Đôi mắt Yên Lương Thần tóe lửa, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng khép lại, một lát sau cô mới từ từ thả lỏng người, dựa vào thành giường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Ngây ngốc ngồi một lúc lâu, Yên Lương Thần đột nhiên có chút hối hận.
Sớm biết Hạ Viễn Hàng sống chết cũng không buông tay, cô nghĩ cũng không cần liên lụy đến Mục Lỗi, một người tốt như hắn không nên bị cô làm liên lụy.
Chỉ là hiện tại hai người họ đã đăng ký kết hôn, nói gì thì cũng muộn rồi.
Yên Lương Thần đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt, thân thể nghiêng về một bên, ngã xuống giường, dần dần mất đi ý thức.
Lúc Hạ Viễn Hàng đẩy cửa bước vào, cô đã ngủ say rồi.
Hắn cởi giày để ngoài cửa, chỉ đi mỗi tất bước vào.
Bước đến cạnh giường, nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn, giống như đứa bé trong bụng mẹ, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, rõ ràng trước lúc ngủ vẫn khóc.
Hạ Viễn Hàng nhớ lại khoảnh khắc bốn năm về trước, cô thích cuộn tròn trong ngực hắn ngủ.
Lúc đầu hắn không cam tâm tình nguyện, nhưng da mặt cô thật dày, vô cùng kiên nhẫn, dần dần hắn thuận theo cô. Về sau liền biến thành một thói quen.
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng hai người có thể sống bên nhau cả đời như vậy, ai ngờ Nhan Lạc Tuyết quay về, lại còn chọn phương thức chấn động như vậy để xuất hiện.
Hắn bị chân tướng và bệnh tình của Nhan Lạc Tuyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mất đi lý trí, mãi cho đến khi làm cho Yên Lương Thần thương tích đầy mình.
Thực ra, Nhan Lạc Tuyết đã từng nói với hắn, muốn hắn đừng quá cố chấp. Còn nói cô đấu tranh với bệnh tật nhiều năm như vậy, chịu đủ mọi sự dày vò, nói rằng cô cũng đã mệt rồi. Nếu như chết đi cũng là một cách giải thoát.
Nhưng hắn không nghe lọt tai, khăng khăng cố chấp, không ngại đánh đổi mọi giá để cứu lấy cô, còn làm tổn thương người không nên làm tổn thương.
Yên Lương Thần bỗng giật mình mở choàng mắt.
Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, vội vàng đưa tay ôm lấy cô: “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Cô dùng lực đẩy hắn ra, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, mãi cho đến lúc dán chặt vào đầu giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Định giam tôi mãi ở đây sao?”
“Tôi không biết.”
Yên Lương Thần ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngạc nhiên. Một người luôn quyết đoán như hắn lại có thể nói không biết!
“Tôi không muốn tổn thương em, nhưng tôi cũng không muốn thả em đi.”
“Anh đã làm tổn thương tôi rồi.”
“Tôi biết.” Hạ Viễn Hàng đột nhiên đưa tay cởi bỏ dây trói: “Dậy ăn chút gì đi.”
“Nếu như tôi nói không dậy, có phải anh lại định lấy người nhà tôi ra uy hϊếp tôi không?”
“Ừ.”
Yên Lương Thần không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn cúi đầu: “Có thể cho mượn một cái áo sơ mi được không?”
“Quần áo chuẩn bị cho em trước đây đều để trong tủ quần áo, để tôi lấy cho em.”
Ăn xong bữa tối, Yên Lương Thần lấy điện thoại ra.
Bình thường, Mục Lỗi cũng không trở về Hoa viên Hạnh Phúc, bởi vì đội viên phòng cháy chữa cháy phải trực 24/24, cho nên anh thường ở trong đội.
Buổi tối hôm nay, không biết anh có trở về không, nếu như quay về mà không thấy cô, còn nhìn thấy vũng máu trên mặt đất, anh nhất định sẽ lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Yên Lương Thần cuối cùng cũng gọi điện thoại cho hắn..
Hạ Viễn Hàng nhìn thấy cũng không ngăn cản cô.
Điện thoại kêu một hồi nhưng không có người nghe, không biết có phải đang làm nhiệm vụ hay không.
Yên Lương Thần bỏ điện thoại vào trong túi, cất bước ra khỏi biệt thự, chậm rãi đi đến vườn hoa.
Gió ở ngoại ô vô cùng mạnh, gió tạt vào mặt rất đau, nhưng lại khiến con người ta tỉnh táo.
Yên Lương Thần đứng ở bên hồ, nhìn mặt hồ lấp lánh ánh trăng, lắng nghe tiếng bước chân từ từ tiến lại gần. Cô sải bước định rời đi nhưng bị vấp chân, cả người cứ như vậy mà té xuống hồ.
“Yên Lương Thần!”
“Tùm…” Tiếng bọt nước bắn tung tóe.
Hạ Viễn Hàng cởi bỏ chiếc áo khoác trên người mình, không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống.
Mùa đông khắc nghiệt, nước hồ lạnh đến thấu xương, người xuống nước liền muốn đông cứng.
Yên Lương Thần như vịt lên cạn, hoàn toàn phải dựa vào Hạ Viễn Hàng kéo mới có thể lên được bờ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà hai người họ lạnh tới mức sắp ngất đi.
Đám người hầu lấy khăn tắm quấn lấy người bọn họ, có người sợ hãi hô to: “Hạ tiên sinh, cậu chảy máu rồi!”
Yên Lương Thần đột ngột quay đầu, phát hiện băng cuốn trước ngực Hạ Viễn Hàng đã bị máu nhuộm đỏ rồi.
“Mau! Các người mau đưa anh ta đến bệnh viện!”
“Không cần đâu.”
Hạ Lương Thần không để ý tới lời kháng nghị của hắn, kêu người hầu đưa hắn vào nhà, sau đó cô giúp hắn thay quần áo rồi ép hắn vào bệnh viện.
Nhìn thấy cô cũng đi theo, Hạ Viễn Hàng rốt cuộc cũng không phản kháng nữa. Chưa kịp đến bệnh viện, hắn đã mất đi ý thức.
Mất máu quá nhiều, ngâm trong nước, vết thương bị nhiễm trùng,… Hạ Viễn Hàng liền sốt cao đến gần 40 độ.
Dùng thuốc đều không thấy có tác dụng, Yên Lương Thần chỉ còn cách dùng nước ấm lau cơ thể hắn. Mãi cho đến khi trời sáng, thân nhiệt hắn mới trở về bình thường.
Yên Lương Thần mỏi mệt ngã xuống ghế, đưa tay xoa xoa mi tâm, lại phát hiện ra thân nhiệt mình hình như cũng hơi cao. Cô liền chạy đến chỗ bác sĩ kiểm tra thân nhiệt, quả nhiên cũng sốt rồi, cũng may chỉ là sốt nhẹ.
Để lại một người hầu ở lại chăm sóc Hạ Viễn Hàng, Yên Lương Thần một mình bắt taxi trở về Hoa viên Hạnh Phúc.
Đêm qua, Mục Lỗi không trở về, trong căn phòng mọi thứ đều như cũ.
Vũng máu trên mặt đất kia cũng đã khô lại, biến thành màu nâu.
Yên Lương Thần nghĩ đến sự hỗn loạn một ngày một đêm kia, khẽ thở một hơi dài, vội vàng lau sạch vết máu.
Con dao gọt hoa quả kia cũng đem vứt đi.
Cô vừa thu dọn xong, Mục Lỗi một thân mỏi mệt trở về, khuôn mặt đều là khói bụi.
“Tại sao lại về vào giờ này?”
Lương Yên Thần vội vàng chạy vào nhà tắm, vắt khăn ấm đưa cho hắn rửa mặt.
“Tối qua kho phía đông xảy ra vụ hỏa hoạn lớn, mãi cho đến năm giờ hơn lửa mới được dập tắt, anh nhìn thấy em gọi điện cho anh rồi, nhưng gọi lại thì điện thoại em tắt máy, cho nên anh quay về xem xem.”
“Ồ.”
Yên Lương Thần do dự nên kể chuyện của Hạ Viễn Hàng cho hắn nghe không.
“A…anh làm gì vậy?”
Mục Lỗi đến trước mặt cô, đưa tay lên sờ chán cô: “Em sốt rồi!”
Yên Lương Thần sờ trán mình, đúng là thực sự là rất nóng, đầu cô có chút nặng nề, nhưng cô không muốn hắn lo lắng, chỉ cười.
“Không sao, em đã uống thuốc rồi, anh đừng lo cho em. Mau đi tắm đi.”
Tốc độ tắm của Mục Lỗi nhanh như tốc độ của anh, trước sau chưa đến năm phút, thân trên còn đầy hơi nước.
Yên Lương Thần nhìn cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của anh, khuôn mặt bất giác nóng lên. Cô vốn định rời mắt đi chỗ khác, nhưng lại bị những vết thương chằng chịt trên người anh thu hút.
“Những vết thương này…”
Mục Lỗi cúi đầu liếc mắt một cái, hoàn toàn không để tâm: “Ở trong bộ đội toàn là những vết thương da thịt.”
Nhưng Lương Yên Thần có thể phân biệt rõ ràng, bên ngực trái của anh rõ ràng là vết đạn! Đúng vị trí tim!
Mục Lỗi lấy áo phông từ trong tủ mặc vào, lúc bước ra tầm mắt anh quét một lượt thùng rác, đột nhiên xông lên nắm lấy cổ tay Yên Lương Thần.
“Những vết máu này là sao? Em bị thương sao?”