Đại Bảo thực sự muốn dùng toàn lực mà chiến đấu với An Tiệp đến cùng, dù mí mắt đã xụp xuống không chịu nổi, vẫn không chịu đi ngủ, muốn Lâm Nhược đọc cho cậu nghe Tống từ.
An Tiệp lại mở cửa hai lần rồi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, xú tiểu tử, còn chưa chịu ngủ!
Lâm Nhược dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vỗ một tay vỗ về ngực Đại Bảo, một tay cầm sách, chậm rãi đọc.
Mãi đến hơn mười một giờ, Đại Bảo rốt cuộc không chống cự nổi sự triệu hồi của Thụy Thần, nặng nề thϊếp đi.
Lâm Nhược đọc xong câu cuối cùng, xác nhận Đại Bảo đã ngủ say, mới xuống giường đắp chăn, chỉnh lại điều hòa và đèn ngủ rồi mới yên tâm rời khỏi phòng.
An Tiệp đã tắm rửa, đang dùng máy tính xử lý công việc
Nghe được tiếng mở cửa, động tác gõ phím cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược "Ngủ?"
"Ngủ rồi!" Lâm Nhược gật đầu đi vào phòng tắm mở nước bồn tắm, cô hôm nay chạy đôn chạy đáo, có chút mệt mỏi, chuẩn bị ngâm tinh dầu.
Lâm Nhược mở nước rồi quay lại thay đồ tắm "Anh cũng thật là, Đại Bảo mới có hai tuổi, anh không thể nhường con một chút à?"
An Tiệp buông máy tính, xuống giường đi về phía Lâm Nhược ôm cô vào lòng, thấp giọng nói "Cướp vợ thì đều là tình địch, sao có thể đối xử tử tế!"
Lâm Nhược cài dây áo tắm, liếc An Tiệp cười nói "Con nói, năm tuổi sẽ chuyển ra ngoài sống. Anh thực sự cứ muốn cùng con tranh giành như vậy sao!"
"Được, được, sau này nhường nó!" An Tiệp đem cằm đặt lên vai Lâm Nhược "Bà xã, anh tắm cho em!"
"Chỉ đơn thuần tắm rửa?" Lâm Nhược liếc xéo An Tiệp
An Tiệp gật đầu "Đúng, chỉ tắm thôi"
Lâm Nhược cười một tiếng, lườm chồng một cái "Em đi ngâm bồn một lát, chạy cả một ngày, hơn mệt"
Lâm Nhược gỡ tay An Tiệp ra đi vào phòng tắm. An Tiệp mỉm cười, nheo mắt đi theo.
Lâm Nhược nhỏ một chút tinh dầu huân y thảo, khuấy tan rồi mới cởϊ áσ choàng tắm bước vào.
Nước ấm mang theo hương tinh dầu thanh tao bao quanh cơ thể. Lâm Nhược thoải mái nhếch khóe miệng, cảm giác tất cả lỗ chân lông đều được giãn nở. Mệt nhọc cả ngày hôm nay cũng từng chút từng chút mất đi.
An Tiệp ngồi xổm ngoài bồn tắm lớn, tay đưa vào làn nước xoa nắn vai cho Lâm Nhược "Nghe nói hôm nay em nổ súng?"
Lâm Nhược nhắm mắt gật gật đầu, nghĩ sao mà khóe miệng nhếch lên nói "Lúc ấy em đã chuẩn bị tâm lý gϊếŧ người rồi, kết quả là Tước Gia đến"
An Tiệp nhẹ nhàng mát xa vai Lâm Nhược, cúi đầu đặt lên đầu cô một nụ hôn "Anh biết em xem trọng sinh mạng"
Lâm Nhược mở mắt, nhìn bể cá ở đối diện, một lúc nói "Nếu bất đắc dĩ, em cũng không ngại tay mình dính máu"
Cô chưa bao giờ để ý người khác nghĩ sao về mình! Chỉ cần là vì người mình quan tâm, cô không sợ cầm lên lưỡi hái tử thần, hóa thành Tu La Địa Ngục!
"Anh hy vọng, mãi mãi sẽ không có thời điểm bất đắc dĩ đó!" An Tiệp giữ lấy mặt Lâm Nhược, nghiêm túc nói.
Không ai hiểu được Lâm Nhược hay Tạ Thiến bằng anh.
Cô nhìn có vẻ như tùy ý không để ý đến bất kỳ điều gì, nhưng lại có thể vì một chú cún hoang lạc chủ mà ngày ngày mang thức ăn lại cho nó.
Có lẽ bởi vì biết những điều mà không ai biết được về Tạ Thiến, nên anh mới yêu cô nhiều như vậy!
An Tiệp khom người hôn lên mí mắt Lâm Nhược, hôn thẳng đến môi, trằn trọc nhẹ nhàng hôn cô.
Lâm Nhược ngẩng cổ đáp lại nụ hôn của An Tiệp.
Cô nhắm mắt, dùng bàn tay trắng nõng miêu tả khuôn mặt ngày càng anh tuấn của An Tiệp.
An Tiệp tự mình cởϊ áσ tắm, từ sau lưng Lâm Nhược đi vào bồn tắm.
Hai người cùng ngồi trong bồn tắm, dù là bồn tắm lớn, nhưng Lâm Nhược hoàn toàn bị ôm trong lòng An Tiệp.
Hai thân thể kề sát, củi gặp lửa tự khắc sẽ phát hỏa.
An Tiệp hôn môi với cường độ ngày càng sâu, từ ban đầu nhẹ nhàng ôn nhu, sau lại như thiết mã chinh chiến sa trường, vội vàng bá đạo mà công thành đoạt đất.
Cả người Lâm Nhược bị hôn đến nhũn ra, đại não có chút thiếu dưỡng khí mà mê mang. Chỉ có thể theo bản năng bám vào cổ An Tiệp mà đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người hằng năm bị ngăn cách bởi đại dương Bỉ ngạn, thời gian có thể gặp nhau quá ít, dù có gặp cũng thực ngắn ngủi, căn bản không đủ để họ phát tiết nỗi vấn vương nhớ thương nhau.
Tay An Tiệp từ hai má Lâm Nhược di chuyển xuống eo cô
Lâm Nhược tuy đã sinh con, nhưng chú ý chăm sóc cơ thể, nên dáng người một chút cũng không khác trước kia. Hơn nữa bởi vì có thời gian cho con bú mà ngực so với trước kia lớn hơn một vòng.
Mặc quần áo thì không thấy, nhưng cởi đồ thì thấy rõ ràng.
An Tiệp hôn môn rồi chuyển đến hôn hai má, tai, cổ cô. Lâm Nhược thật vất vả mới có cơ hội thở, thấp giọng hỏi "Anh có mang bao không?"
Cánh tay An Tiệp ôm chặt lấy thắt lưng cô, hơi thở không đều nói "Không có"
Vốn đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng vì An Đại Bảo cứ quấn lấy Lâm Nhược không chịu ngủ. An Tiệp mới để bao dưới gối đầu trên giường.
Vừa rồi cao hứng, vội vàng vào phòng tắm cùng Lâm Nhược, hoàn toàn quên mất phải lấy bao.
An Tiệp bình phục hơi thở nói "Anh đi lấy"
Lâm Nhược xoay người ngồi lên người An Tiệp, đè nặng không cho anh động đậy "Không cần"
"Vạn nhất lại giống như lần trước..." Lần trước chính là một lần không tránh, kết quả là có An Đại Bảo
Bọn họ hiện tại đều trong độ tuổi dễ dàng thụ thai.
Lâm Nhược cúi đầu ngậm môi An Tiệp, ngăn chặn lời nói của anh nói "Có thể uống thuốc!"
"Đối với thân thể không tốt" Hơi thở An Tiệp trở nên cực nóng, l*иg ngực cũng phập phồng không ngừng. Lúc này còn có thể nghĩ đến cái khác, cũng nhờ năng lực khống chế của anh mạnh hơn người thường.
"Em muốn cùng anh"
Một câu của Lâm Nhược, triệt để chém đứt cọng dây lý trí cuối cùng của An Tiệp.
Một trận điên cuồng trong bồn tắm, lần tắm rửa này cũng tốn hơn ba giờ đồng hồ.
Đợi đến khi có thể tắm rửa thực sự thì thân thể Lâm Nhược đã nhũn ra, đứng cũng không vững.
An Tiệp ôm Lâm Nhược, cẩn thận tắm cho cô, tự tắm lại một lần nữa rồi mới mặc áo tắm vào cho Lâm Nhược, bồng cô ra ngoài đặt lên giường.
Lâm Nhược mơ mơ màng màng vùi vào ngực An Tiệp, ngủ lúc nào không hay
An Tiệp nhìn Lâm Nhược ngủ say trong lòng, nhu tình trong mắt có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
P83