Mật Ngọt Hương Đào

Chương 12: Biện pháp

Chuyển ngữ: Tặc Gia

A Đào vừa xoay người lại đã thấy thượng tiên đứng bên giường, tuấn tú vô song, cao to mạnh mẽ. Nàng cũng không vội đứng lên mà đưa tay chống đầu, hơi híp mắt lại như lười biếng. Mặc dù căn nhà gỗ này của Đình Hòa khá là đơn giản, nhưng phòng ngủ hướng nam lại sạch sẽ vô cùng, màn giường vừa vén lên, ánh mặt trời dịu nhẹ đã nhanh chóng tràn vào. Cánh tay ngọc ngà trơn bóng, trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, nàng từ từ nói: "Thượng tiên khỏe ghê cơ".

Gương mặt tuấn tú của Đình Hòa thoáng ửng hồng. Nhìn hắn có vẻ hơi yếu đuối, nhưng xưa nay vẫn thường xuyên rèn luyện, đương nhiên sẽ cường tráng vô cùng. Nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì cho phải, dù sao đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một chuyện như thế này... thế là hắn nói: "Đứng lên rửa mặt đã".

A Đào không nói thêm gì nữa, nàng tùy ý khoác một bộ y phục rồi xuống giường. Đình Hòa nhìn nàng mặc bộ tẩm y rộng thùng thình của mình, đôi chân trắng nõn để lộ ra, đi đến cái hồ sau vườn rửa mặt.

Đình Hòa nhìn một lúc rồi cầm một đôi giày của mình, đi tới.

Mặt hồ sân sau gợn sóng nhỏ li ti, nàng hơi cúi người nhúng ướt chiếc khăn lụa trong tay, vắt khô rồi bắt đầu lau mặt. Giọt nước chảy dọc theo gò má của nàng, nhẹ nhàng lướt qua khuôn cằm và rơi lên y phục. Tiếp sau đó là lau cổ và ngực... Đình Hòa nhìn thấy thì nhắm hai mặt lại, lúc hắn mở mắt ra, đáy mắt đã là nét trong lành.

A Đào lau tóc quay lại phòng thì nhìn thấy trước mặt có thêm một đôi giày. Nàng nhìn sang bóng người đang quay lưng về phía chiếc bàn gỗ. A Đào nhẹ nhàng nhét mũi chân vào giày, rồi lạch bạch đi sang. Sau đó nàng ném chiếc khăn lụa trong tay về phía hắn, ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Đình Hòa bắt được tấm khăn rồi vắt lên giá gỗ, nhìn nàng đang ăn rất ngon miệng. Đúng là cái cách nàng yên tĩnh ăn cơm khiến người khác thích hơn nhiều lúc nàng phách lối của ngày thường. Dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, hoạt bát vui vẻ với nhiều bằng hữu thì mới phải. Hắn vén áo ngồi xuống đối diện nàng, làm như lơ đãng nhìn qua nàng một chút, hắn hỏi: "Nàng... có chỗ nào cảm thấy không thoải mái lắm không?"

Hình như A Đào đang đói lắm, nàng ăn được nhiều hơn lúc bình thường, nhưng mà có lẽ cảm thấy chuyện đó chẳng có gì, nàng nhìn hắn, đáp: "Ta có thể khó chịu chỗ nào đây?"

Quả đào này...

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng của Đan Đề tiên quân.

Đình Hòa liếc mắt về phía đó, sau đó lại nhìn sang A Đào đang ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục cầm đũa dùng cơm. Hắn nghĩ một chút rồi đứng dây, đi tới, giọng nói vẫn như thường: "Có chuyện gì vậy Đan Đề tiên quân?"

Ở bên ngoài, Đan Đề tiên quân đang đứng bên cạnh Vô Vi tiên quân, Vô Vi tiên quân kéo tay áo hắn ý bảo đừng phá nữa. Nhưng mà trông Đan Đề tiên quân có vẻ đang cực kì phấn khởi, hắn là tay tình trường lão luyện, lúc sáng còn chưa nghĩ rõ ràng, hắn cứ tưởng thượng tiên thức dậy muộn mà thôi. Bây giờ lại biết chuyện thượng tiên không hề dùng bữa ở nhà ăn mà lại đóng gói mang về nhà. Hắn cảm giác có gì đó là lạ... Hơn nữa cái quả đào tinh ngực to eo nhỏ đó cũng không hề tới lớp!

Nhất định tối hôm qua đào tinh kia ngủ lại.

Đan Đề tinh quân càng nghĩ càng thấy mình có lý, nếu bây giờ không tận mắt nhìn thấy, sao mà hắn chịu rời đi cho được?

Hắn nói: "Nghe Sơn Trưởng nói thượng tiên thấy không khỏe, cho nên ta và Vô Vi tiên quân tới xem thử thế nào". Người ta có lòng tốt tới thăm, với tính tình khiêm tốn lễ độ của thượng tiên, nào có lý đóng cửa không ra gặp?

Đình Hòa dừng một lúc, nhìn sang chỗ A Đào đang dùng bữa, hắn thấy cũng không có cảnh gì mà người ta không thể nhìn thấy được, cho nên mở cửa ra. Vừa bước vào phòng, đối mặt với hai vị tiên quân, Vô Vi tiên quân nhanh chóng hành lễ với hắn, Đan Đề chào hỏi xong thì hỏi: "Thượng tiên đã thấy khá hơn chưa?" Ánh mắt lại liếc vào bên trong, rơi xuống chiếc bàn gỗ được bày bên cửa sổ, phía trên là hộp cơm đã được dọn ra bàn. "Quấy rầy thượng tiên dùng bữa rồi".

Đương nhiên Đình Hòa sẽ không tính toán mấy chuyện nhỏ thế này, hắn nhìn theo tầm mắt của Đan Đề, bên cửa sổ chỉ còn cơm nữa và một đôi bát đũa. Hắn cúi mắt xuống đối đáp mấy câu với Đan Đề tiên quân, người kia lại muốn vào uống thêm một chén nước. Sau khi hai người đó rời đi, Đình Hòa mới khép cửa lại, đi vào gọi nàng ra dùng bữa: "Có thể ra rồi".

Nhưng mà không thấy quả đào đó đi ra.

Đi thật à... Đình Hòa nghi hoặc, hắn nhìn bát cơm còn dư nửa, nhìn cách nàng ấy ăn cơm lúc vừa rồi, có lẽ là đói lắm.

Không biết đã no hay chưa nữa.

*

Buổi chiều, A Đào vẫn không hề tới học, đương nhiên Sơn Trưởng cũng chẳng lạ lẫm gì. Ông rất trọng người tài, cho dù mọi người không thích A Đào đi chăng nữa, nhưng ông lại thấy quả đào yêu này rất là có cá tính, bản tính cũng không xấu, sợ thượng tiên thất vọng nên mới giải thích lại với hắn: "A Đào không quen bị ràng buộc, để ngày mai ta nói lại với nàng, thượng tiên đừng để bụng".

Thượng tiên thoải mái nói: "Không cần lo lắng".

Cho dù nói là vậy, ông cũng nhận ra trên vầng trán của thượng tiên hình như hơi nhíu lại, có lẽ trong lòng hắn vẫn thấy bận tâm về A Đào. Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu biểu hiện tốt có khi sẽ được rời khỏi Di Sơn này.

Sau khi Sơn Trưởng giải quyết mọi chuyện xong, lúc trở lại, gương mặt già nua hiện lên nét buồn rầu.

Đình Hòa hỏi thử thì Sơn Trưởng mới nói: "Vốn không nên để thượng tiên biết được chuyện thế này, nếu thượng tiên đã hỏi ta cũng không che giấu..." Ông bèn kể chuyện một nam yêu tài giỏi ở Nhất Ngôn Đường làm một quả vải tinh lớn bụng. "Ta đã nhìn Trúc Sinh trưởng thành như bây giờ, từ bé nó đã rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn biết điều, sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy chứ?"

Mặc dù chúng tiểu yêu ở Nhất Ngôn Đường đều cực kì lười nhác, nhưng chỉ có cây trúc yêu này là rất có khí chất, cũng là người nổi trội.

Đan Đề tiên quân đứng bên nghe thấy vậy, hắn ra vẻ đã từng trải sự đời, khoanh tay nói: "Tình yêu nam nữ là chuyện thường tình của con người, nam nhân phong lưu cũng vô cùng dễ hiểu, nhưng mà phong lưu cũng phải có nguyên tắc của phong lưu, có những biện pháp là cần thiết. Ta nghĩ nên phổ cập một số kiến thức về mặt này cho các đệ tử, nhỡ lại có đệ tử bước theo bánh xe đổ của Trúc yêu".

Sơn Trưởng gật gù, ông thấy Đan Đề tiên quân nói vậy rất có lý, ông bèn nói: "Đúng vậy". Đang định hỏi thượng tiên, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt ngài ấy hơi hoảng hốt, như thể không yên lòng.