Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Thời điểm Thẩm Ngư tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong l*иg ngực Kỳ Cừu, cái cảm giác thoải mái đến suýt bay lên trời này khiến cô thiếu chút nữa rên ra tiếng, vội vàng bò ra khỏi ngực thiếu niên, ngồi ra xa.
Kỳ Cừu cũng mở to mắt, lẳng lặng nhìn cô nói: "Cô giáo, cô tỉnh rồi."
Thẩm Ngư vừa nghe thấy giọng hắn là run rẩy, hận không thể bịt miệng hắn lại, càng ngày càng khủng bố, nếu hệ mị hoặc lên cấp mười, phải chăng Kỳ Cừu trong mắt cô sẽ trở thành lọ thuốc kí©ɧ ɖụ© di động???
"Hệ ca, tôi bỏ cái dị năng này được không?" Thẩm Ngư phát hiện tương lai có lẽ cô sẽ chết trên giường, ôm thân thể khóc thút thít.
【 Không thể, ký chủ, dị năng khi trói định xong sẽ không còn biện pháp giải trừ, trừ khi......】
Thẩm Ngư vừa nghe thấy có cơ hội xoay người, không khỏi kích động hỏi: "Trừ khi gì??"
【 Trừ khi ký chủ chết. 】
Thẩm Ngư: "......"
Tính đi tính lại, thật ra có dị năng cũng tốt.
Vương Thần nằm trên mặt đất cũng từ từ tỉnh dậy, khi hai mắt mở ra không ngờ không phải là một màu xám, cậu ta khϊếp sợ nâng tay lên, giữa bàn tay thế nhưng xuất hiện một đóa hoa lửa, ngay cả mụn trên mặt cậu ta cũng goodbye không gặp lại.
Lúc này mới thấy, nếu Vương Thần không có mụn thì cũng rất đẹp trai, là chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, cậu ta kích động đứng lên, đối diện với bọn họ, nói: "Tôi có dị năng......"
Vị trí bị zombie cắn đã đóng vảy, không còn dữ tợn xanh tím như lúc mới cắn.
Triệu Lê nhìn chằm chằm cậu ta cả đêm vội vàng chạy tới, nhìn lửa trong tay cậu ta, rưng rưng nở nụ cười.
Thẩm Ngư chống cằm, "Có phải người bị cắn cũng không nhất định trăm phần trăm trở thành dị năng giả, còn có tỉ lệ nhất định chăng?"
Vương Thần hưng phấn gật đầu.
Điều ấy đại diện cho không chỉ có nhóm người bọn họ trở thành dị năng giả, còn có rất nhiều dị năng giả khác.
Tâm trạng của Triệu Lê không tốt lắm, hơi cúi đầu xuống, bốn người nhưng chỉ có mình cô ấy không có dị năng, cô ấy là một gánh nặng.
Vương Thần nhận ra cảm xúc của cô ấy, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ấy nói: "Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Hốc mắt Triệu Lê phiếm hồng, "Cảm ơn cậu, Vương Thần."
Zombie bên ngoài phòng bảo vệ càng ngày càng nhiều, ở lại đây lâu cũng không phải là cách.
Phải đi đâu, trong lòng mỗi người đều có nơi muốn tới.
Đây đều là lũ học sinh mười mấy tuổi, trong lòng chắc chắn là muốn về nhà, tìm cha mẹ mình.
Vương Thần và cả Triệu Lê đều như thế.
Trong trí nhớ của Thẩm Ngư, cha mẹ cô đã ly hôn, đường ai nấy đi, người thì ra nước ngoài, người thì chuyển nhà đi nơi khác, tình thương đối với cô là một điều rất xa xăm, trong nhà cũng chỉ có một mình cô, vì thế mới nuôi ra loại tính cách như vậy của Đồ Ngư Ngư.
Mà Kỳ Cừu thì không giống cô, trong nhà hắn chỉ có bà nội và cha.
Kỳ Cừu nhất định sẽ về nhà.
Để có thể quang minh chính đại ôm đùi, Thẩm Ngư dùng dị năng hệ mị hoặc, ràng buộc màu hồng quấn lấy Kỳ Cừu chặt hơn, "Kỳ Cừu, tôi... Tôi về sau có thể đi theo em không?."
Những lời này mang theo hương vị ngọt ngào.
Kỳ Cừu nghe vậy, đáy lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại không hề thay đổi,
"Được, cô giáo."
Đi theo hắn? Là bởi vì dị năng của hắn đi, loại phụ nữ này...
Thật là thú vị, thú vị hơn kiếp trước nhiều.
Mặt Thẩm Ngư nghiêm túc, kĩ năng diễn xuất online, "Em vẫn oán hận tôi trước kia đối xử với em như vậy à?"
Kỳ Cừu hơi rũ mắt, sâu kín nói: "Không có."
"Không có thì tốt!"
Thẩm Ngư không sợ OOC, nếu là Đồ Ngư Ngư nhất định cũng sẽ ôm chặt cái đùi vàng Kỳ Cừu này, sử dụng tất cả thủ đoạn, muốn sống sót ở tận thế.
Xoay người hỏi Vương Thần, "Các em muốn về nhà à?"
Vương Thần rối rắm, cậu ta và Triệu Lê nếu muốn về nhà chắc chắn phải gϊếŧ mấy con zombie đó, nhưng cha mẹ vẫn ở trong nhà, điều cậu ta sợ nhất, là chết trên đường quay về.