Đêm khuya, khách ở trọ qua một ngày đi đường mệt mỏi đều đã đi nghỉ ngơi, bên trong khách điếm cực kì yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi ra.
Long Thiên Tuyệt một đêm mất ngủ, ngưng thần ngồi nhìn ra ngoài, sau đó lưu loát đứng dậy, đi đến căn phòng phía đối diện, cặp huynh đệ song sinh kia vẫn luôn là nút thắt trong tim của hắn.
Mộc Thành Phong ở phòng cách vách Long Thiên Tuyệt cũng một đêm không ngủ được, mặc dù đã uống thuốc của Lam Mân Côi, nhưng vẫn có chút khó chịu không ngủ được, dứt khoát ở trong phòng đọc sách, nghe động tĩnh ở bên phòng cách vách, Mộc Thành Phong buông sách xuống, nhìn qua ô cửa sổ, thấy nam tử lãnh khốc ban ngày đang đi về hướng căn phòng của Lam Mân Côi, Mộc Thành Phong sinh lòng nghi hoặc, hắn khẽ ngáp một cái rồi đứng dậy, muốn nhìn một chút xem người kia rốt cuộc muốn làm cái gì?
Long Thiên Tuyệt không một chút do dự đi tới trước cửa phòng của ba mẹ con Lam Tử Duyệt, cánh cửa tự động mở ra, hắn nhấc chân, ưu nhã tiêu sái đi vào.
Trong lòng Mộc Thành Phong hiện lên một trận kinh ngạc, thực lực vô cùng cường đại, không có một ngọn gió nổi lên, lực này chính là từ bản thân hắn xuất ra, có thể có được năng lực cường đại như vậy có phải hay không chính là hắn? Trong lòng Mộc Thành Phong lớn mật suy đoán.
Long Thiên Tuyệt tiến vào căn phòng, bàn tay to nâng lên, nhẹ nhàng phất tay một cái, một tấm màng ánh sáng màu lam xuất hiện, ngăn lại âm thanh bên ngoài. Long Thiên Tuyệt nhìn một đôi song sinh khả ái giống nhau như đúc, ngủ rất say, trái tim luôn luôn lạnh như băng bỗng trở nên nhu hòa rất nhiều, cho dù có là đang ngủ như vậy, hắn vẫn có thể phân biệt được ai là huynh ai là đệ. Đứa nhỏ ngủ ở phía bên ngoài, ngay cả khi đang ngủ, biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ, hắn chính là ca ca, ngủ ở phía bên trong, ngay cả khi đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khả ái vẫn hếch lên, làm cho người khác cảm thấy đây là một đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, hắn chính là đệ đệ.
Long Thiên Tuyệt lại nhìn quanh bốn phía, hai đứa nhỏ đều ở đây, vậy mẫu thân của mấy đứa nhỏ đang ở đâu. Long Thiên Tuyệt đem cả căn phòng nhìn qua một lần, tấm chăn bên cạnh vẫn chưa động đến, người vẫn chưa trở về, đây là dạng mẫn thân thế nào, sao có thể để con của mình ở nơi long xà hỗn tạp này không quan tâm đến?
Nhìn ngũ quan của hai cái đứa nhỏ rất giống bản thân mình, trong lòng Long Thiên Tuyệt thực mờ mịt, đồng thời hắn cũng rất cao hứng, nếu đây thật sự là cốt nhục của hắn, vậy hai đứa nhỏ có sợ phụ thân là một con quái vật như hắn hay không? Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn rất mâu thuẫn, nhưng hắn có thể khẳng định, hai đứa nhỏ này nhất định cùng với hắn có quan hệ gắn bó chặt chẽ, hình dáng môi của bọn nhỏ rất đẹp, xinh đẹp như môi của nữ nhân đó vậy, nghĩ đến nữ nhân kia, trong nháy mắt Long Thiên Tuyệt có một chút mơ màng, người đó hẳn phải là nữ nhân của ngày đại hôn lúc trước! Hắn không biết vì sao ngày đại hôn nàng lại bị người hạ mỵ dược, hơn nữa lại bị người đem đến rừng sâu......Cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn còn như lúc xưa nhớ rõ hình dáng xinh đẹp tuyệt trần của nữ nhân đó, có lẽ nàng là nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của hắn! Thỉnh thoảng vào đêm khuya, hắn vẫn nhớ tới nữ nhân xinh đẹp đó rồi lại tuyệt vọng, trong lòng một trận nổi sóng cuộn trào.
“Hự!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, một tay đè ngực lại, ma tính trong cơ thể hắn lại phát tác. Giữa hai hàng lông mày tuấn mỹ của hắn hiện lên một luồng ma khí màu đỏ tản mạn ngày càng dày đặc hơn, trong nháy mắt hai bàn tay hắn xoay chuyển vận lực khống chế ma khí bên trong cơ thể đang không ngừng dâng lên mạnh mẽ, hơi thở của hắn dần trở nên rối loạn, hắn bắt đầu nhanh chóng vận lực ngăn cản, lực ngăn cản của hắn càng lúc càng lớn, đã có thể tự do khống chế ma khí phát tác. Một lúc lâu sau, Long Thiên Tuyệt
khôi phục trở lại bình thường, lưu luyến nhìn hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say như cũ, hắn xoay người đi ra khỏi căn phòng.