Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -----------
Cuộc thi đấu bán kết vật lý lần này được tổ chức tại thành phố H, mặc dù chỉ là bán kết nhưng người đoạt giải nhất trong cuộc thi có khả năng được thêm điểm hoặc tuyển thẳng trong kì thi đại học, cho nên các học sinh đứng đầu trong trường đều dốc hết lực để cố gắng. Độ khó trong cuộc thi năm nay đã được thể hiện từ vòng sơ khảo, nên chỉ có mười lăm người toàn thành phố H vượt qua vòng sơ khảo để vào bán kết, trong đó có 5 người của trường trung học mười bốn.
Trong năm người này có ba người lớp 11, một người lớp 10 và một người lớp 12. Họ đều là những học sinh giỏi là đầu quả tim của các thầy cô trong trường, chỉ cần nhắc tới sẽ không thể không giơ ngón cái lên khen ngợi.
Khi Khương Nguyên nhận được thông báo thời gian để thi bán kết thì trên mặt anh không có thay đổi gì nhiều, ngược lại lớp trưởng Trương Tư Duệ lại cực kỳ kích động, cầm thư thông báo từ phòng làm việc đi ra hưng phấn đến nỗi cả tòa nhà đều nghe thấy.
Lúc ấy Cao Kỳ đi ngang qua người anh ta, khó chịu không nhịn được nói: "Cậu cứ làm quá lên, bán kết chứ chưa phải chung kết, Khương Nguyên người ta còn chưa nói mà cậu hét cái gì? Tai mình sắp điếc đến nơi rồi."
Trương Tư Duệ nhìn thấy Cao Kỳ là mặt đã đỏ lên, muốn chia sẻ niềm vui này với cô nàng, nhưng nhịn mãi cũng không nói ra được câu nào đành phải nhìn sau lưng Cao Kỳ đi xa trên hành lang.
Trương Tư Duệ thích Cao Kỳ, giống như chuyện Cao Kỳ thích Khương Nguyên đó là bí mật mà cả lớp đều biết.
Thời gian thi đấu vào cuối tuần đầu tiên của tháng mười một, còn chưa đầy nửa tháng nữa, Cao Kỳ muốn cùng Vương Hân và Hân Lâm đi cổ vũ, cô ta lấy dũng khí đi đến chỗ Khương Nguyên.
"Khương Nguyên." Cao Kỳ là điển hình người con gái phương nam, tướng mạo thanh tú, vóc người tinh tế, lúc này còn hơi xấu hổ cúi đầu, giọng nói lại mêm mại, ánh mắt của đám nam sinh đều dính vào người cô nàng.
"Chuyện gì?" Khương Nguyên đang làm đề, suy nghĩ của anh rất rõ ràng nên viết rất nhanh, mặc dù Cao Kỳ gọi nhưng cũng không làm đứt mạch suy nghĩ.
Cho dù anh không nhìn về phía mình nhưng cô ta cũng không giận mà lại thêm nhỏ nhẹ như sợ ảnh hưởng đến anh "Cậu đang làm bài sao, lát nữa mình quay lại nhé."
Khương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, "Có việc gì cứ nói đi, lát nữa tôi còn việc khác."
Cao Kỳ ngập ngừng một lúc.
Tương Cường ở phía sau đẩy lưng Khương Nguyên, giọng điệu giống như đàn anh: "Khương Nguyên, con gái nhà người ta nói chuyện với cậu, phải lịch sự chứ."
Khương Nguyên hơi nhíu mày, dừng bút, ngước lên lạnh nhạt nói "Chuyện gì."
Trong lòng Cao Kỳ vừa tủi thân vừa không cam lòng, nhưng không dám thể hiện ra "Là như này, mình nghĩ cậu sắp thi rồi nên cuối tuần này muốn rủ cậu đi chơi, thay đổi tâm trạng cho thoải mái."
Khương Nguyên nghe xong vẫn cúi đầu, phun ra ba chữ nhạt nhẽo: "Không rảnh."
Cao Kỳ bị từ chối thẳng như thế, nhất thời không phản ứng kịp, Tương Cường thấy cô ta ngây người như vậy giơ tay nói: "Cao Kỳ, cậu hẹn mình đây này, mình rảnh."
Khóe miệng Cao Kỳ giật một cái, nở nụ cười giả dối với cậu ta rồi lại nhìn Khương Nguyên, cuối cùng cũng không nói gì về chỗ của mình.
Khi trở về chỗ của mình cô ta nằm sấp trên bàn, Vương Hân và Hân Lâm ở bên cạnh đưa giấy cho cô ta, Tương Cường vừa nhìn đã biết là cô nàng đang khóc.
"Khương Nguyên, cậu làm người ta khóc rồi." Thấy Khương Nguyên không nói gì, Tương Cường đứng dậy nghiểng cổ lên nhìn vào mặt anh, thấy vẻ mặt lạnh nhạt thì giả vờ thở dài "Ai, đầu óc cậu tốt như thế mà tim lại cứng rắn như vậy, bên kia khóc làm cho người ta nhìn mà thương, còn cậu lại như không biết."
Khương Nguyên quay đầu nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: "Tim mình cứng nhưng tai không điếc, giọng cậu lớn hơn nữa thì mình sẽ nói với lão Hoàng bài tập hóa của cậu là chép của mình."
"Mình im lặng im lặng." Tương Cường bị anh nắm được điểm yếu, cậu ta không muốn chiến đấu với Hoàng Lập Tân, nên đành phải nghe lời Khương Nguyên. Vì vậy làm động tác kéo khóa trên miệng rồi ngồi xuống.
Bên kia Lâm Gia và Hoàng Nhất Lâm đi từ quầy ăn vặt về, mỗi người cầm một túi tôm nhỏ vừa đi vừa vui vẻ ăn
Vào trong lớp Lâm Gia nhìn thấy có ai đó đang ngồi chỗ của mình, liền sung sướиɠ ngồi cùng một chỗ với Hoàng Nhất Lâm, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì cô mới quay về chỗ.
Lúc Cao Kỳ bị Khương Nguyên từ chối thì cảm thấy rất buồn, Lâm Gia cúi xuống lấy sách giáo khoa trong ngăn kéo ra vô tình chạm vào tay của cô ta, cô ta ngay lập tức nóng nảy, cầm lấy túi bút trên bàn đập mạnh xuống.
May mắn là túi bút chứ không phải hộp bút bên trong không nhiều đồ lắm, Lâm Gia bị đập vào trán cũng không đau lắm chỉ không hiểu "Sao cậu lại đánh mình? Sẽ làm mình đau đấy."
"Là cậu động vào tôi trước, tôi phải hỏi cậu vì sao mới đúng, sao cậu cứ bám theo tôi mãi thế?" Cao Kỳ vừa nói vừa khóc, hai mắt đỏ hoe, nếu nhìn hai người thì cô ta giống như đang bị bắt nạt hơn.
Tiếng ồn Cao Kỳ gây ra không nhỏ, Trương Tư Duệ ngồi ngay bên cạnh các cô cũng nghe thấy, cậu ta thấy dáng vẻ Cao Kỳ như bị ăn hϊếp vội vàng đứng lên ra chỗ các cô.
"Cao Kỳ, cậu sao thế... cậu khóc à?" Trương Tư Duệ thấy nữ thần của mình khóc, trong ngực như bị ai nhéo, không cần hỏi chuyện gì đã hét lên với Lâm Gia, "Cậu làm gì thế! Đều là con gái với nhau sao cậu lại có thể quá đáng như vậy, cậu làm Cao Kỳ khóc rồi đấy?"
"Mình không làm." Lâm Gia cảm thấy cực kỳ vô tội, không biết phải nên giải thích thế nào.
Đúng lúc này giáo viên toán đi vào lớp, thấy mọi người trong lớp ồn ào ầm ĩ, bà ta rất khó chịu đập mạnh lên bàn nói: "Có chuyện gì vậy, đang ở trên lớp, các anh chị có muốn tốt nghiệp hay không? Trương Tư Duệ, em là lớp trưởng mà lại cầm đầu như thế?"
Trương Tư Duệ nói: "Cô Uông, do Lâm Gia làm Cao Kỳ khóc nên em đang đến giải quyết ạ."
Cho dù chuyện không phải như Trương Tư Duệ nói thì trong mắt Uông Tâm Bình hình tượng của Lâm Gia luôn không tốt, bình thường trong lớp không phải mất tập trung thì trả lời câu hỏi linh tinh, bài tập hàng ngày cũng làm lộn xộn, vừa thấy Cao Kỳ khóc mắt đỏ bừng, cán cân của Uông Tâm Bình lập tức nghiêng về phía cô ta.
"Lâm Gia, sao lại là em thế? Học hành đã không tốt rồi mà trên tiết của tôi cũng không yên lặng là sao?" Uông Tâm Bình vừa nói vừa ném cái thước ba góc xuống bục giảng.
"Em không ạ." Lâm Gia lại càng sợ, theo phản xạ mà đứng lên, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn Uông Tâm Bình ở đối diện.
Uông Tâm Bình lại cho rằng đây là biểu hiện chột dạ của người có lỗi, nên giọng càng nghiêm khắc hơn "Tan học đến phòng làm việc của tôi, tôi không tin không trị được em! Ngồi xuống, bắt đầu vào học."
Lâm Gia luống cuống ngồi xuống, tủi thân muốn khóc mà lại không dám khóc, cô cảm thấy rất mơ hồ sao cô không làm gì mà cũng bị giáo viên gọi lên phòng làm việc chứ.
Cao Kỳ ngồi bên cạnh thấy cô không vui thì rất vui vẻ.
Khương Nguyên ngồi phía sau thấy toàn bộ câu chuyện, anh lạnh lùng nhìn bóng lưng của Cao Kỳ và Trương Tư Duệ, lúc nhìn về phía Lâm Gia đang ủ rũ cúi đầu thì lại trở nên dịu dàng, cái đồ ngu ngốc vừa đáng thương vừa đáng yêu này.
Uông Tâm Bình không lấy thước đánh người giống như Hoàng Lập Tân, phương pháp xử phạt của bà lại còn mệt hơn, ngoài bài tập về nhà tối hôm đó bà ta còn giao thêm cho Lâm Gia năm bộ đề thi, phía trên đều là câu hỏi vấn đáp và câu hỏi hình học, Lâm Gia nhìn qua mà chỉ muốn ngất đi.
Lúc trở về lớp, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn bày tỏ sự đồng tình và an ủi cô, Hoàng Nhất Lâm vốn rất trượng nghĩa nói muốn làm bài giúp cô, nhưng vừa nhìn thấy một loạt câu hỏi trên giấy cô lại đỡ trán nói "Lâm Gia, mình vô dụng rồi, bài tập ngày hôm này cũng đủ mình làm đến nửa đêm rồi, những bài này của cậu, mình thật sự bất lực."
Thư Mẫn nói: "Vậy như này, bài tập về nhà này mình làm giúp cậu, còn những đề thi này, tự cậu nghĩ biện pháp đi nhé."
Lâm Gia ôm đống đề thi, vừa ôm vừa lao vào lòng Thư Mẫn, "Thư Mẫn cậu tốt nhất, Nhất Lâm cũng tốt nhát, chỉ có các cậu yêu mình. Ô!"
Hoàng Nhất Lâm an ủi cô, "Chỉ có nhóm Cao Kỳ không thích cậu thôi, nhưng bọn họ đối xử với ai cũng như vậy, cậu không cần để ý."
Lâm Gia vẫn còn đang bất bình, Thư Mẫn và Hoàng Nhất Lâm nhìn nhau, Hoàng Nhất Lâm nói: "Đừng nghĩ nữa, cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi được không?"
Thư Mẫn gật đầu: "Ừ, chúng ta đến vườn bách thú đi, không phải cậu rất muốn đến vườn bách thú sao?"
Lâm Gia nghe xong ngẩng đầu từ trong lòng Thư Mẫn lên, chớp mắt bị hấp dẫn đến động lòng, "Thật không?"
Hoàng Nhất Lâm nói: "Tất nhiên là thật rồi! Đến lúc đó chúng ta gọi thêm Từ Dục, bắt cậu ta làm hộ vệ cho chúng ta, đi dạo xung quanh vườn bách thú xong thì đi ăn đồ ăn ngon!"
Lâm Gia đã vô cùng muốn đi nhưng cô không đồng ý ngay bởi vì đi ra ngoài chơi hình như phải hỏi ý kiến Khương Nguyên.
Sau khi ăn tối xong, cô theo Khương Nguyên vào phòng của anh, chạy đến ngồi trên thảm nhỏ của mình, hai tay chống cẳm bộ dạng rất đau khổ.
Khương Nguyên nhìn khuôn mặt mập mạp của cô, cong môi, đi đến chỗ bàn học không ngồi xuống luôn mà cầm lấy quyển sách, tựa vào trước bàn rồi đưa lưng về phía Lâm Gia giả vờ hỏi: "Những món dì Trương nấu hôm nay ngon hơn hôm qua, cậu không thích sao?"
"A, có sao?" Lâm Gia nhớ lại các món hôm nay rồi lắc đầu nói: "Mình nghĩ hôm qua ngon hơn, hôm qua có sườn chua ngọt."
Khương Nguyên mím môi cười, hỏi tiếp: "Vậy vì hôm nay dì Trương không làm sườn chua ngọt nên cậu không vui à?"
Lâm Gia không trả lời.
Một lát sau, sách trên tay Khương Nguyên đã lật sang trang được một lúc thì Lâm Gia mới đứng dậy đi đến cạnh Khương Nguyên, nhón chân lên để cho mình nhìn thẳng vào anh.
"Khương Nguyên, cậu có thích mình không?"
Ánh mắt Khương Nguyên rời khỏi trang sách, ngước lên khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt thông suốt của Lâm Gia, tim anh giống như không có tiết tấu mà bắt đầu đập rối loạn.
Không đợi anh trả lời, Lâm Gia bỗng nhiên thả chân xuống, cô khoanh tay cau mày lại, trên mặt vừa tủi thân vừa mất hứng "Sao Cao Kỳ không thích mình, còn có cô giáo Uông. Mình thật sự làm cho người ta không thích thế á?"
Khương Nguyên đã đoán được cô lo lắng vấn đề gì, nhưng cô hỏi như vậy làm cho anh cảm thấy mềm lòng.
Anh vuốt thái dương, nhẹ giọng nói: "Lâm Gia, trong lòng cậu có ai quan trọng không?"
"Có chứ." Lâm Gia gật đầu, bắt đầu đếm trên ngónt ay, "Ba mẹ này, anh cả, anh hai, anh ba còn có Nhất Lâm, Thư Mẫn, dì Trương rồi Khương Nguyên, mọi người đều là người quan trọng với mình, mình đều muốn ở cùng một chỗ với tất cả mọi người."
Nghe đến tận cuối mới xuất hiện tên của mình, Khương Nguyên không được hài lòng lắm "Những người này đều là người quan trọng với cậu thì bọn họ đối xử với cậu có tốt không?"
Lâm Gia gật đầu, rồi ngước lên nhìn anh nói: "Tốt, đều đối với mình rất tốt."
Khương Nguyên bị cô nhìn như vậy, giống như con thú cưng đang ỷ vào chủ nhân là anh đây, trong lòng nóng lên giơ tay xoa xoa đầu cô "Vì vậy Lâm Gia, chỉ cần mọi người thích cậu, đối tốt với cậu, thì cậu không cần quan tâm không cần nghĩ đến những người khác, chúng ta không thể bắt tất cả mọi người phải thích mình, giống như cậu không thể muốn mùa hè có tuyết mà mùa đông cây cối xanh tươi."
Lâm Gia nghe chỗ hiểu chỗ không, trong mắt nửa mơ hồ nửa trong suốt, cô cắn ngón tay nói "Thế mình cũng có thể thích người mình thích không?"
"Ừ." Khương Nguyên nói "Hoặc cậu có thể chọn thích cả thế giới, nhưng phải chuẩn bị tốt tinh thần vì không chắc mọi người sẽ đáp lại sự yêu thích của cậu."
Lâm Gia cúi đầu như đang suy nghĩ, rồi ngước lên cười ngọt ngào với anh "Mình hiểu rồi! Cám ơn cậu, mình thích Khương Nguyên nhất!"
Thật ra những điều Khương Nguyên nói cô chỉ hiểu một nửa, một nửa còn lại cô không thể hiểu được, nhưng cô lại có một thói quen rất tốt là đối với những chuyện cô không nghĩ ra thì sẽ bỏ qua luôn không nghĩ nữa, cho nên mới có được nhiều niềm vui như vậy.
"Nhất?" Khương Nguyên nhíu mày, đột nhiên trở nên tích cực hơn: "Nhất như thế nào, thích tôi còn nhiều hơn cả mấy anh trai của cậu không?"
Lâm Gia nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này rồi trả lời: "Có, Bây giờ thích Khương Nguyên hơn anh ba một chút."
Khương Nguyên nghe xong tâm trạng hơi trầm xuống, nghĩ bao lâu hóa ra anh chỉ hơn Lâm tam có một chút thôi "À."
Lâm Gia thấy anh như vậy nghĩ rằng anh đang giận, hỏi: "Khương Nguyên, cậu đang giận à?"
Khương Nguyên nói: "Không giận."
Mặc dù anh nói không nhưng Lâm Gia nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh, nghĩ chắc chắn anh đang giận. Cô không biết tại sao nhưng cô không muốn Khương Nguyên giận như thế.
Vì vậy trong lúc Khương Nguyên vẫn đang xoắn suýt chuyện sắp xếp thú tự trong lòng Lâm Gia, thì đột nhiên cô chui vào trong lòng anh.
Khương Nguyên ngẩn người, giọng nói còn chưa kịp điều chỉnh sự lạnh nhạt "Làm gì thế?"
Lâm Gia dựa vào ngực anh, hai tay bé nhỏ ôm eo anh, bàn tay để sau lưng anh vỗ vỗ giống như hôm nay Thư Mẫn an ủi cô. Giọng nói mềm mại như mèo kêu: " Khương Nguyên đừng giận nữa, đừng giận nữa nhé, Khương Nguyên là tốt nhất."
Trong nháy mắt Khương Nguyên như bị điện giật, cả người cứng đờ không dám cử động, cảm giác điện giật tê dại truyền khắp toàn thân. Anh không cách nào hình dung được cảm giác lúc này chỉ thấy chỗ mà gò má cô dán vào nóng rực lên.
Khương Nguyên đưa tay lên vòng qua eo mềm mại cô một cách vô thức, để cô hoàn toàn bên trong ngực mình, mặt cô dính vào tóc "Nếu như tôi muốn cậu thích tôi nhiều hơn cả ba người anh, thì cậu..."
Lâm Gia giống như một đứa trẻ đang giữ đồ của mình, vì vậy không chờ Khương Nguyên nói hết mà nói luôn: "Vậy cậu cũng cố gắng hơn nhé, mình cùng cố gắng để thích cậu nhiều hơn nữa có được không?"
Khương Nguyên sững sờ một chút, sau đó bật cười: "Được."
Năm tập đề Uông Tâm Bình giao cho dằn vặt Lâm Gia đến hơn mười một giờ.
Lúc Dì Trương nấu đồ ăn khuya mang cho cô thì thấy cô ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc thì cực kỳ đau lòng, bình thường mười giờ cô đã ngủ rồi.
"Gia Gia, Gia Gia." Dì Trương đánh thức Lâm Gia, bà đẩy đề thi sang bên cạnh rồi đặt đồ ăn trước mặt cô "Dì Trương chuẩn bị đồ ăn khuya cho cháu, nhanh ăn đi cho nóng, ăn xong thì lên giường ngủ, bài chưa xong thì thôi đừng viết nữa."
Lâm Gia rất buồn ngủ nhưng đồ ăn dì Trương nấu lại thơm, mắt cô nửa nhắm nửa mở vừa ăn vừa nói "Không được, không làm xong sẽ bị phạt đứng."
Dì Trương nghe thế thì cảm thấy đau lòng, "Đứng phạt như nào, giáo viên kiểu gì đấy."
Lâm Gia không trả lời ngồi ăn mà giống như đang ngủ.
Dì Trương không nhìn được nữa, bà đi ra ngoài lên tầng gõ cửa phòng Khương Nguyên "Cậu chủ, cậu đã ngủ chưa?"
Khương Nguyên đi ra mở cửa, nghe dì Trương kể về tình hình ở tầng dưới, anh chống tay lên trán nói: "Cháu biết rồi."
Trong phòng ở tầng hai, Lâm Gia không chịu nổi nữa, đồ ăn trong bát còn lại hơn nửa cô đã dựa vào bàn để ngủ.
Khương Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa ra thấy cô gục xuống bàn ngủ say, trong mắt hiện lên dịu dàng.
Anh đi tới bế Lâm Gian lên giường, dì Trương đắp chăn cho cô xong, Khương Nguyên nói: " Dì Trương, pha cho cháu cốc cà phê."
"Ô, được." Dì Trương gật đầu, "Cậu chủ, tôi cũng làm cho cậu cái gì ăn khuya nhé?"
Khương Nguyên ngồi trước bàn học của Lâm Gia, nhìn vào tất cả dụng cụ học tập màu hồng cảm thấy hơi đau đầu "Không cần, chỉ cần cốc cà phê là được rồi."
Dì Trương mang theo thức ăn thừa làm cho Lâm Gia xuống tầng, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Khương Nguyên nhìn đống đề lộn xộn trên bàn, không nhịn được cong miệng cười, ngước mắt lên nhìn Lâm Gia thơm ngào ngạt ngủ trên giường, anh không thể tưởng tượng được cô làm bài trong trạng thái buồn ngủ này như nào, chữ viết thì gạch xóa.
"Ngu ngốc." Anh cười nói.
Những... tập đề này đối với Khương Nguyên mà nói rất đơn giản, số lượng cũng không nhiều anh làm rất nhanh là xong, nhưng phải mô phỏng theo chữ của Lâm Gia để viết giải thích thì thấy hơi phiền phức một chút.
Sau hơn hai giờ, anh nhìn năm bộ đề đã được làm xong trước mặt, thấy khá hài lòng.
Xoay cái cổ cứng ngắc, anh đứng dậy vừa cử động để giãn gân cốt vừa đi đến giường của Lâm Gia.
Cô gái nhỏ nằm trên giường với khuôn mặt hồng hào mập mạp, chắc đèn trên bàn hơi sáng nên lông mi cong dài của cô hơi rung nhẹ, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn hơi chu lên sau đó quay người lại để tránh nguồn sáng.
Khương Nguyên cứ nhìn cô như vậy, trong lòng lại thấy cảm giác thỏa mãn tràn đầy, không nói nên lời, không biết hài lòng hay hạnh phúc, nói chung cảm xúc này khiến anh thấy hạnh phúc.
Dịch góc chăn lại cho cô, anh hơi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô "Ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau, Lâm Gia mơ màng thức dậy như mọi khi, mơ màng đánh răng rửa mặt, nước ấm táp lên mặt, cô mơ màng nhìn mình trong gương bỗng nhớ tới hình như mình có chuyện chưa làm.
Nhưng là chuyện gì nhỉ, mãi cho đến khi ngồi trong lớp rồi mà cô vẫn không nhớ ra chuyện gì, đến khi Uông Tâm Bình đi vào lớp thì đúng lúc đấy cô chợt nhớ ra.
Xong rồi, cô còn năm tập đề chưa làm xong!
Cô vội vàng tìm đống đề trong túi, tranh thủ trước khi học thì làm một chút, không ngờ khi lấy ra cô nhìn thấy mà ngây người.
Cô nhớ rằng cô chỉ làm được một nửa đã mệt rã rời, sao hôm nay toàn bộ tập đề đã được làm xong hết rồi.
Lâm Gia theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc Khương Nguyên nhìn lên, lúc đó cô biết rằng đống bài tập này Khương Nguyên đã làm giúp cô.
Khương Nguyên giơ ngón trỏ lên đặt lên môi, máy máy ý nói với cô rằng: "Đừng nói."
Lâm Gia hiểu được lời nhắn mà anh truyền tới, cô không nhịn được cười rộ lên, hai xoáy bên khóe hiện lên đầy ngọt ngào.
Hết giờ Uông Tâm Bình gọi Lâm Gia vào phòng làm việc, đã chuẩn bị sẵn nếu cô chưa làm xong bài tập sẽ giáo huấn cho cô một trận nhưng đến lúc cầm tập bài trong tay, ôi hóa ra đã xong ròi. Mặc dù một số câu bị sai nhưng hoàn thành tốt hơn dự đoán của bà.
Uông Tâm Bình đẩy kính mắt lên, "Vẫn còn những chỗ sai, tôi cho em về sửa, tiết sau mang đến chỉ được phép sửa ba lần."
Lâm Gia cười tủm tỉm trả lời: "Vâng ạ."
Lâm Gia từ phòng làm việc đi ra mà không bị mắng, cả người thấy sung sướиɠ, cô chỉ muốn nhanh gặp Khương Nguyên, muốn nói chuyện với anh nhưng không thấy anh trong lớp.
Hoàng Nhất Lâm nói anh với Trương Tư Duệ đến phòng thí nghiệm vật lý.
Lâm Gia hỏi Hoàng Nhất Lâm, cuộc thi này chỉ có những người học rất giỏi mới tham gia đúng không.
Hoàng Nhất Lâm nói cho cô biết không chỉ giỏi, mà còn giỏi đến biếи ŧɦái, cô đã từng xem cuốn đề thi của Trương Tư Duệ "Những con số, chữ cái, ký tự mình đều biết, nhưng khi ghép chúng nó lại với nhau mình không nhận ra được." Hoàng Nhất Lâm nói như vậy.
Lâm Gia nghĩ quả nhiên Khương Nguyên rất lợi hại, còn giỏi hơn cả anh hai nhà mình, vì anh còn giúp cô làm bài tập.
Ừ, mình quyết định, mình thích cậu ấy nhiều hơn so với anh hai, cực thích! Lúc nào về nhà sẽ nói cho anh biết! Hì hì!
Tiết thể dục chiều thứ sáu bị Hoàng Nhất Lâm ép buộc đi xuống sân, nhưng chỉ chơi thôi, Lâm Gia không vui lắm, nhưng trước khi vào học Từ Dục có đến tìm cô vì Hoàng Nhất Lâm nói với cậu chuyện muốn đi vườn bách thú, cậu muốn xác định thời gian hẹn nhau, nhưng cô chưa kịp nói với Khương Nguyên.
Hai người đứng trước cửa nói chuyên thì Khương Nguyên đáng lẽ đang ở phòng thí nghiệm lại đột nhiên xuất hiện không biết từ đâu.
Anh xuất hiện phía sau Từ Dục, Lâm Gia vừa thấy anh còn vui vẻ nhảy nhót gọi "Khương Nguyên Khương Nguyên!"
Nhìn cô vui mừng như vậy làm vẻ mặt đang lạnh nhạt của Khương Nguyên trở nên nhẹ nhàng hơn, anh đứng giữa hai người nói: "Nhờ một chút, tôi muốn đi vào."
"Được!" Lâm Gia ngoan ngoãn.
Từ Dục cũng rất nể tình, "Cậu vào đi."
Khương Nguyên đi vào trong lớp còn chưa được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói với Lâm Gia: "Sắp vào lớp rồi, mau vào đi."
"Được!" Lâm Gia rất nghe lời, hôm nay lại càng nghe lời hơn nữa "Từ Dục cậu cũng về lớp đi nhé."
"Ừ, được rồi." Từ Dục nhìn Lâm Gia vào trong lớp, rồi chuyển ánh mắt lên người Khương Nguyên, cậu sờ sờ đầu không hiểu sao cậu thấy người này hơi khó chịu.
Buổi tối về nhà, Lâm Gia vô cùng sung sướиɠ công bố trên bàn cơm: "Khương Nguyên Khương Nguyên, hôm nay mình quyết định thích cậu nhiều hơn anh hai nhà mình!"
Khương Nguyên nghe xong thì ngẩn ra, nhớ tới đối thoai trẻ con của hai người hôm qua, bật cười.
Lâm Gia thấy anh hình như cũng rất vui, cô lại càng vui hơn "Được rồi được rồi, mình quên không nói với cậu, mai mình cùng với Hoàng Nhất Lâm, Thư Mẫn và Từ Dục nữa đến vườn bách thú!"
Từ Dục.
Khương Nguyên nghe thấy cái tên này liền tắt ngay nụ cười, anh yên lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: "Không được đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi vì sao không phải là nam, nếu là nam thì có thể lấy Lâm Gia rồi...à không, tôi không thể lấy cô ấy...Khương Nguyên, thằng nhãi này phải cố gắng hơn nữa.
Sau đó tôi muốn thông báo một chút, chất xúc tác trong tình cảm của bọn họ sắp ra sân, anh cả cũng sắp về rồi, có cái này thúc đẩy hỗ trợ, tin rằng mọi người sẽ cảm nhận được cái gì là cuồng mà cưng chiều em gái, đối với Khương Nguyên lại vô cùng lạnh lùng. ha ha ha ha ha ha ha ~
Cảm tạ đã đọc.