Một Mối Tương Tư

Quyển 2 - Chương 1-2: Mỹ nhân như ngọc

Đường đến phía bắc thành khá xa, không thể cứ ngồi ôm mãi được, Thanh Thu tạm thời tách ra. Trời đã vào đông, nàng mặc một chiếc váy thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng. Tóc vẫn tết bím quấn mấy vòng quanh đầu phía trước, không cài hoa và trâm, chỉ thấy đính mấy hạt tua rua trân châu ở đuôi tóc.

Cách trang điểm như thế trong mắt Hồng Ngọc lại có phần nhạt nhẽo, bình thường, nhưng trong mắt Vệ Minh thì rất đặc biệt. Quả nhiên trong mắt người tình có Tây Thi, nàng không phải quá đẹp, lại vẫn lọt vào mắt hắn. Lúc này nàng đang ngó nghiêng bên cửa sổ quay lưng về phía hắn ngắm đường phố, còn Vệ Minh lại ngắm nhìn những sợi tua rua đính trân châu khẽ đung đưa trên bím tóc nàng.

Hôm nay tiết trời ấm áp, trong những ngày ấm áp thế này người ra đường rất nhiều, có những lúc xe ngựa đi còn chậm hơn cả người đi bộ. Vệ Minh cũng chẳng vội gì, để mặc Thanh Thu vén rèm nhìn cảnh náo nhiệt ngoài đường phố.

Tô Diệu sống ở một nơi khá yên bình phía bắc thành, đây là vùng vành đai hẻo lánh tập trung dân nghèo. Những căn nhà thấp lè tè thành dãy, chỗ nào cũng giăng mắc, nhân lúc trời nắng mang quần áo ra phơi, thậm chí còn có nam tử không sợ lạnh cởϊ áσ chơi tung hứng, cũng chẳng thiếu người già trẻ nhỏ đứng bên đường ăn xin.

Nam Vu có trù phú tới đâu cũng có những bộ phận dân nghèo, có thể nhận ra nơi này rồng rắn lẫn lộn, Thanh Thu nghĩ đến mình, những lúc khó khăn nhất, nàng cũng không nhếch nhác đến thế, bất giác sống mũi cay cay. Khi nhìn thấy một cửa hàng bán đậu phụ bên đường, Thanh Thu lại không kìm được phì cười, nàng vốn có ý định buôn bán ấy, mở một phường đậu phụ nho nhỏ, nhưng mãi vẫn chưa làm được. Không cần gấp, nàng có linh tính, ngày ấy sẽ đến thôi.

“Hả?” Phía trước tụ tập rất nhiều người, chắn mất đường đi, hồi lâu mà xe ngựa cũng không nhúc nhích được chút nào, Thanh Thu có chút sốt ruột, lần chần mãi đi từ phủ tới đây đã gần giờ Ngọ, không biết phải đợi thêm bao lâu nữa. Đều tại hắn cả, nếu đi đứng giản tiện thì sớm đã đến từ lâu rồi, khoa trương tới mức này có ích gì đâu?

Vệ Minh gõ vào vách xe, thuộc hạ bên ngoài đã đi kiểm tra tình hình, một lúc sau quay lại bẩm báo: “Bẩm thế tử, phía trước là miếu Quan Đế, hằng tháng các hộ giàu thường tới đây làm từ thiện phát gạo, hôm nay là mấy vị phu nhân và tiểu thư của phủ Quốc Công đang làm từ thiện”.

Hành thiện tích đức là việc tốt, nhưng mấy phu nhân tiểu thư này chắc cũng có suy nghĩ giống hệt thế tử mà thôi, chỉ là mang tâm trạng háo hức tới để xem náo nhiệt, thật sự đâu biết gì đến nỗi thống khổ của nhân gian.

Lúc đi đã mất rất nhiều thời gian, bây giờ mà quay lại để vòng đường khác thì lại càng mất thời gian thêm nữa, Thanh Thu bực bội liếc xéo thế tử một cái, hắn chẳng bận tâm nhảy xuống xe, rồi sau đó quay lại đón nàng, định đi bộ qua đoạn này.

Đây chỉ là cái miếu Quan Đế nhỏ xíu, bình thường chẳng mấy ai lui tới, chỉ có mùng Một đầu tháng là có một vài người đến đây làm việc thiện bố thí gạo, thu hút rất nhiều người nghèo tập trung ở đây.

Hôm nay hiếm có dịp đám thiên kim gia đình danh giá này xuất hiện, đương nhiên họ bị vây chặt cứng. Chỉ có điều mấy phu nhân, tiểu thư kia sẽ không đích thân động tay, mà dựng lều ngồi một bên nghỉ ngơi. Trước cửa miếu túi gạo được chất thành đống, nô bộc đang phát gạo cho đám người ồn ào trước mặt, còn cả gia đinh đứng thành hàng duy trì trật tự, ngăn chặn những kẻ vô công rồi nghề xông vào gặp quý nhân.

Phu nhân tiểu thư phủ Quốc Công xuất hành, nghi thức cũng rầm rộ chẳng kém, vì vậy xe ngựa của Vệ Minh mặc dù xa hoa, nhưng hôm nay trước miếu Quan Đế chẳng thu hút được bao nhiêu sự chú ý. Người thật sự quá nhiều, mấy đứa trẻ con nghịch ngợm còn leo lên cả cột cờ để nhìn cho rõ. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng mãi không lách được qua, mặc dù phía trước đã có hộ vệ đi dẹp đường, nhưng Vệ Minh vẫn không khỏi chau mày.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cán cờ cũng đã nhiều năm nên không chịu được sức nặng mà gãy đôi, đổ ập xuống, nhằm thẳng vào lều của mấy vị phu nhân tiểu thư kia. Trong đám đông có tiếng người la hét, thấy thảm kịch sắp xảy ra, một bóng người từ ngoài vòng vây phi người bay lên, nhanh như chớp đã đứng trước cửa miếu, tung chân đạp vào thân cột cờ, khiến nó đổ ập vào phần tường miếu, ở đó trống không nên sẽ không ai bị thương. Người đó thậm chí còn có cả thời gian để đỡ lấy đứa trẻ rơi từ trên cột cờ xuống, rồi nhẹ nhàng đặt chân nơi thềm miếu.

Thân thủ của người này nhanh nhẹn, tư thế khoáng đạt, lại cứu được một đám đàn bà con gái, khiến mọi người reo hò cổ vũ. Người nhanh mắt nhận ngay ra đây chính là tướng quân thiếu niên danh chấn thiên hạ, là thế tử trẻ tuổi giỏi giang nhất của thành Việt Đô, bất giác hét gọi: “Là Vệ thế tử!”.

Thế là lập tức loạn càng thêm loạn, khắp nơi dậy tiếng huýt sáo, mọi người vừa nghe tin thế tử cũng đến đây, lại còn thể hiện thần uy của mình trước bàn dân thiên hạ, ai cũng vô cùng thán phục, cảm khái hôm nay quả không uổng công họ. Mấy vị quý phu nhân và thiên kim tiểu thư được cứu lần lượt đứng lên cảm tạ, họ chỉ nghe được những tiếng gào thét kinh hãi, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thoát nạn, đến khi nghĩ lại sợ hãi vô cùng, đã sớm nghe danh tiếng của thế tử, bèn đi tới gặp mặt.

Vệ Minh vốn không định lừng chừng ở đây lâu trong tình huống này, nhưng liếc mắt thấy muội muội của Tống Củng – Tống Nhã trong đám mỹ nhân kia, bèn đứng lại chào hỏi. Thì ra Tống Nhã là bạn của tiểu thư phủ Quốc Công, thấy có trò náo nhiệt thích thú vô cùng, bèn xin phép cha mẹ theo họ tới đây, không chỉ mình nàng ta mà còn cả mấy tiểu thư khuê các khác nữa. Năm nay Tống Nhã vẫn chưa tới tuổi cập kê, tính tình hoạt bát, chạy lên trước gọi “Thế tử ca ca”.

Rồi Tống Nhã lần lượt giới thiệu các tiểu thư khác phía sau mình, hành lễ với hắn, trong số mấy người này có con gái của Uy Vũ tướng quân là Khang Tùng Nhị là xinh đẹp nhất. Nàng ta chỉ khẽ nhún người chào Vệ Minh rồi cúi đầu mỉm cười, nụ cười kiều diễm như hoa nở, khiến người ta xao xuyến vô cùng. Vệ Minh chỉ điềm nhiên đáp lễ.

Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng mấy bà cô bà dì đứng ngoài nhìn vào thì lại luôn miệng bàn tán: “Thím này, thím đến lĩnh gạo chưa? Còn không mau về nấu cơm đi”.

“Đợi một lát, nhìn thấy gì không? Chỗ này có kịch hay, hiếm khi mới gặp được quý nhân, thế tử với thiên kim, còn hay hơn bất cứ vở kịch nào.”

“Đúng thế, tài tử giai nhân, anh hùng cứu mỹ nhân, tôi thấy vị thế tử này đã ưng tiểu thư kia rồi!”

Đám bà tám đã xuất hiện rồi, mấy nam tử nhàn rỗi ra vẻ tường việc đời cũng xen vào: “Nữ tử các bà thì hiểu gì, tương lai thế tử sẽ kế vị phủ quận vương, lấy ai, ai mới là quận vương phi tương lai, hôn sự của người không thể tùy tiện định đoạt thế đâu”.

Tình cảnh này từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc, Thanh Thu chỉ bình thản đứng xem như những người ưa náo nhiệt kia thôi. Nàng đứng tít đằng xa, lắng nghe người ta nói cười chỉ trỏ, chẳng có cảm xúc gì, nhưng câu cuối cùng của nam tử kia khiến nàng như rớt xuống hầm băng.

Từ xưa đến nay nàng vẫn biết đây là sự thật, vừa rồi ngồi trên xe hắn nói “Sao nàng biết ta không cho được” đã mang lại cho nàng rất nhiều hy vọng. Lúc này chẳng còn tâm trạng gì nữa, mắt thấy anh hùng cứu mỹ nhân còn đang tình tự với đám giai nhân kia, rốt cuộc vẫn là chờ đợi đến khổ sở. Thanh Thu định mặc kệ hắn nhấc chân bỏ đi trước nhưng mấy tên thuộc hạ khom người hành lễ, quyết không nhường bước.

Được lắm, Thanh Thu vô cùng khâm phục lòng trung thành của đám thuộc hạ này, lại không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nàng bèn hạ giọng nói: “Các ngươi đứng đây đợi thế tử là được rồi, ta còn có việc, hãy để ta đi”.

“Thanh Thu cô nương, cô đợi thế tử quay lại thì hơn.”

Đợi hắn quay lại thì trời tối mất, ai biết tiếp theo đám tiểu thư công tử này sẽ nổi hứng đi đâu, không chừng còn dùng cơm, thưởng hoa. Hôm nay thế tử đòi đi cùng nàng chứ không phải nàng muốn tới để xem hắn thể hiện phong độ!

Giờ vị trí đảo ngược, nàng lại trở thành người nhàn rỗi, phải chờ đợi. Thanh Thu quay đầu nhìn mấy người trước miếu vẫn đang trò chuyện, nữ tử đứng bên cạnh Vệ Minh là thiên kim nhà ai? Tại sao lại xinh đẹp mỹ miều nhường ấy chứ?

Vệ Minh nói với Tống Nhã vài câu, bảo họ sớm quay về, khi hắn quay lại đi đến chỗ Thanh Thu, nàng đã giận tới mức không thể chịu đựng được nữa, chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ về, thề lần sau không bao giờ ra ngoài cùng hắn nữa. Lúc này chẳng ai ngăn nàng, hai tên thuộc hạ còn tranh đi lên phía trước mở đường cho nàng. Vệ Minh nhìn là hiểu ngay, hắn mỉm cười đi theo sau, thấy nàng không thèm quay đầu, lại thấy vô vị, cố ý thở dài một tiếng.

Thanh Thu quay đầu lại nhìn vừa hay bắt gặp ý cười tinh quái thoáng lướt qua trong mắt hắn, còn cả sự mập mờ không nói thành lời, nàng liền thấy khó chịu, nhưng ngay sau đó lại buồn bã. Không biết sau này còn được như vậy không, có thể được ra ngoài cùng hắn thêm mấy lần nữa? Nàng bất giác bước chân chậm lại sánh vai cùng hắn.

Tô Diệu ở trong một khu dân cư gần Nguyệt Trung Thiên, rất khó tìm. Thanh Thu vốn không định đi quá đông, sợ nhiều người khiến nàng ấy hoảng, cũng may xe ngựa không thể vào sâu, nên đoàn tùy tùng phải ở ngoài một nửa, không còn nhức mắt như trước nữa. Cả đoàn người rẽ trái rẽ phải trong con hẻm nhỏ, hỏi một hồi mới tìm tới nơi, nhà nhỏ, rất đơn sơ, thứ duy nhất đáng khen đó là sạch sẽ.

Thanh Thu nhớ trước kia gia thế của Tô Diệu không tệ, vốn ở Dư Khánh, từ nhỏ không phải động tay động chân làm gì, giờ sống một cuộc sống thanh đạm khổ cực, việc lớn việc bé đều tới tay, thật là thế sự vô thường.

Nàng đi lên trước gõ cửa, nghe thấy giọng nữ từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai đấy?”.

Một nữ tử xinh đẹp đầu quấn khăn bước ra mở cửa, chính là Tô Diệu. Vừa thấy Thanh Thu, nàng ấy liền vui mừng, sau không biết nhớ ra chuyện gì, lại có chút e dè hỏi: “Thanh Thu, sao muội lại đến đây?”.

Nói xong Tô Diệu mới thấy sau lưng Thanh Thu còn có mấy nam tử nữa, trong lòng nghi hoặc, nhìn kỹ liền nhận ra thế tử, vội vàng cúi người hành lễ. Vệ Minh cười: “Hôm nay ta đi cùng Thanh Thu tới thăm bằng hữu, cần gì phải hành lễ nghiêm túc như thế, mau đứng dậy”.

Tô Diệu không dám quá thất lễ, mời hai người vào trong, lòng thầm lo lắng, hôm nay là ngày gì, sao lại cùng đến thế này.

Thanh Thu vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Họa My nhà tỷ đâu rồi?”.

Chưa đợi Tô Diệu trả lời, một nam tử từ phòng trong đi ra, tay còn cầm cuốn “Tam Tự Kinh”, khom người hành lễ chào: “Bái kiến thế tử”.

Thanh Thu giật thót mình, nàng nhớ Tô Diệu ở một mình, chỉ có một cô con gái sáu tuổi, sao tự nhiên trong nhà lại có nam tử?

Nàng định thần nhìn kỹ, thì ra lại chính là Khổng Lương Niên, nam tử vẫn luôn một lòng giúp đỡ bằng hữu, hy sinh cả thanh danh của mình vì muốn đưa nàng đến Bắc Vu. Từ sau lần gặp ở Vọng Giang Đình, lâu rồi Thanh Thu không nghe thấy tin tức của y, thì ra đã qua lại với Tô Diệu không biết từ khi nào, thật khiến người ta nghĩ không thông.

Sắc mặt của Khổng Lương Niên cũng đỏ dần dần như phát sốt, y vẫn còn nhớ những lời mình đã từng nói trước mặt thế tử. Khi ấy y vì muốn nhanh chóng thuyết phục Thanh Thu, muốn sớm được thành thân cùng nàng.

Tranh giành nữ tử với thế tử? Khổng Lương Niên chưa từng nghĩ đến, nhưng vì bằng hữu, hình như y đã làm thế thật, thậm chí còn theo đuổi tới tận phủ thế tử. Ánh mắt của thế tử nhìn y lạnh lùng, chỉ một hai câu đã đuổi y đi, nghe Tống Củng nói, thì Thanh Thu đã rơi vào tầm ngắm của thế tử rồi, giờ cả hai người họ cùng đến đây, lẽ nào những gì Tống Củng nói là đúng ư?

Vậy thì chắc chắn Ninh tông chủ phải quay về trong thất bại rồi. Haizz, cặp phu thê đính ước đẹp đôi như thế, cuối cùng lại có kết cục này. Giờ những gì y phải làm đều đã làm xong, không cần thành thân với Thanh Thu nữa. Lòng Khổng Lương Niên nhẹ nhõm không ít, nhưng ánh mắt vừa rồi của thế tử khi nhìn y, như thấu hiểu tất cả ấy lại khiến y không dám nhìn thẳng, có cảm giác như bị người ta lột hết quần áo, xuyên thấu tất cả những bí mật của mình vậy.

Mỗi người đều ôm theo suy nghĩ của mình im lặng, Tô Diệu giải thích: “Khổng hàn lâm tới là để dạy học cho Họa My, muội cũng biết rồi đấy, đến trường quá đắt...”.

Mời một người kiến thức đầy mình nổi tiếng như Khổng hàn lâm tới làm thầy cho con, thì chi phí có lẽ cũng đủ để mở hai trường tư ấy chứ, Thanh Thu cảm thấy tốt nhất nàng vẫn nên không hiểu gì thì hơn. Nàng lập tức mỉm cười đưa quà cho Tô Diệu, rồi lại cầm một miếng bánh ngọt ở trong đó dỗ Họa My. Thanh Thu rất thích chơi với trẻ con, nàng trêu Họa My cười tít mắt, kể rành mạch hết vì sao “Khổng phu tử” lại đến dạy chữ cho mình, hằng ngày đưa nó đi đâu chơi...

Vệ Minh và Khổng Lương Niên ngồi trong một căn phòng nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, nơi Thanh Thu đang chơi với Họa My. Thì ra nàng thích trẻ con, hồi còn ở phủ quận vương, con gái của nhị phu nhân, đứa em gái đáng yêu của hắn thường xuyên thấy xuất hiện bên cạnh nàng.

Khổng Lương Niên rất giữ lễ nghĩa, ngồi ngay ngắn, nghe thế tử hỏi chuyện: “Nghe nói Khổng hàn lâm và Thanh Thu là chỗ quen biết cũ?”.

Thế tử hỏi vậy khiến y hơi chột dạ, việc này rất ít người biết, thế tử nghe được từ đâu? Bởi vì hễ nhắc tới chuyện vì sao hai người bọn họ quen nhau, thì sẽ phải nói đến người bằng hữu cũ đó của y. Nếu người đó thật sự đã chết rồi thì cũng thôi, nhưng đối tượng lại chưa chết, còn trở thành nhân vật quan trọng của Bắc Vu. Phàm những việc có liên quan tới người đó, đều khiến y sợ hãi, không kìm được việc đắn đo suy đoán xem thế tử lại hỏi như thế là có ý gì.

Nghĩ đến chuyện mình và Ninh Tư Bình năm lần bảy lượt lén lút gặp nhau, mặc dù không liên quan gì tới việc nước, nhưng lòng Khổng Lương Niên vẫn hoang mang, chỉ sợ nói nhiều sẽ sai nhiều, bèn thận trọng đáp: “Vâng, từng quen biết nhau từ vài năm trước”.

“Ta còn nhớ thời gian trước đó không lâu, ngài còn nhất định nếu không phải Thanh Thu thì không lấy, tại sao chớp mắt đã cùng sư tỷ của Thanh Thu rồi? Đừng nói với ta là ngài chỉ muốn nhận trò dạy học đấy.”