Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 147: Long Thiên Tuyệt không sai

Nhất thời, đám người hiếu kỳ xung quanh cũng chạy đến vô tung vô ảnh, chỉ còn bọn Lam Tử Duyệt.

Niên Bình Sùng lo lắng thương tâm khi trông thấy nét mặt bình tĩnh của Lam Tử Duyệt, hắn muốn tiến lên an ủi, nhưng lòng lại hiểu rõ nàng đã có người bên cạnh để đảm nhận trách nhiệm này, Lam Tử Thiên đứng lặng một bên không động đậy nhưng bàn tay ở dưới tay áo siết chặt lại, Duyệt Nhi những năm nay chắc muội phải thường xuyên đối mặt với cảnh tượng này đi, lúc chỉ có một mình thì trong lòng phải khó chịu đến nhường nào, những kẻ năm đó đã tàn hại muội đều tuyệt không thể tha thứ, không thể tha thứ! Trong lòng hắn phẫn nộ tuyên thệ, nhất định pha tìm ra được kẻ này, đem những đau khổ mà Duyệt Nhi phải chịu toàn bộ trả cho kẻ đó.

Tiêu Sương Nhi và Long Đằng Nghị đau lòng nhìn hai đứa cháu bảo bối, nhưng lại không biết phải an ủi chúng thế nào, biết rõ nỗi khổ của Lam Tử Duyệt, họ nhất thời cũng không tiện lên tiếng, chỉ có thể để sự tình dịu lại mới nói, Tiêu Sương Nhi thầm nghĩ, phải nhanh chóng hối thúc chuyện hôn sự của Tuyệt Nhi và Lam Tử Duyệt mới được.

Long Thiên Ngâm tâm trạng cũng không thoải mái hơn, trong lòng đại tẩu nhất định rất đau đi, đám người hỗn đản vô sỉ đó, sao lại có thể đối xử với đại tẩu như vậy?

Long Thiên Tuyệt xoay người, ôm lấy Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch vào lòng, dùng hành động của mình để chứng minh tình phụ thân vô tận, Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành cũng không cự tuyệt, chúng yên lặng nấp vào lòng ngực của Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt một tay ôm một đứa bước về phía Lam Tử Duyệt.

“Duyệt Nhi…”

“Ta không sao, chúng ta bước vào thôi!” Lam Tử Duyệt không muốn nghe bất cứ lời an ủi nào, Long Thiên Tuyệt không sai, sai là do vận mệnh đã an bài, để phụ tử ba người đã bỏ lỡ năm năm.

“Ca, chúng ta vào trong đi, Duyệt Nhi muốn xem thử nhà của ca.” Lam Tử Duyệt bước đến bên cạnh Lam Tử Thiên, nhìn vẻ mặt đau lòng vì mình của Lam Tử Thiên, lòng nàng phi thường cảm động, Lam Tử Thiên vì muội muội của mình mà hy sinh rất nhiều so với bất kỳ huynh trưởng nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Lam Tử Duyệt thật tâm xem Lam Tử Thiên là đại ca của mình.

“Duyệt Nhi, đây là nhà của chúng ta, liệu muội vẫn còn nhớ những lời ta từng nói với muội? Ca sẽ kiếm thật nhiều ngân lượng, mua một phủ đệ thuộc về hai ta, để cho hai huynh muội chúng ta có một ngôi nhà riêng của mình, phủ đệ này tuy không xa hoa bằng phủ Thừa tướng nhưng là lại ngôi nhà duy nhất của chúng ta.” Lam Tử Thiên hễ nhắc đến điều này, trên mặt thấp thoáng nhu hòa.

Đây là lời hứa của hắn đối với muội muội mình, sáu năm trước, hắn đã mua về phủ đệ này, vốn muốn muội muội vui vẻ dọn đến đây, ai ngờ Nam Cung Thần Huân lúc đó lại đến cầu thân, năm ấy Duyệt Nhi vô cùng ái mộ Thần Huân, hắn cũng hiểu rõ bản tính Thần Huân nên khi đó hắn cũng không can thiệp nhiều liền gả Duyệt Nhi cho Thần Huân, thật không ngờ lại khiến Duyệt Nhi gặp phải chuyện như vậy.

“Ca, tuy nơi này không xa hoa như phủ Thừa tướng nhưng đối với muội mà nói, nơi này là ngôi nhà ấm áp nhất, đi, ca, chúng ta về nhà.” Lam Tử Duyệt cao hứng nói, dường như mọi chuyện xảy ra khi nãy không ảnh hưởng gì đến Lam Tử Duyệt.

“Được, Duyệt Nhi, chúng ta về nhà.” Lam Tử Thiên nhìn Lam Tử Duyệt, vui mừng đáp. Long Thiên Tuyệt, Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch ba người nhìn nhau, đều nhìn về Lam Tử Duyệt, trông thấy bộ dạng vui mừng của cô, Lam Tử Thiên và Lam Dịch Dịch đều lộ ra tia cười, không còn vì chuyện ban nãy mà hao tổn tinh thần.

“Mọi người đều bước vào thôi.” Lam Tử Thiên quay đầu nói.

Nhìn thấy tâm trạng của Lam Tử Duyệt tốt hơn, mọi người ai nấy đều vui vẻ bước theo Lam Tử Thiên, đối với chuyện khi nãy tuyệt không đề cập, tựa như chưa từng xảy ra.

Lam phủ, tọa lạc ở thành Đông, phương hướng tương phản với phủ Thừa tướng, trong phủ bày trí trang nhã, lại không mất đại thể, hoàn cảnh ưu mỹ, lầu đài đình các, bên trong mọi vật dụng đều do đích thân Lam Tự Thiên lựa chọn bày trí.

“Bắc Sơn, ngươi bảo Đông thúc chuẩn bị vạn thiện, sắp xếp phòng khách, để quý khách nghỉ ngơi, đem Tâm Nguyệt viện của tiểu thư quét tước sạch sẽ, cả Tâm Tư viện cũng vậy, sắp xếp cho Long Thành Chủ tá túc ở Tâm Tư viện.” Lam Tử Thiên đặc biệt an bài, Duyệt Nhi có ý với Long Thiên Tuyệt, hơn nữa Long Thiên Tuyệt lại là cha của Thành Nhi và Dịch Nhi, hắn sắp xếp cho họ ở hai viện đối diện nhau để họ hai bên đều có thời gian tiếp xúc với nhau.

“Vâng công tử, Bắc Sơn lập tức đi an bài.” Bắc Sơn xoay người rời đi.

Lam Tử Duyệt cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại của Lam Tử Thiên, cũng hiểu rõ mục đích của sự sắp đặt này, nàng không bài xích Long Thiên Tuyệt, nhận ra điều này khiến nàng vô cùng cao hứng, hai người đều đã qua tuổi làm càn, giờ đây lấy thành thân làm tiền đề mà ở chung với nhau, cho nên, nàng sẽ tận lực chủ động để khiến bản thân mình hạnh phúc.

“Cữu cữu, sau này Dịch Nhi và ca ca, mẫu thân, phụ thân, đều có thể ở trong phủ của cữu cữu sao? Ở đây thật đẹp, thật ấm áp a!”

Lam Dịch Dịch ở trong vòng tay của Long Thiên Tuyệt, mắt không ngừng ngước nhìn xung quanh.

“Ân! Nơi này sau này chính là nhà của Thành Nhi và Dịch Nhi, các con muốn ở bao lâu cũng được.” Lam Tử Thiên mỉm cười nhìn Lam Dịch Dịch, phủ đệ này tuy không lớn nhưng chỉ một mình hắn ở thì không tránh khỏi hiu quạnh, giờ đây có thêm Dịch Nhi và Thành Nhi, ắt sẽ náo nhiệt hơn rồi.

“Oa! Cữu cữu cái này quá tốt đi, chúng ta sau này cũng có nhà rồi!” Lam Dịch Dịch cao hứng vỗ tay liên tục, Lam Tử Duyệt quay đầu nhìn Lam Dịch Dịch nở nụ cười, vua nịnh nọt này nó có thể ở đây một năm cũng không tồi rồi.

“Phụ thân, để con xuống đi!” Lam Thành Thành ôn nhu nói, lần đầu được cha ôm lấy, nó lưu luyến vòng tay này muốn được phụ thân ôm thêm một lúc.

“Thành Nhi, không sao, để ta ôm các con một lúc nữa, các con còn nhỏ ta còn có thể ôm, sau này hai đứa lớn rồi, ta không cách nào ôm được nữa.” Long Thiên Tuyệt mỉm cười ôn nhu, hắn và nhi tử bỏ lỡ năm năm, ngày tháng sau này hắn sẽ không để lỡ nữa, hắn sẽ tận lực làm một phụ thân tốt.

Long Thiên Tuyệt nói xong, Lam Thành Thành cũng không phản bác nữa, chỉ lặng im nấp trong vòng ngực của Long Thiên Tuyệt, nó rất lưu luyến l*иg ngực ấm áp này.

Tiêu Sương Nhi kinh hỷ khi phát hiện sự thay đổi ở nhi tử, nếu là trước đây, nó chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thốt ra những lời này, càng không bao giờ có ngữ khí dịu dàng đến vậy, may mà có sự xuất hiện của Lam Tử Duyệt và hai bảo bối, nếu không, nhi tử của bà vẫn là một khối băng lạnh không hơn không kém!

Sau khi đặt chân đến Tâm Nguyệt viện, Lam Tử Duyệt cũng đã thấy Tâm Tư viện, hệt như nàng nghĩ, hai viện này môn đối môn. (chỉ đối diện nhau)

Long Thiên Tuyệt vô cùng hài lòng với sự an bài này, bèn nhìn Lam Tử Thiên với ánh mắt cảm kích.

Mọi người sau khi đã nhận viện lạc, liền lần lượt quay về đại sảnh đợi dùng vãn thiện.

“Duyệt Nhi, đối với sự tình hôm nay, muội nghĩ thế nào? Kẻ giám thị muội trong bóng tối ấy dường như đối với nhất cử nhất động của muội đều rõ như lòng bàn tay.” Lam Tử Thiên không thể không lo vấn đề này “Do đó, nếu để chúng biết được tin tức muội vẫn còn sống thì sự tình năm đó ắt càng khó điều tra.”

“Không, chỉ như vậy, ngược lại càng dễ điều tra ngọn ngành sự việc năm ấy.” Lam Tử Duyệt thế lại cảm thấy chuyện này là cơ hội tốt khó gặp.

“Thành Nhi, truyền tin cho sư phụ con, bảo hắn sáng mai trước hừng động nhất định phải đến gặp mẫu thân ở ngoài viện, chính là ta có chuyện gấp cần hắn giúp đỡ.” Nương nương khang này, cuối cùng cùng có đất dụng võ rồi.

“Vâng, mẫu thân, sau khi con dùng xong vạn thiện liền đi truyền tin cho người.” Lam Thành Thành biết mẫu thân sắp bắt đầu báo thù năm xưa, cũng biết rõ người tìm sư phụ làm gì, vừa nghĩ đến có thể tìm ra kẻ đã hãm hại mẫu thân, lòng nó liền kích động không thôi.

“Ca, huynh có thể giúp muội một việc không?” Lam Tử Duyệt đột nhiên nhớ đến vị tương hảo của Lam Tử Nhu.

“Đương nhiên có thể, chuyện của muội cũng chính là chuyện của ta, Duyệt Nhi muội mau nói đi.” Lam Tử Thiên thật sự không thích ngữ khí xem hắn như người ngoài của Duyệt Nhi.

“Được, ca, huynh giúp ta tìm một người.” Ca đối với Xích Kinh rất quen thuộc, nếu muốn tìm Âu Dương Huyền Lang ắt không khó.

“Muội chỉ cần nói người nào là được.” Tìm người đối với hắn mà nói không khó.

“Âu Dương Huyền Lang, sau khi huynh tìm được hắn, bất luận dùng phương pháp gì, chỉ cần đem hắn đến đây là được.”

“Âu Dương Huyền Lang, cái tên này huynh đã từng nghe, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã nghe qua ở đâu, bất quá muội yên tâm, chỉ cần là kinh thành nhân sĩ ắt sẽ tìm ra được.” Lam Tử Thiên trong đầu suy nghĩ, hắn thật sự đã từng nghe qua cái tên Âu Dương Huyền Lang này.

“Huynh nhất định phải tìm được hắn trước ngày đại hội luyện đan diễn ra, chỉ có thể trong hai ngày hôm nay hoặc ngày mai, muội nghi ngờ, kẻ đưa muội đi năm đó có lẽ là Âu Dương Huyền Lang.” Lam Tử Duyệt nói ra đáp án khiến ai nấy đều bất ngờ, mọi người đều phẫn nộ vì tên Âu Dương Huyền Lang này.

“Công tử, Âu Dương Huyền Lang không phải là Âu Dương Huyền Lang sáu năm trước đến phủ cầu thân đại tiểu thư sao? Hắn ái mộ đại tiểu thư từ lâu, chỉ là sau này tiểu thư xảy chuyện, đại tiểu thư mới thay thế tiểu thư gả cho Hoàng Thượng.” Bắc Sơn tiến vào, vừa hảo hợp nghe mọi người nhắc đến tên này, hôm Âu Dương Huyền Lang đến cầu thân, hắn vừa lúc ở phủ Thừa tướng, đối với chuyện này vẫn nhớ rõ mồn một.

“Ồ! Bắc Sơn, vậy ngươi có biết hắn là người gì, hiện giờ đang ở đâu không?” Lam Tử Duyệt không ngờ Bắc Sơn lại biết, bèn truy vấn.

“Tiểu thư, vị Âu Dương Huyền Lang này cùng nhị công tử là thế giao, hai người thường xuyên ra * vào tửu lầu, Âu Dương Huyền Lang là thứ tử của diệu tông Âu Dương binh bộ, vì hắn không đặt chân vào triều đình, lại là con của thứ thϊếp, nên người biết hắn không nhiều, công tử trước giờ không thích nhắc đến chuyện của nhị công tử, nên, Bắc Sơn cũng chưa từng nhắc đến, công tử và tiểu thư không biết cũng là tình hữu khả nguyên*. (*chuyện có thể hiểu được)

“Chả trách ta cứ cảm thấy ở đâu nghe qua cái tên Âu Dương Huyền Lang này, thì ra là nhi tử của diệu tông Âu Dương binh bộ.” Hừ! Bất luận hắn là nhi tử của ai, chỉ cần gã từng nhúng tay vào việc hãm hại Duyệt Nhi thì hắn tuyệt không bỏ qua.

“Bắc Sơn, lập tức phái người đi điều tra Âu Dương Huyền Lang này hiện đang ở đâu, còn nữa, phái người theo dõi những nơi Lam Tử Minh thường xuyên lui tới, một khi có phát hiện hành tung của Âu Dương Huyền Lang liền lập tức báo cho ta!” Lam Tử Thiên nghĩ, muốn tìm tên Âu Dương Huyền Lang này không phải chuyện khó khăn gì nữa.