Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 252: Cô giáo muốn tẩy trắng (53)

Edit: Ư Ư

Tia sét trong tay càng ngày càng dày đặc làm cho mây đên trên bầu trời càng ngày càng phủ kín, "Cậu ấy ở đâu?"

" Nam Thanh " căn bản không sợ những tia sét đó, nhìn qua không biết đâu là mặt đâu là miệng lên tiếng, "Người đi cùng mày à? Đã chết rồi, bị tao ăn, mày cũng sẽ chết, tao ăn được hai người chúng mày sẽ càng to lớn và càng lợi hại hơn."

Lâm Thâm nghe vậy cả người cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm con quái vật kia tụ tập mây đen, nhìn qua dường như có một con rồng màu tím đang bay lượn trong tầng mây nhanh chóng bay về phía con quái vật đó..

Quái vật bị con rồng đó đánh tan thành một khối thịt nát bay tung tóe xuống mặt đất, nhưng không bao lâu sau nó đã bắt đầu kết nối lại.

"Mày không thể gϊếŧ được tao đâu, tao là bất tử, không ai có thể gϊếŧ chết tao!" Tiếng cười của quái vật giống như tiếng quỷ khóc sói gào quanh quẩn trong khu rừng làm người sợ hãi.

-

Mà bên này Thẩm Ngư đang lái xe vào trong rừng thì bỗng nhiên bị Kỳ Cừu đè lại, "Quay đầu!"

Thẩm Ngư dẫm phanh, nhìn thấy sắc mặt Kỳ Cù không đúng lắm mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Kỳ Cừu lạnh lẽo nhìn về phía trước, nửa ngàysau mới nói: "Không có gì, cái thôn này không tốt, chúng ta tới thôn khác."

Tinh thần lực của hắn đã có thể bao phủ hơn một nghìn mét, tất cả mọi chuyện đều được hắn nhìn rõ ràng, những con sâu kia không phải là mấy con sâu nói chuyện với Ngư lúc nãy à, nếu gặp mặt thì Ngư lại phải nói chuyện với bọn họ.

Thẩm Ngư không biết vì sao Kỳ Cừu lại khác thường như vậy, vừa định quay đầu thì lại nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống vang lên

【 Tiến độ tẩy trắng là 20%, khởi động nhiệm vụ tẩy trắng, cứu vớt nam phụ Lâm Thâm đạt được 10% tiến độ. Tiến độ tới 100% là có thể giải trừ hệ thống tẩy trắng, không bị trừng phạt khi tan vỡ nhân thiết. 】

"Mẹ kiếp? Còn có chuyện tốt thế này à?" Thẩm Ngư kích động hỏi.

【 Đúng vậy, ký chủ. 】

Trước mắt Thẩm Ngư xuất hiện một màn hình trong suốt, phía trên là một tấm bản đồ, trên bản đồ xuất hiện hai điểm sáng khác màu, trong đó một cái là vị trí của cô và một cái là vị trí của Lâm Thâm.

Vặn vặn tay lái, lại tiếp tục đi về phía thôn Lâm An.

"Cô giáo?"

Thẩm Ngư vui đến mức quên cả lời hắn nói lúc nãy, "Cái thôn này khá tốt, chúng ta vẫn nên tới đó đi."

Kỳ Cừu trợn mắt nói nói dối: "Cái thôn đó có rất nhiều zombie, còn có một con zombie hệ tinh thần cấp ba, nếu chúng ta tới đó sẽ rất nguy hiểm."

"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải khôi phục dị năng mà, tinh hạch dị năng chẳng những có thể làm em khôi phục dị năng mà còn có thể tăng cấp, gϊếŧ thêm mấy con thì càng tốt." Thẩm Ngư vỗ vỗ vai hắn, nghĩ hắn sợ hãi mà an ủi: "Yên tâm đi, dị năng của tôi đã lêи đỉиɦ của cấp ba rồi, còn có em nữa, chắc chắn sẽ gϊếŧ được chúng nó."

Không biết Kỳ Cừu đang suy nghĩ gì mà không nói chỉ cúi đầu nhìn tay.

Xóc nảy ba mươi phút mới đến thôn, Thẩm Ngư mở cửa xuống xe, hận không thể cứu nam phụ rồi vứt luôn cái hệ thống tẩy trắng này đi.

Vừa đến gần cô đã nghe thấy từng tiếng từng tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.

Bỗng nhiên có một đám thôn dân xuất hiện trước mắt, mây đen trên bầu trời dường như biến mất, ngửi thấy mùi khói bếp và mùi thức ăn, giống như một thế giới khác, một thế giới không có zombie.

Kỳ Cừu đứng bên cạnh kéo cô vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía thôn nhỏ kia.

Lúc này, cảnh tượng ấm áp trước mắt Thẩm Ngư lại trở thành đống lá cây khô khốc, mỗi căn nhà đều đã bị lửa đốt thành tro tàn.

Mà một người, không, phải nói là một con quái vật to như một ngôi nhà đang đứng ở đó.

"Sao lại thế này?"

Kỳ Cừu chỉ là bị ghê tởm nhíu nhíu mày, "Đó là ảo giác."