thành niên đã bị đuổi ra khỏi Trác gia.
Trong lời của Trác Cẩn Khác cũng để lộ ra một tin tức quan trọng, đó chính là trước khi tai biến, thời điểm Trác Cẩn Khác mười tám tuổi, cũng đã có thực lực tương đương.