Edit: Ư Ư
Đúng lúc này, gió ngừng lại, sương đen cũng biến mất hơn một nửa, những đồ vật đang bay về phía Thẩm Ngư cũng dừng lại rồi rơi xuống đất.
Thẩm Ngư nhẹ nhàng thở ra, cô quay đầu lại thì thấy Bạch Lạc đã dán bùa vào người Uyên Thư Mặc.
Nơi bị lá bùa dán vào bốc lên từng đợt khói nhẹ, lá bùa hóa thành tro rơi xuống sàn nhà, sắc mặt của hắn trắng gần như trong xuống quỳ rạp xuống mặt đất.
Bạch Lạc giống như bị điện giật rút tay lại, nhìn thấy hắn như vậy mà trái tim nhói một cái, đau thở không nổi, rõ ràng cậu không biết hắn nhưng tại sao lại thấy đau lòng, cậu không muốn đối diện với đôi mắt hắn nên quay đầu đi nói: "Tôi đã nói với anh là đừng tới đây......"
Uyên Thư Mặc ôm ngực ho khan, thân thể trong suốt gần như không nhìn thấy nữa, "Ta không sao, ngươi đừng lo lắng."
Bạch Lạc nghe vậy sững sờ nhìn hắn, cậu làm hắn trở nên như vậy mà sao hắn lại......
Người được hắn thích chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, hắn tốt như vậy mà.
Thẩm Ngư đi qua nhìn hắn, cô kéo rèm cửa vào rồi hỏi: "Tâm nguyện của anh là tìm được người mình yêu đúng không?"
Uyên Thư Mặc nhìn Bạch Lạc gật đầu.
Thẩm Ngư cong khóe miệng nói: "Tôi có thể nhìn thấy người anh yêu, nếu tìm thấy thì có phải anh sẽ không quấn lấy Bạch Lạc nữa đúng không?"
Uyên Thư Mặc nhìn Bạch Lạc một lúc lâu rồi gật đầu.
Thẩm Ngư chống nạnh, "Được rồi, tám giờ sáng mai chúng ta sẽ đi tìm người anh yêu."
Bạch Lạc kích động đi tới nói: "Em biết người anh ta yêu không phải em mà, em là nam thì sao có thể chứ."
"Ngày mai......" Thẩm Ngư vỗ vỗ vai cậu, "Ngày mai tôi còn cần cậu dẫn đường, chúng ta cùng đi."
Bạch Lạc khó hiểu, "Em dẫn đường?"
"Đúng vậy, chúng ta phải đi tới ngôi mộ kia."
"Người anh ta yêu sao lại ở mộ......... Đúng vậy, anh ta ở cổ đại thì người yêu của anh ta chắc chắn cũng ở cổ đại, có thể được chôn cùng trong ngôi mộ đó." Bạch Lạc mở to hai mắt.
Thẩm Ngư gật đầu, xua tay nói: "Tôi đi về trước nhé, mai gặp lại." Nói rồi cô nhấc chân định đi nhưng lại bị Bạch Lạc kéo lại.
"Kia bây giờ phải làm gì với anh ta??" Bạch Lạc chỉ vào Uyên Thư Mặc.
Thẩm Ngư cười nói: "Chỉ còn đêm nay thôi, hai người cứ ở chung với nhanh đi."
Bạch Lạc hoảng loạn lắc đầu: "Không không không, hay là để anh ta đi với chị đi."
"Cậu muốn bị anh ta quấn lấy cả đời hay chỉ đêm nay?" Thẩm Ngư nhướng mày hỏi.
Bạch Lạc đau khổ buông tay ra "Đêm nay vậy."
Thẩm Ngư cổ vũ vỗ vỗ vai cậu, "Một đêm, tôi đi đây, bái bai." Nói rồi cô đi ra ngoài.
Bạch Lạc vẫn còn nói với theo: "Ngày mai chị tới sớm chút nhé!"
-
Cô không nghĩ tới Uyên Thư Mặc là Thái Tử, mà người hắn yêu lại là nam.
Cô nhớ vương triều Đồng Thần không thịnh hành đoạn tụ lắm mà nhỉ.
Thú vị.
Về đến nhà, Thẩm Ngư đi vào phòng bếp nấu mì, trên kệ bếp có một con mèo đen đang nằm nhìn cô bận rộn.
Thẩm Ngư có chút không thoải mái, "Tôi sẽ nấu cho anh mà, anh đi ra bên ngoài đi, đừng nhìn chằm chằm tôi nữa."
Mèo đen liếʍ liếʍ lông, "Ngôi mộ ngày mai cô tới sẽ có rất nhiều ác quỷ."
Thẩm Ngư cũng biết điều này, sau khi con trai của vua vương triều Đồng Thần chết sẽ có rất nhiều thái giám, cung nữ bị chôn cùng, thậm chí còn có cả phi tử.
Người sống chôn cùng, cách chết tàn nhẫn, tất nhiên sẽ mang theo oán khí, sau khi chết còn bị cầm tù ở trong mộ làm bạn với Thái Tử, không thể đầu thai chuyển thế, mà đã mấy nghìn năm trôi qua, oán khí càng ngày càng nhiều, một khi tiến vào cổ mộ có thể sẽ không thể thoát ra được.
Thẩm Ngư lại không sợ, từ lúc cô đến thế giới này đã rất chăm chỉ tu luyện, tuy thế giới này không có nhiều linh khí nhưng ở bên cạnh vai ác này, âm khí rất nặng nên pháp lực cũng bay nhanh.
Nhưng mà cô sợ quỷ, chỉ sợ đến lúc đó sợ không lấy được bùa ra thôi.
Mèo đen nhảy lên trên đỉnh đầu cô vung vung đuôi, "Nếu cô chết thì bổn tọa có thể thoát khỏi cái thân thể này rồi."
Thẩm Ngư cho mì vào trong nồi, hừ lạnh một tiếng, "Rồi rồi rồi, nhưng mà xin lỗi đã làm anh thất vọng, tôi sẽ không chết, mà có chết cũng sẽ kéo anh đi cùng."
Hắn là vai ác đáng sợ nhất trong cốt truyện, nếu để hắn thoát ra thì không biết có bao nhiêu người sẽ chết nữa.
Cái đuôi đang vung vẩy của mèo đen hơi dừng lại, vòng quanh đầu cô nằm xuống không nói gì.
Thẩm Ngư nấu mì xong rồi đặt xuống bàn, mèo đen một bát cô một bát, gắp một đũa cho vào miệng, ôi mẹ ơi mặn muốn chết đi được? Rõ ràng cô cho rất ít muối mà.
Thẩm Ngư vội vàng cầm bát vào trong bếp đổ thêm ít nước sôi vào mới đỡ hơn.
Cô quay lại ngồi xuống ghế, vừa định đổ thêm ít nước sôi vào trong bát mèo đen thì lại thấy bát của nó đã hết sạch, ngay cả nước canh cũng không còn dư.
Thẩm Ngư: "........."
Cô không thể tin nổi, mèo không có vị giác à, "Anh không thấy mặn à?"
Mèo đen dùng móng vuốt lau miệng: "Không mặn."
Thẩm Ngư: "Giỏi quá mèo của tôi."
-
Sắc trời tối sầm lại, ánh sáng ngoài cửa sổ biến mất, Bạch Lạc bật đèn lên, ánh đèn chiếu sáng mỗi góc phòng.
Bạch Lạc cảm nhận được sự lạnh lẽo phía sau, sợ hãi nói: "Quỷ đại nhân, anh có thể đi ra ngoài được không? Anh ở đây tôi rất sợ."
Uyên Thư Mặc đứng ở phía sau cậu, thân thể không hề trong suốt mà hóa thành thật thể, tình cảm được hắn giấu kín trong đáy mắt, "Tên của ta là Uyên Thư Mặc."
Bạch Lạc xoay người, nhìn thấy dung mạo khuynh thế của hắn có chút chịu không nổi, dời mắt đi khó hiểu nói: "Anh còn nhớ tên của mình à?"
"Nhớ."
Bạch Lạc không có tâm trạng làm bài tập, nhìn bộ quần áo chỉ xuất hiện trong phim cổ trang và miếng ngọc bội bên hông, hắn không giống quỷ mà giống như một người bình thường vậy, ngoại trừ việc có hơi lạnh, cậu tò mò hỏi: "Anh không nhớ những chuyện trước kia à?"
Uyên Thư Mặc lắc lắc đầu, "Không nhớ."
Uyên Thư Mặc nhìn đôi mắt sáng rực lên vì tò mò của cậu, cúi người tới gần, ngón tay thon dài tái nhợt chạm vào khuôn mặt cậu.
Bạch Lạc kinh hách lui về phía sau tránh đi.
Uyên Thư Mặc rút tay lại, ôn nhu nói: "Trong mộ vừa lạnh vừa tối, ta cũng không biết xung quanh thế nào."
Bạch Lạc đồng tình, phiền muộn nói: "Vậy thì chắc là rất cô đơn."
"Không." Uyên Thư Mặc cười khẽ làm khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ, "Không cô đơn."
Lúc đó hắn dựa vào những đoạn ký ức ngắn ngủi để vượt qua, trong trí nhớ có người, hắn không nhìn rõ khuôn mặt người đó nhưng lại cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.