Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 114: Hắn sẽ không bao giờ nhận lầm

“Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Tiểu phụ nghe không hiểu, nếu hoàng thượng không có gì muốn nói, vậy tiểu phụ phải đi đây.” Lam Tử Duyệt cười mỉa nói, hiện tại chưa phải lúc để lộ thân phận, chờ

sau khi

điều tra rõ mọi chuyện xảy ra vào ngày thành hôn, nàng sẽ cho Lam Tử Nhu một kích cuối cùng, sáu năm qua nàng

ta trả qua trong phú quý an nhàn, cũng đến lúc nên trả giá cho mọi chuyện rồi.

“Sao có thể không phải, Duyệt Nhi, trẫm không thể

nhận lầm

người

được, muội

chính là Duyệt Nhi

của trẫm.” Nam Cung Thần Huân lại kích động một lần nữa nói,

thâm tình dạt dào trong

đôi mắt ấy không buông tha cho Lam Tử Duyệt một khắc nào, hắn sẽ không bao giờ nhận lầm, nàng cho hắn cảm giác nàng chính là

Duyệt Nhi.

“Thật đáng tiếc, đúng là ngài

đã nhận lầm rồi.” Lam Tử Duyệt mỉm

cười, trong lòng cho

Nam Cung Thần Huân

thêm

một phần hảo cảm, khó trách Lam Tử Duyệt không quên được hắn,

thì ra

hắn là một nam tử

si tình.

“Không, trẫm sẽ không

bao giờ

nhận lầm, giọng nói của muội vẫn êm tai, bóng hình

muội

vẫn xinh đẹp thân thuộc

như vậy, đôi môi mềm mại của muội, khi muội ngủ, trẫm đã dùng tay miêu tả, đến hết

đời, trẫm sẽ không quên…”

“Hoàng thượng, chúng ta cần phải đi.” Một thanh âm

ôn nhu đánh gãy lời nói kích động của Nam Cung Thần Huân.

Lam Tử Duyệt và

Niên Bình Sùng theo giọng nói quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một

nữ nhân

mặc một thân

váy dài hoa lan màu đỏ rực thêu

tơ vàng cao quý, ba ngàn tóc đen vấn

sau đầu, cắm đầy trâm cài tóc tử ngọc hoa lệ lung linh mà cao quý, ngạch

mỹ nhân trắng như tuyết, mị

nhãn chứa ý xuân nhàn nhạt liếc nhìn, làn da mịn nhẵn như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không son mà đỏ, kiều diễm yêu dị, giơ tay nhấc chân thướt tha như dương liễu trong gió, nếu nhìn kỹ, còn thấy một cổ khí chất

ung dung thanh

nhã.

Lam Tử Nhu nhìn Lam Tử Duyệt

thật kỹ, từ

xa nàng cũng

có thể cảm thấy được nữ nhân đeo mặt nạ kia khiến cho nàng

có một cảm giác rất quen thuộc, nếu không phải

do mặt đất quá

lầy lội, nhất định nàng phải qua xem cho rõ.

Lam Tử Nhu, là Lam Tử Nhu, Lam Tử Duyệt thấy ánh mắt của Lam Tử Nhu, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy

sát ý, trong lòng có một cơn

tức giận tích

tụ không

chịu

tiêu tan, bàn tay dưới ống tay áo, bởi vì phẫn nộ mà ngưng tụ Ngự Lực, phát ra ánh sáng bàng

bạc, Lam Tử Duyệt biết

rõ, sự phẫn nộ này không phải là của

Lam Tử Duyệt

trước kia, mà là sự phẫn nộ của nàng.

Trong xe ngựa ba người Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Ngâm, Lam Tử Thiên, thấy Ngự Lực trong tay Lam Tử Duyệt,

ai cũng trởn nên

khẩn trương, sợ Lam Tử Duyệt nhịn không được gϊếŧ chết Lam Tử Nhu.

Lam Tử Thiên nói nhỏ vào lỗ tai

Lam Dịch Dịch, Lam Dịch Dịch hanh chóng xuống xe ngựa.

Niên Bình Sùng cũng chú ý tới ánh mắt Lam Tử Duyệt, cái loại ánh mắt này hắn rất

quen thuộc, đó chính là biểu cảm mỗi khi khi nam nhân bà đã

nhẫn nhịn đến cực hạn, không thể nhịn được nữa muốn gϊếŧ người, Niên Bình Sùng gắt gao nắm lấy tay Lam Tử Duyệt, cho nàng thời gian thở dốc.

Cảm giác được

sự ấm áp

trên tay, Lam Tử Duyệt nghiêng đầu nhìn Niên Bình Sùng, Niên Bình Sùng mỉm cười lắc đầu, hắn biết nam nhân bà mà

chuyển di tầm mắt, rất nhanh

quên mất những chuyện vừa mới xảy ra, như vậy có thể kiến tâm trạng nàng dịu đi một lát.

Lam Tử Duyệt cười, nàng rất rõ tình trạng của chính mình, nếu có thể, hiện tại nàng thật sự rất muốn

gϊếŧ

chết Lam Tử Nhu, một

nữ nhân

thoạt nhìn

xinh đẹp

ôn hòa

vô hại, nhưng thật sự là một nữ nhân

tâm địa rắn rết, sau khi gϊếŧ chết tỷ muội ruột thịt của mình, còn không thèm nháy mắt một cái, mà lại càng là yên tâm thoải mái hưởng thụ những vinh hoa phú quý không thuộc về mình, thật là diện mục khả tăng

(mặt mày dễ ghét).

Nam Cung Thần Huân nhìn phản ứng của Lam Tử Duyệt một cách rất kỳ quái, không có để ý tới Lam Tử Nhu

phía đằng sau hắn, vừa rồi hận ý của nàng đối với Lam Tử Nhu, hắn có thể cảm nhận được

rõ ràng, chẳng lẽ đã làm chuyện gì không phải với nàng?

“Mẫu thân, mẫu thân, chúng ta mau

lên đường, nếu không thì sẽ bị bỏ lại cuối cùng đó.” Giọng nói hưng phấn mà êm tai của

Lam Dịch Dịch truyền tới từ rất xa.

Lam Tử Duyệt quay đầu lại, ôn nhu đáp: “Được, bảo bối, mẫu thân này

tới

đây.”

Nhìn thân ảnh nho nhỏ đang chạy về

hướng Lam Tử Duyệt, Nam Cung Thần Huân kinh ngạc

lui về sau vài bước, nàng, nàng cư nhiên có hài tử.

“Chúng ta đi thôi!” Lam Tử Duyệt nói

với

Niên Bình Sùng, rất nhiều chuyện hiện tại nàng còn chưa có cách ải quyết, chờ

sau khi tới

Xích Kinh, hết thảy sẽ có một kết quả.

“Ừm!” Niên Bình Sùng gật gật đầu.

Nhìn về phía Nam Cung Thần Huân, chắp tay nói: “Hoàng Thượng, thần còn có chuyện quan trọng

phải làm, chúng ta

hẹn

Xích Kinh tái kiến.”

“Đợi đã, Bình Dương thiếu chủ, có thể nói cho trẫm, nàng là ai không?” Nam Cung Thần Huân chưa có được đáp án chưa từ bỏ ý định, cảm giác của hắn

định không sai,

không thể nghi ngờ

nàng chính là Duyệt Nhi,

tuy nàng mang mặt nạ,

nhưng những bộ phận từ dưới cánh mũi của nàng trở đi đều giống Duyệt Nhi y như đúc.

“Hồi Hoàng Thượng, vị chính là Độc Y Song Tuyệt Lam Mân Côi, đã vào giang hồ được một năm, lần này đến Xích Kinh là để tham gia cuộc thi luyện đan.”

Niên Bình Sùng cảm thấy thân phận Lam Mân Côi

hiện tại càng thích hợp với nam nhân bà hơn,

mặc kệ Nam Cung Thần Huân có nhận ra nam nhân bà hay không, cái này cũng không

coi

như là khi quân đâu nhỉ!

“Độc Y Song Tuyệt, Lam Mân Côi?” Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Tử Duyệt, lặp lời nói của

Niên Bình Sùng.

Là luyện đan sư sao? Thể chất Duyệt Nhi đặc thù, không thể tu luyện, nhưng mọi chuyện đều có thể thay đổi, không phải sao?

“Được! Chúng ta

gặp lại nhau ở

Xích Kinh.”, Nam Cung Thần Huân chăm chú nhìn Lam Tử Duyệt

thật lâu rồi

nói, nàng có phải

Duyệt Nhi

hay không, chờ sau khi đến khi tới

Xích Kinh rồi sẽ biết ngay thôi.

Niên Bình Sùng gật gật đầu, cùng Lam Tử Duyệt xoay người, đi tới

xe ngựa.

Lúc này, Long Thiên Ngâm vẫn luôn chú ý các nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may là Lam Tử Duyệt

không có chạy tới ôm Nam Cung Thần Huân kể

khổ, nói cái gì ta chính là Lam Tử Duyệt a! Năm đó ta bị người khác hãm hại

như thế nào, hiện tại ta như thế nào thế nào, may mà chuyện đó không xảy ra,

đôi mắt

nhìn Lam Tử Duyệt từ kinh ngạc đến xa lạ, tóm lại! Hắn cho rằng, Lam Tử Duyệt và Nam Cung Thần Huân là không còn cơ hội nữa, có cơ hội ở bên cạnh nàng chính là ca ca của hắn, ha hả!

Long Thiên Tuyệt chỉ lẳng lặng nhìn, cái gì cũng

không nói, hắn không rõ giờ phút này trong lòng



cảm nhận gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn không biết là vì Lam Tử Duyệt mà khó chịu, vẫn là bởi vì thấy bọn họ gặp nhau mà khó chịu.

Nam Cung Thần Huân cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm

bóng dáng

Lam Tử Duyệt, ngay cả

bóng dáng cũng

giống nhau như đúc, sao có thể không phải Duyệt Nhi của hắn? Hắn và Duyệt Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn quá hiểu

nàng, sao có thể nhận lầm được, hắn không có khả năng nhận lầm, nhưng mà, ở trước mặt hắn,

Duyệt Nhi lại không muốn nhận hắn, năm đó Duyệt Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì, sau khi

Duyệt Nhi xảy ra chuyện, hắn tìm kiếm Duyệt Nhi

ước chừng tròn một năm, hắn vẫn không có bỏ, hắn tin tưởng một câu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không nhìn thấy

thi thể của

Duyệt Nhi, hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, Nam Cung Thần Huân xoay người

đi về phía xe ngựa.

Lam Tử Nhu nhìn khuôn mặt

thương tâm

của

Nam Cung Thần Huân, canh cánh trong lòng

về chuyện vừa rồi, vừa thấy vẻ mặt

Nam Cung Thần Huân như vậy, nàng liền biết hắn nhất định lại đang nhớ đến tiện nhân kia, mỗi khi hắn nhớ

cái đồ tiện nhân Lam Tử Duyệt

kia, hắn luôn

lộ ra vẻ mặt thống khổ mà đạm mạc, sáu năm, sáu năm qua, nàng vẫn không thay thế được vị trí của nàng ta trong lòng hắn, hắn thậm chí còn khinh thường chạm nàng

một chút,

liếc nhìn nàng

dù chỉ là

một cái,

nàng đã sắp

không nhịn được nữa rồi.

Nam Cung Thần Huân mặc kệ Lam Tử Nhu đang suy ngĩ gì, dưới sự hộ tống của hai gã thị vệ, thất hồn lạc phách

đi

lên xe ngựa.

Lam Tử Nhu âm trầm nhìn bóng dáng Nam Cung Thần Huân, cũng chậm rãi lên xe ngựa, xe ngựa từ từ khỏi hành,

bánh xe mã xa làm bằng gỗ lộc cà lộc cộc lăn đi trên đường đầy mước bùn đất bắn tung tóe khắp nơi.

Lam Tử Duyệt đang định đi

lên xe ngựa, lại đυ.ng phải Mộc Thành Phong.

“Lam Mân Côi, xin hãy chờ một chút.”

Mộc Thành Phong chặn đường Lam Tử Duyệt.

“Duật Thành thiếu chủ, ngươi có chuyện gì?” Ngữ khí của Lam Tử Duyệt rất không tốt, hiện tại tâm tình nàng phức tạp, nàng cần yên tĩnh một mình trong chốc lát.

“Lam Mân Côi, làm phiền Lam Mân Côi chữa trị cho muội muội tại hạ,

từ lúc nữa

muội muội ta đã bắt đầu kêu đau bụng không ngừng, đến bây giờ đã sắp không chịu được nữa rồi, thỉnh cầu Lam Mân Côi đừng

so đo hiềm khích trước đây, chữa trị cho muội muội tại hạ một lần.” Mộc Thành Phong không thể không cúi đầu trước

Lam Tử Duyệt, bọn họ đều không phải luyện đan sư, đối

với chuyện

ốm đau không có biện pháp

gì, thời điểm mấu chốt còn phải mượn sự trợ giúp của

luyện đan sư.

Lam Tử Duyệt thở dài, đối mặt

với

người bệnh, trong lòng nàng, không có phân biệt thân phận khác nhau, nhưng mà còn phải xem người kia là ai, Mộc Thành Phượng có thể không tính là một cái người tốt, nói thật, nàng không muốn đi

quản

chuyện của hai huynh muộ

Mộc Thành Phong chút nào, Mộc Thành Phong khiến cho người ta có cảm giác hắn là người lòng dạ âm trầm lại có tính cảnh giác rất cao.

“Dịch Nhi, con và Ngũ

thúc về xe ngựa chờ mẫu thân

trước đi, lát nữa mẫu thân sẽ về.” Cuối cùng, Lam Tử Duyệt vẫn đáp ứng

đi giúp Mộc Thành Phượng xem bệnh, người có tội, bệnh vô tội, làm luyện đan sư, nàng cần phải trợ giúp người bệnh giảm bớt thống khổ, đây là điều

sư phó vẫn luôn dạy dỗ nàng.

“Dạ, mẫu thân, vậy ngươi đi nhanh về nhanh nha!” Lam Dịch Dịch nhe răng cười nhìn mẫu thân của mình, bé rất muốn nhanh nhanh đến

Xích Kinh.

“Ừm!” Lam Tử Duyệt gật gật đầu, ném cho Niên Bình Sùng một ánh mắt, ý bảo hắn đưa

Lam Dịch Dịch

lên xe ngựa.

Niên Bình Sùng gật gật đầu,

dắt Lam Dịch Dịch

lên xe ngựa.

“Đa tạ Lam Mân Côi, thỉnh.” Mộc Thành Phong tự động tránh đường, để

Lam Mân Côi đi trước.

Trong xe ngựa, Mộc Thành Phượng đau đến

cả

người

đầy

đổ mồ hôi, nàng không nghĩ tới, nàng

giả bộ

bụng đau, lại thật sự bị đau bụng, hơn nữa

còn đau đến

nàng không thể chịu đựng được.

Thiên Tú Vi

và Hỉ Nhi mở một góc màn xe ra, nhìn Mộc Thành Phong tới tìm Lam Mân Côi, hai người cười lạnh nhìn xe ngựa của đám người Mộc Thành Phong.

“Công chúa, không nghĩ tới độc của Mộc Thành Phượng phát tác nhanh như vậy, nô tỳ còn tưởng rằng phải đợi đến tối mới phát tác đó.” Hỉ Nhi vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa nói, công chúa

gì đó, tiểu thư gì đó, đều chết hết

đi, vậy thì đám nha hoàn các nàng mới có ngày được giải thoát!

“A! Đó chính là Hoan Nhạc Cổ bản công chúa phải tốn rất nhiều bạc mới lấy được từ chỗ Quỷ Cốc Tam Ưng, có thể khiến người ta sống không bằng chết.

Ai da! Mộc Thành Phượng, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi cứ chăm chăm đâm chọt bổ công chúa, địa vị rõ ràng cao hơn bản công chúa, nhưng vẫn bị bản công chúa dẫm dưới lòng bàn chân, bản công chúa xem ngươi còn dám ở trước mặt bản công chúa vênh váo tự đắc

hay không, đây là hậu quả ngươi phải gánh chịu.” Thiên Tú Vi cũng có

vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nàng biết Mộc Thành Phượng không hề

quên chuyện năm trươc nàng hãm hại nàng ta, trước kia nàng ta tính kế trả thù, để cho nàng ta nếm chút mùi đau khổ.

“Ồ! Đúng rồi, Hỉ Nhi, đã nói rõ với

Phần Cơ chưa? Buổi tối hôm nay động thủ ám sát

Lam Mân Côi?” Chuyện này rất quan trọng, nàng cần xác nhận lại một chút.

“Công chúa, người cứ yên tâm! Chuyện gì cũng

có thể quên, duy nhất

chuyện này Hỉ Nhi sẽ không quên,

đã phân phó

Phần Cơ rồi, đêm nay giờ Tý động thủ, buổi sáng ngày mai, ba người mẫu tử Lam Mân Côi kia

chắc chắn chỉ

còn

dư lại xương cốt, công chúa cứ yên tâm.” Hỉ nhi vội vàng

cam đoan, năng lực của Phần Cơ, nàng rất

tin tưởng.

“Ừm! Tốt nhất là đừng để bản công chúa nghe được tin tức xâu, còn bây giờ? Chúng ta hiện tại phải đi, cái người vừa mới bị người ta đuổi gϊếŧ trên xe ngựa kia chính là hoàng đế Xa Xích Quốc,

bản công chúa muốn cùng hắn không hẹn mà gặp, hắn, đó là

chính là người mà số mệnh an bài cho bản công chúa.” Thiên Tú Vi vừa

cao ngạo nói, vừa nghĩ

tới bộ dang tuấn mĩ của

Nam Cung Thần Huân, tâm đã sớm bay đến đó, nếu chó thể lên ngôi hậu vị, vậy thì Thiên Vi Thành củac nàng chính là thiên hạ đệ nhất thành, đây chính là giác mộng của phụ thân nàng, chỉ cần trở thành thiên hạ đệ nhất thành, thì sau này nàng không cần phải cúi đầu trước mặt người khác.

“Ha hả! Công chúa xinh đẹp như vậy, nhất định có thể được hoàng đế Xa

Xích Quốc ưu ái, đến lúc đó công chúa vinh thăng quý phi, hoàng hậu, thì Hỉ Nhi cũng được

thơm lây, công chúa, vậy

chúng ta

mau

đi thôi!” Hỉ Nhi nịnh hót nói.

“Ha hả! Ngươi

chỉ giỏi

nói ngọt, đi thôi!” Thiên Tú Vi được Hỉ Nhi nịnh tâm trạng rất tốt.

Trong xe ngựa của Mộc Thành Phong, Lam Tử Duyệt im lặng trầm tư, nghiêm túc bắt mạch cho

Mộc Thành Phượng, “Ừm!” Lam Tử Duyệt ừm

một tiếng, xác nhận lại một lần

nữa, hai huynh muội này

rốt cuộc là đắc tội Quỷ Cốc Tam Ưng như thế nào vậy, tại sao lại trúng độc của

Quỷ Cốc Tam Ưng nữa rồi?

“Lam Mân Côi, muội muội của ta bị

bệnh

gì, tại

sao lại đau đớn như vậy?” Nhìn thấy Lam Tử Duyệt vừa bắt mạch cho

muội muội xong, Mộc Thành Phong vội hỏi.

“Duật Thành thiếu chủ, Duật Thành công chúa trúng Hoan Nhạc Cổ của Quỷ Cốc Tam Ưng, loại cổ

này

là một loại trùng tên là Lục Sắc Đằng Trùng nuôi dưỡng

thành ngự cổ, Hoan Nhạc Cổ này thâm nhập vào cơ thể người rất nhanh, mang đến cho người ta

cảm giác

thống khổ, hơn nữa rất khó trừ tận gốc, bây giờ

quan trọng nhất đem

Hoan Nhạc Cổ từ trên người

Duật Thành công chúa lấy ra, bằng không

có khả năng

Duật Thành công chúa vẫn

sẽ

luôn thống khổ như vậy, hơn nữa, nếu trong vòng ngày mai không thành công lấy Hoan Nhạc Cổ từ trong người

Duật Thành công chúa ra, như vậy, Hoan Nhạc Cổ sẽ



trong cơ thê

công chúa sinh sôi nẩy nở, vả lại

sinh sôi nẩy nở

rất mau, không vượt quá

năm ngày, công chúa nhất định sẽ Hoan Nhạc Cổ hút máu đến huyết khô nhân

vong.” Lam Tử Duyệt nói ra kết quả, lấy Hoan Nhạc Cổ ra cũng là một chuyệnrất thống khổ, hơn nữa còn rất

ghê tởm, cũng không biết Mộc Thành Phượng

này

đắc tội với ai, cư nhiên bị người ta hạ

Hoan Nhạc Cổ ngoan độc như vậy, chẳng những muốn Mộc Thành Phượng chết, lại còn có muốn nàng chết đến mục diện toàn phi.

“Cái gì? Quỷ Cốc Tam Ưng

này

thật là làm càn, hai huynh muội chúng ta và bọn họ không hề va chạm, bọn họ lại hạ độc hai huynh muội chúng ta, thật là ai

cũng

không thể nhẫn

nhịn được.” Mộc Thành Phong tức giận không thôi, đường đường Duật Thành thiếu chủ và

Duật Thành công chúa cư nhiên bị ba cái bọn giang hồ đạo chích đùa bỡn trong lòng bàn thay, thật đáng giận.

“Không, Duật Thành thiếu chủ, Hoan Nhạc

Cổ này hẳn là không phải do Quỷ Cốc Tam Ưng hạ, Hoan Nhạc Cổ này phải ở trong cự ly ngắn mới hạ được, hơn nữa người hạ cổ cần đảm bảo rằng Hoan Nhạc Cổ có thể bò đến chỗ người bị hạ cổ, hơn nữa phải nhìn Hoan Nhạc Cổ bò vào thân người bị hạ cổ mới được, bằng không Hoan Nhạc Cổ sẽ phản hệ lại người hạ cổ, cho nên,

độc của

Duật Thành công chúa cũng không phải

do

Quỷ Cốc Tam Ưng hạ, hơn nữa Hoan Nhạc Cổ này bị hạ trước ngày trời mưa,

có thể thấy được hạ cổ cách các

ngươi rất gần.” Lam Tử Duyệt cũng không ngờ, trong những chiếc xe ngựa đồng hàng với các nàng, cư nhiên có người trong tay áo giấu kiếm nhọn,

che giấu sát ý muốn gϊếŧ người khác.

“Không, không cần, ta không muốn

chết, đại ca,

cứu ta, Lam Mân Côi này biết rõ như vậy, có phải Hoan Nhạc Cổ



do nàng

ta

hạ

hay không, những người đi dọc trên đường, bản công chúa cũng chỉ đắc tội một mình

Lam Mân Côi, hơn nữa lần trước cũng chỉ có mẫu tử ba người các ngươi tiếp

xúc

với

Quỷ Cốc Tam Ưng, muốn không khiến cho người khác nghi ngờ cũng khó.” Mộc Thành Phượng tình nguyện chịu đựng năm ngày thống khổ, cũng hy vọng ca ca

trong cơn tức giận có thể

gϊếŧ chết Lam Mân Côi, nàng chán ghét

nữ nhân cường đại hơn

so

với

nàng.

“Thành Phượng, đừng nói bậy.” Mộc Thành Phong rống giận với

Mộc Thành Phượng, bây giờ là lúc nào rồi, còn không nhận rõ được tình huống

nghiêm trọng.

“Lam Mân Côi, Thành Phượng hữu khẩu vô tâm, Lam Mân Côi ngươi đừng chấp nhặt với nó.” Mộc Thành Phong lập tức lên

tiếng giải vây, hy vọng Lam Mân Côi

không tức giận, độc Quỷ Cốc Tam Ưng hạ rất ít có người có thể giải, có vết xe đổ, hắn đã thấy rõ sự thật, Lam Mân Côi

này

xác thật có chút năng lực, bằng không cũng sẽ không nhanh chóng nổi danh trong vòng một năm.

“Hừ! Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết điều, Lam Mân Côi

ta

khinh thường làm loại chuyện này, muốn Mộc Thành Phượng

ngươi

chết, rất đơn giản, cách xa tám bước Lam Mân Côi ta đã có thể bất tri bất giác gϊếŧ ngươi, cần gì phải làm loại chuyện

tốn công vô ích

này.” Lam Mân Côi lạnh lẽo nói,

Lam Tử Duyệt nàng thật đúng là lấy bùn trát bếp, hảo tâm không có báo

đáp.

“Duật Thành thiếu chủ, chuyện của Duật Thành công chúa

ta đã nói

rõ ràng, ta đã hết trách nhiệm, cáo từ.” Lam Tử Duyệt không có tâm tư lưu lại, ở đây người nào cũng giống nhau! Muốn sống muốn chết

tùy nàng

ta.

“Ngươi không được

đi, ngươi có phải bị bản công chúa đoán trúng, muốn

chạy trối chết đúng không? Đại ca, Hoan Nhạc Cổ nhất định là nàng

ta

hạ, gϊếŧ nàng

ta, đại ca.” Mặc

bụng rất đau, đối mặt

với người

mình ghét, Mộc Thành Phượng vẫn có thể có khí thế

thịnh khí lăng nhân.

Lam Tử Duyệt mặc kệ nàng nói cái gì, nữ nhân điên giống như

Mộc Thành Phượng,

nếu ngươi chấp nhặt

với nàng, chỉ tổ khiến bản thân thêm tức thôi.

“Thành Phượng, ngươi câm miệng.” Mộc Thành Phong thật là không có cách nào với

Mộc Thành Phượng, tại sao lại ngu xuẩn như vậy, tính mạng mình còn khó mà

giữ được, cọng rơm cứu mạng lại ở trước mắt, nàng chẳng những không biết bắt lấy, còn muốn gϊếŧ người cứu mạng mình, cho dù

trong lòng hận Lam Mân Côi, cũng không thể trở mặt ngay lúc này a!

“Đại ca…” Mộc Thành Phượng không cam lòng kêu.“Thành Phượng a! Ra ngoài lâu tới như vậy, tại sao lại không học hỏi được gì? Ở bên ngoài, không giống như trong

Duật Thành ngươi có thể hô mưa gọi gió, đại ca cũng từng trúng độc của

Quỷ Cốc Tam Ưng, độc của bọn họ rất khó giải, điểm này chẳng lẽ

ngươi không biết sao?” Lời nói của Mộc Thành Phong mang hàm ý sâu xa nhìn Mộc Thành Phượng nói, bởi vì

là muội muội

của mình, hắn cũng

không thể mặc kệ.

“Đại ca, Thành Phượng không tin, thiên hạ này chỉ có một mình Lam Mân Côi

có thể giải được độc của Quỷ Cốc Tam Ưng, chỉ cần chúng ta đuổi tới Xích Kinh trong vòng năm ngày, nhất định có thể tìm được luyện đan sư cứu Thành Phượng.” Mộc Thành Phượng tự tin tràn đầy, nàng chán ghét Lam Mân Côi, nàng không tin này thiên hạ này không có người tài giỏi hơn Lam Mân Côi.

“Được! Thành Phượng, nếu ngươi

đã

kiên trì, năm ngày này ngươi phải cố gắng chịu đựng thống khổ.” Mộc Thành Phong cũng không có cách nào, con đường này là Thành Phượng tự mình chọn lựa.