Một Mối Tương Tư

Quyển 2 - Chương 11: Tiểu thư họ Khang tới thăm

Từ sau buổi tối ngày hôm đó, Thanh Thu chính thức vào ở trong phòng của thế tử, hai tiểu nha đầu cũng theo để hầu hạ nàng. Trong nháy mắt trở thành nữ tử chính thức, duy nhất của thế tử, chỉ thiếu mỗi nghi thức nạp thϊếp mà thôi. Đương nhiên là thϊếp, tất cả mọi người đều cho là như thế.

Là nữ tử duy nhất trong phủ được Vệ Minh thừa nhận, Thanh Thu không cần phải có bất kỳ hành động nào, cũng đủ khiến cho rất nhiều người thầm ghen ghét trong lòng. Lý do không có gì khác, ai bảo trước kia nàng từng là người cùng tầng lớp với họ, giờ đột nhiên một tấc lên trời, trở thành chủ nhân.

Mấy đại a hoàn trong phòng Vệ Minh, ví dụ như bọn Tử Liên ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng đều ôm một bụng tức anh ách. Trước kia Thanh Thu chỉ ở phòng mình, thỉnh thoảng gặp nhau thì khách sáo chào hỏi, giờ nàng chuyển hẳn tới đây, bọn họ phải toàn tâm toàn ý thận trọng phục vụ nàng. Dù có tức tối cũng phải nhẫn nhịn, thầm nghĩ sau này Thanh Thu chỉ được thế tử nạp phòng thôi, còn mọi người ai ấy đều phải cúi đầu trước chính thê, lúc đó họ mới thấy hả dạ.

Nhưng quan hệ giữa thế tử và Thanh Thu cô nương cũng thật lạ. Mặc dù ngủ cùng một giường, việc chung chăn chung gối khuấy đảo phóng túng mới được coi là bình thường. Có điều hai người này hoàn toàn không có động tĩnh gì, không phải bọn họ nghe lén nhìn trộm, muốn trách thì phải trách sự lạnh nhạt giữa họ để lộ quá rõ, muốn đám nha đầu a hoàn không nhận ra cũng khó. Thế tử đi sớm về muộn, Thanh Thu cô nương cả ngày ôm đàn chẳng nói chẳng rằng, đến chuyện trò với thế tử cũng vô cùng kiệm lời.

Đám đầy tớ giữa hai phủ thế tử và quận vương vẫn đi đi về về trao đổi tin tức, quản gia thiện phòng bên đó đã bắn tin tới, quận vương phi đang vì hôn sự của thế tử mà buồn bã lo nghĩ. Mấy nàng thiên kim tiểu thư đoan chính xinh đẹp kia đều là hàng thượng phẩm, không biết chọn ai mới phải, bà có ý định vào cung xin hoàng thượng chỉ hôn.

Tin tức này lan truyền khắp phủ thế tử, nhưng còn chưa có ai đến trước mặt Thanh Thu để bép xép. Sau khi Tiểu Liên nghe được, cũng do dự không biết có nên tới báo cho Thanh Thu hay không, cuối cùng Tiểu Liên cũng tặc lưỡi cho qua. Tự cổ chí kim môn đăng hộ đối luôn là chuyện hết sức chính đáng, Thanh Thu tỷ tỷ mặc dù được thế tử sủng ái, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng thể làm chính thê. Tỷ tỷ là người thông minh, có lẽ sớm đã hiểu ra đạo lý này, cần gì tới lượt mình lắm chuyện. Chỉ là khi Tiểu Liên nhắc tới chuyện này trước mặt Huống Linh Ngọc, không ngờ tiểu thư thở dài liên tục, cảm thấy đáng tiếc thay cho Thanh Thu.

Thanh Thu cũng đã quen với việc bọn Tử Liên trước mặt thì cung kính, nhưng thật ra thái độ rất không phục. Nàng cũng hiểu tâm tư của bọn họ, người trong phòng của thế tử, đám công tử quyền quý đều thế cả, chẳng coi người ta ra gì. Bọn Tử Liên có suy nghĩ và kỳ vọng như vậy cũng là hết sức bình thường.

Hơn nữa đây đều là nhưng người mà thế tử đích thân tuyển chọn sau khi dọn về đây, người nào người nấy đều cho rằng ngày mình được nạp phòng không còn xa nữa. Thanh Thu hoàn toàn chẳng để ý tới những lời dị nghị sau lưng của họ, hằng ngày nàng cung tiễn thế tử ra khỏi phủ từ sáng sớm, tối muộn đợi thế tử quay về. Ban ngày nàng ngồi đánh đàn để gϊếŧ thời gian, Huống Linh Ngọc cũng đã lâu không tìm tới, Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng lớn trong lòng.

Năm mới sắp đến, trong phủ mọi người náo nhiệt chuẩn bị đón Tết, Hồng Ngọc nhiều lần mang sổ sách và cả đồ quý giá tới muốn nàng quyết định xem nên xử lý thế nào, đều bị Thanh Thu tìm cách từ chối. Nực cười, nhưng chuyện này đâu đến phiên nàng nhúng tay vào, nhìn ánh mắt của Hồng Ngọc khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên, Thanh Thu thật sự muốn bảo thẳng với nàng ta rằng mình chưa quên những gì đã nói.

Bây giờ bên cạnh nàng không chỉ có mỗi hai tùy tùng thân cận kia, chỉ cần nàng ra khỏi phòng là ít nhất cũng sẽ có năm sáu người đi theo. Tiểu a hoàn không cần nói rồi, trước kia từ hai tùy tùng nay thêm thành bốn.

Từ Giám Thiên các cho tới khắp phủ thế tử chỗ nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, nàng đi ra đi vào không được tự do, đến muốn ra khỏi phủ tới thăm Tô Diệu cũng bị từ chối. Trong tình hình này, nàng muốn bỏ đi cũng khó, đành lặng lẽ sống qua ngày.

Vệ Minh làm vậy chẳng qua là sợ nàng và Ninh Tư Bình lại gặp nhau, nhưng giữa nàng và y đã là quá khứ, không thể quay về như trước kia nữa, lần gặp trong thiện phòng ấy là bất ngờ. Nhưng Vệ Minh hoàn toàn không nghĩ thế, trong mắt hắn Thanh Thu và Ninh Tư Bình là tình cũ chưa quên, ít nhất thì Ninh Tư Bình vẫn chưa chịu từ bỏ.

Hắn thậm chí còn mang Lục Ỷ ra trả lại cho Thanh Thu, cây đàn này nhất định có ý nghĩa quan trọng đối với nàng, hắn mong Thanh Thu sẽ trả lại cho Ninh Tư Bình. Hai âm của từ “cầm” chính là tình[1], là vật đính ước trước đây của họ, giờ trả lại đàn cũng có thể sẽ khiến trái tim hắn thoải mái hơn một chút.

[1] Hai âm là âm đọc gần giống hoặc giống nhau. Phiên âm của từ “cầm” là qin, của từ “tình” là qing.

Nhưng Thanh Thu không trả, cả ngày hoặc nàng ngồi ngẩn ngơ trước cây đàn hoặc chẳng nói chẳng rằng, hoặc đánh đàn mua vui. Điều này khiến Vệ Minh khó chịu, đối mặt với nàng, hắn lúc nào cũng chau mày, chỉ đến tối khi Thanh Thu nằm bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy yên tâm, nhưng đồng thời đó cũng là một kiểu giày vò.

Lục Ỷ là vật mà Thanh Thu rất yêu quý, điều đó không có nghĩa rằng nàng cũng yêu cả người tặng đàn. Cả ngày chẳng có việc gì làm, chỉ biết chơi đàn để gϊếŧ thời gian, không thì nàng còn có thể làm gì?

Từ sau buổi tối hôm ấy, thế tử cũng không nói gì, nàng hà tất phải suy đoán tâm trạng của hắn, có điều mỗi tối khi cùng Vệ Minh dùng cơm, món canh thịt viên bí đao trên bàn luôn khiến khóe miệng nàng giật giật liên hồi.

Nàng nghĩ món ăn đêm mà nàng làm tối ấy khiến Vệ Minh canh cánh trong lòng, bằng không đã chẳng tới mức tối nào cũng đòi ăn món đó. Nhưng người của thiện phòng cho dù có nấu ngon tới đâu, tinh tế tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là món canh bí đao thịt viên bình thường, khi bưng lên hắn cũng chỉ nếm qua một chút rồi cho người mang xuống.

Sự im lặng của Vệ Minh như muốn nói bóng gió với nàng rằng, nàng có thể nấu món canh đó cho hắn một lần nữa, như thể nếu làm vậy hắn sẽ không để tâm tới chuyện đã qua nữa.

Thanh Thu vẫn sinh hoạt rất quy củ, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng đầu óc lại luôn tính chuyện khác. Nàng không thể ra khỏi phủ nên đành cho người mời Tô Diệu tới, gặp nàng trong phủ thế tử.

Tô Diệu đến, nhưng không đi một mình.

Nói một cách chính xác thì vị tiểu thư họ Khang đó không phải đi cùng Tô Diệu đến đây, mà hai người bọn họ gặp nhau ở cửa phủ. Theo hầu Khang tiểu thư có rất nhiều a hoàn nha đầu, trông vô cùng khí thế, xe ngựa rồi kiệu đỗ đứng chặt trước cổng phủ, bọn họ đợi người trong phủ vào bẩm báo, xong mới được mời vào.

Tô Diệu vốn không quen Khang tiểu thư, đợi mọi người vào xong, nàng ấy mới nghe tiếng người gác cổng thở dài, “Cũng chả thèm xuống kiệu cho người ta xem diện mạo của mỹ nhân đệ nhất kinh thành ra sao”.

Lúc đó Tô Diệu liền để ý, đệ nhất mỹ nhân gần đây được tôn xưng trong thành Việt Đô, chẳng phải là con gái của Khang tướng quân ư? Gần đây có lời đồn rằng nữ tử này muốn được làm vợ thế tử, và cũng là cô con dâu vừa ý quận vương phi nhất. Sao hôm nay lại tới phủ thế tử, lẽ nào việc nàng ta lấy thế tử như đinh đóng cột rồi?

Vậy Thanh Thu phải làm thế nào, Thanh Thu đáng thương, còn chưa được người ta đón vào cửa đã phải làm thϊếp, đến khi ấy không biết nàng liệu có bị vợ lớn bắt nạt không?

Tô Diệu đi thẳng vào Giám Thiên các, dọc đường dù bước vội nhưng không đuổi kịp đoàn người của Khang tiểu thư. Vào phòng thấy Thanh Thu đang lười biếng nằm bò trên bệ đỡ đàn, phòng không bóng người, lúc đó Tô Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Thu thấy nàng ấy, tinh thần khá hơn hẳn, “Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ đến rồi”.

Tô Diệu nhìn quanh phòng một lượt, hỏi với giọng không chắc chắn, “Chỉ… có mình muội?”.

Lẽ nào Khang tiểu thư tới phủ thế tử không phải để gặp nàng?

“Đúng vậy, chỉ một mình, lẽ nào tỷ muốn gặp Khổng hàn lâm ở đây?” Thanh Thu bất giác trêu chọc Tô Diệu.

Tô Diệu “xì” một tiếng, rồi ngay lập tức vẻ mặt trở nên lo lắng, nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Khổng Lương Niên gặp khá nhiều trắc trở. Vốn y định sang năm sẽ tới Bắc Vu ở một thời gian, nhưng giờ bị đổi đến một nơi khác cách kinh thành không xa, làm một chức quan chẳng to cũng chẳng nhỏ. Việc này quá đột ngột, Khổng Lương Niên vốn là người có tiếng tăm nhất trong Hàn lâm viện, kết quả ấy thực sự khiến người ta bất ngờ.

“Nhắc tới Khổng Lương Niên, muội còn chưa hỏi tỷ, đầu năm sau ngài ấy tới Bắc Vu, có phải sẽ đưa tỷ đi cùng không? Tỷ cùng Họa My tới đó năm năm, muốn gặp hai mẹ con tỷ cũng khó.”

Thanh Thu không thấy vẻ mặt Tô Diệu có chút khác thường, lại đang nghĩ đến cuộc sống hiện giờ của bản thân, sẽ chẳng có ai đưa nàng đi, nàng sẽ phải đi đến đâu đây. Chi bằng nàng cũng đi tới cái nơi khổ sai trong truyền thuyết kia một chuyến xem sao, nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ, ý nghĩ này lập tức bị dập tắt.

Tô Diệu uống một hớp trà, nàng ấy còn chưa hỏi tại sao Thanh Thu lại đổi phòng: “Chuyện này muội không cần phải lo, mẹ con tỷ không đi Bắc Vu”.

“Gì cơ? Lẽ nào Khổng Lương Niên muốn bỏ lại hai mẹ con tỷ đi một mình? Thật quá đáng, vậy trước kia y có ý gì?”

Trong mắt Thanh Thu, hành động hôm đó của Khổng Lương Niên chẳng khác gì lời tuyên bố muốn được nắm tay Tô Diệu đi đến hết cuộc đời, nếu y không có ý đó, tại sao lại gần gũi Tô Diệu như vậy?

“Muội đừng lo, không phải chàng không đưa ta đi, mà là chàng không đi Bắc Vu nữa.”

“Sao có thể thế được, hoàng thượng đã hạ chỉ, có thể không đi ư?”

“Tỷ cũng chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì? Tống thừa tướng là môn sư của chàng, sau khi biết chuyện này cũng đã đích thân đi hỏi, nghe nói thế tử có lời với hoàng thượng, do vậy…”

Tô Diệu không có ý định nhờ Thanh Thu nói giúp gì với thế tử, bởi biết quan hệ giữa thế tử và Thanh Thu không phải quan hệ bình thường. Nhưng giờ cả thành đã hỗn loạn cả lên, ban nãy vừa tới cửa lại đυ.ng phải người kia, nàng ấy thầm nghĩ cuộc sống của Thanh Thu cũng chẳng dễ chịu gì.

Thanh Thu liền hiểu ra nguyên nhân trong đó, Khổng Lương Niên cũng không hề đắc tội với thế tử, trước kia vì lời ủy thác của Ninh Tư Bình mà tới cầu thân với nàng. Nàng không nghĩ thế tử lại là người nhỏ mọn đến thế, tới mức vì chuyện đó mà canh cánh giữ mối hận trong lòng.

Nàng không quan trọng như vậy, có lẽ là do sau khi biết được thân phận thật của Ninh Tư Bình và Khổng Lương Niên nên Vệ Minh mới làm thế. Còn về việc tại sao tối hôm đó thế tử lại đột ngột hồi phủ và bắt gặp “chuyện tốt” đó thì nàng không rõ lắm, đương nhiên cũng không tiện hỏi thế tử.

“Khổng hàn lâm… Tô Diệu tỷ tỷ, muội cũng chẳng biết nên nói gì nữa, tóm lại muội đã làm liên lụy tới Khổng hàn lâm rồi.”

“Sao lại liên quan tới muội? Hơn nữa đến đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, giờ không cần phải xa quê hương, cả ta và chàng đều cảm thấy rất tốt. Đúng rồi, muội tìm ta tới có việc gì?”

Thanh Thu vốn định gặp để hỏi Tô Diệu, một nữ tử khi ra ngoài sống thì cần chuẩn bị những gì, Tô Diệu dù sao cũng sống một mình bên ngoài nhiều năm, chắc sẽ có chút kiến thức và kinh nghiệm. Rồi nàng lại nghĩ giờ không tiện hỏi về chuyện năm xưa Tô Diệu bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu, bèn chuyển đề tài.

“Không có gì, muội muốn gặp tỷ, còn cả tiểu Họa My nữa, nhưng tỷ không đưa con bé tới. Chi bằng thế này, tỷ kể cho muội nghe nhưng chuyện vui tỷ gặp bên ngoài đi, muội chưa bao giờ rời khỏi thành Việt Đô, đến đi thế nào cũng không biết.”

“Tại sao đột nhiên muội lại có hứng với chuyện này, hơn nữa muội chẳng cần lo, có thế tử bên cạnh, khắp thiên hạ chỗ nào rồi cũng sẽ được đi thôi.”

Nàng cố gắng vờ như không quan tâm, nói: “Nhàn rỗi không có việc gì làm, coi như học hỏi thêm chút kiến thức mà”.

Năm đó Tô Diệu rời khỏi thành Việt Đô trong tâm trạng hoang mang, kinh nghiệm không nhiều, hai phu thê gặp xe là lên luôn, đi tới tận Mậu Châu mới yên tâm xuống xe. Sau đó hai người tìm gặp người đứng đầu nơi đó nộp rất nhiều tiền bạc, mới được an cư. Chuyện này nói ra nghe thì đơn giản, nhưng những khổ sở khó khăn ngày ấy, Tô Diệu tới giờ vẫn chưa quên.

Đương nhiên chuyện vui cũng không ít, những nam hán tử phiêu bạt giang hồ, gánh hát, tạp kỹ, tất cả bọn họ sống cũng không đến nỗi nào. Chiến tranh nhiều năm như thế, nhưng không hề ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của bách tính, người dân sống cuộc đời bình an nhàn hạ. Tô Diệu trải qua những năm tháng chẳng tốt cũng chẳng xấu, sau này phu quân của nàng ấy bệnh nặng mà chết, Tô Diệu một thân một mình mang con quay về Việt Đô.

Hai người đang nói chuyện thì a hoàn vào tiếp trà, Thanh Thu vừa nhìn đã biết không phải hai tiểu nha đầu trong phòng mình, nghi ngờ hỏi: “Tử Liên? Họ đâu rồi, sao lại bảo ngươi vào đây phục vụ?”.

Tử Liên cúi đầu đáp: “Trong phủ có khách quý tới, Linh Ngọc tiểu thư đang đi dạo với khách trong vườn, họ đều chạy ra xem cả rồi”.

Ngày đông hoa tàn lá rụng, trong vườn có cảnh gì mà ngắm? E rằng vị “khách quý” đó tự mang mình ra làm cảnh cho người khác ngắm thôi. Phải mời cả Linh Ngọc tiểu thư ra tiếp đón, xem chừng vị khách quý này là nữ tử, hơn nữa thân phận chắc rất đặc biệt, nếu không sao lại có nhiều người chạy đi xem như thế. Lẽ nào Tuyết Chỉ lại đến? Thanh Thu bất giác chau mày, cũng một khoảng thời gian rồi nàng không còn nghe tới hai từ Tuyết Chỉ nữa, tâm trạng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Nhìn lại Tử Liên, bình thường nàng ta chưa bao giờ tận tâm hầu hạ nàng, hôm nay lại không không tới xem náo nhiệt mà chạy vào đây tiếp trà, thật đúng là kỳ lạ. Hay là đang đợi nàng hỏi tới vị khách quý kia? Nàng điền đạm cười hỏi: “Không biết vị khách quý đó là tiểu thư nhà nào?”.

Tử Liên vội vàng đáp: “Nghe nói là con gái của Khang tướng quân, vừa được người ta phong là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Vì vậy mọi người trong phủ mới chạy tới ngắm nhìn nhiều như thế”.

Chính là Khang Tùng Nhị đó sao? Trong đầu Thanh Thu lập tức hiện lên một bức tranh, đấy là một thiếu nữ có nhan sắc và dáng hình tuyệt thế, dịu dàng đứng cạnh thế tử. Nàng đã từng gặp nữ tử này, hôm đó thế tử diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trước miếu Quan đế, và Khang tiểu thư là một trong số mỹ nhân đó.

Nàng ta tới đây làm gì? Một nữ tử sao lại vô duyên vô cớ tới phủ thế tử, lẽ nào…

Trái tim Thanh Thu đột nhiên trào dâng đủ các loại cảm xúc, nàng hít sâu một hơi, việc này còn khó chịu hơn cả Tuyết Chỉ đến.

Thanh Thu chầm chậm đứng dậy, đi tới trước khung cửa sổ nhìn ra vườn, hướng mắt về phía ấy với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Đáng tiếc, bên ngoài Giám Thiên các còn có một bức tường bao, từ đây nhìn ra không thấy được cảnh gì đẹp, cũng chẳng thể thấy vị khách quý kia yêu kiều diễm lệ như thế nào.

Tử Liên cuối cùng cũng đạt được mục đích, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ gì bị phát hiện, khom người lui ra.

Tô Diệu đương nhiên hiểu Thanh Thu đang nghĩ gì, chỉ là chuyện này khó tránh, sớm muộn gì cũng xảy ra, đành khuyên nhủ nàng: “Đừng nghĩ nhiều, dù gì thì bây giờ muội cũng là người quan trọng trong lòng thế tử. Sau này ngài ấy có lấy chính thê, thì muội vẫn được sủng ái nhất”.

“Tô Diệu tỷ tỷ, muội không muốn sống một cuộc sống như thế.”

Thanh Thu không quay đầu lại, giọng trầm xuống mà bi thương, nếu thật sự coi trọng thì hà tất nàng luôn nghĩ tới việc bỏ đi. Cái nàng sợ là chuyện này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, thế tử lấy vợ, nàng phải chung chồng với một nữ tử khác. Chuyện này dù thế nào cũng không sao có thể chấp nhận nổi, huống hồ khi thật sự phải đối mặt, cảm giác tức giận đến nghẹt thở cứ quấn lấy nàng.