Lạc Thần Tái Sinh

Chương 74-2: Có hoạn nạn mới biết chân tình (2)

Hiện giờ Lâm Nhược đã không còn ở lại căn phòng trước kia nữa, mà chuyển đến căn nhà đang để trống ở khu Triêu Dương của Lâu Kiều.

Căn nhà hai tầng tuy nói là để không đã lâu, nhưng trang trí rất đẹp, hơn

nữa, cũng có người giúp việc đến quét dọn vệ sinh định kỳ. Tạ Lâm cho

người dọn thẳng đồ của Lâm Nhược đến đây cũng không vấn đề gì. Có điều,

vì Tạ lâm là người đại diện riêng của Lâm Nhược, hơn nữa lúc trước Tạ

Lâm luôn sống cùng ba mẹ, nên nhiều lúc cũng không tiện lắm. Thế nên,

dưới sự đề nghị của Lâm Nhược, Tạ Lâm liền chuyển tới đây ở cùng cô.

Một, là để tiện cho công việc, hai là vì Lâm Nhược nói tránh để người ta đàm tiếu chuyện cô và Mặc tiểu ngốc cô nam quả nữ ở chung một nhà.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lý do Lâm Nhược tùy tiện lấy ra để lừa Tạ Lâm đến ở cùng mà thôi.

Lâu Kiều thì khỏi nói, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng biết ơn Lâm Nhược.

Tạ Lâm và Lâm Nhược ở chung với nhau, vậy thì anh ta càng có cớ để quang minh chính đại đến chơi nhà rồi!

Khi Lâm Nhược và Mặc tiểu ngốc về đến nhà, Tạ Lâm đang nằm sấp trong phòng khách, vừa tập yoga vừa đắp mặt nạ.

Tạ Lâm kéo mặt nạ tơ tằm ra, nói: “Em bảo tối nay không về cơ mà? Chị không để phần cơm cho hai người đâu.”

“Em có chút việc đột xuất nên phải về.” Lâm Nhược đi chân đất vào phòng

khách, uể oải thả người xuống salon, “A Lâm, tối nay em mới ăn được có

mấy miếng, giờ đói quá.”

Mặc Lâm vẫn xách dép lê của Lâm Nhược từ cửa vào trong cho cô như mọi khi,

đặt xuống bên cạnh chân cô, rồi mới ngồi nghiêm chỉnh xuống salon. Nghe

Lâm Nhược nói vậy, anh ta cũng lẳng lặng nhìn về phía Tạ Lâm.

Mặc tiểu ngốc không nói gì cả, nhưng chỉ qua ánh mắt của anh ta, Tạ Lâm lập tức hiểu ngay, anh ta cũng bị đói.

“Hai đứa bé đáng thương này, sao đi ra ngoài về mà cơm cũng không được ăn no thế?! Chờ chút.”

Ba người sống cùng nhà, chỉ có mình Tạ Lâm biết nấu cơm.

Tạ Lâm lấy cà chua, trứng gà, mì ở trong tủ lạnh, lấy thêm bánh bao đậu đỏ trong túi đông lạnh, rồi vào bếp làm đồ ăn khuya cho hai ‘đứa bé đáng

thương’.

Lâm Nhược ngửa người trên salon, nhìn lên trần nhà một lúc lâu, chợt quay

sang hỏi: “Mặc tiểu ngốc, cậu là sát thủ, trừ việc giỏi ám sát ra, có

giỏi trộm đồ nữa không?”

“Tôi không trộm đồ.” Mặc Lâm nghiêm túc đáp.

“Tôi có bảo cậu đi trộm đồ thật đâu, chỉ hỏi xem cậu giỏi hay không thôi mà.” Lâm Nhược tức tối lườm Mặc tiểu ngốc một cái.

“Không biết.” Mặc tiểu ngốc hơi bực bội quay đầu đi chỗ khác không nói nữa. Từ trước đến giờ anh ta chưa từng trộm đồ bao giờ, kể cả bánh bao đậu đỏ

cũng không. Làm sao biết được giỏi hay không.

Lâm Nhược thở dài, cố nén ý định trong đầu mình xuống.

Tạ Lâm cầm dao làm bếp ló đầu từ trong bếp ra, nói: “Lâm Tiểu Nhược, em đừng có dạy hư trẻ con!”

“Vâng vâng vâng.” Lâm Nhược đầu hàng, “A Lâm, chị nhanh lên đi, em sắp chết đói rồi đây này.”

“Em là ma đói đầu thai đấy à, chờ chút, xong ngay đây.”

Tạ Lâm hấp bánh bao trước, sau đó mới đun nước nấu mì cho Lâm Nhược.

Mì trứng cà chua, rất dễ làm, bày ra bát còn đủ cả sắc hương vị, là một món ăn nhanh mà những người lười biếng rất muốn học.

Tạ Lâm thả cà chua vào nước sôi nấu cho ra vị chua trước, sau đó mới nêm

nếm gia vị, cuối cùng đặt hai quả trứng ốp la qua dầu lên trên mì, vừa

đẹp vừa ngon.

“Ăn đi.”

Lâm Nhược lót quyển tạp chí xuống mặt bàn xong, Tạ Lâm mới đặt bát mì xuống.

“A Lâm, chị siêu quá đi.” Lâm Nhược sung sướиɠ mυ'ŧ một sợi mì dài, hương

vị vừa miệng còn mang theo chút vị chua chua của cà chua, ăn ngon cực

kỳ.

“Chỉ giỏi nịnh bợ, thấy ăn là mờ mắt hết, em còn không có chí khí bằng Mặc

Lâm. Tốt xấu gì người ta cũng chỉ chung tình với bánh bao đậu đỏ thôi.”

Tạ Lâm cười mắng một câu rồi quay lại bếp canh nồi bánh bao hấp.

Lâm Nhược cười toét miệng gắp trứng ốp la lên cắn một miếng, sung sướиɠ

nhai nhai được hai miếng, lại chợt cảm thấy buồn nôn, vội vàng lao vọt

vào trong phòng vệ sinh: “Ọe!”

Tạ Lâm bê xửng bánh bao đậu đi ra, nghe tiếng cô liền vội đặt xửng xuống bàn, chạy vào trong toilet: “Sao thế?”

“Chắc sáng em bị lạnh bụng, cả ngày hôm nay cứ cảm thấy không được… Ọe!” Lâm

Nhược ngồi xổm bên cạnh bồn cầu nôn ọe liên tục, nhìn thì ghê gớm như

vậy nhưng thực ra chỉ toàn nôn khan chứ không nôn ra được gì cả.

“Vậy lát nữa uống chút thuốc cảm trước khi đi ngủ đi! Mai phải tới phim

trường rồi, cả ¾ bộ phim đều có em, nếu bị cảm thì vất vả lắm.”

“Em không thấy bị sốt, chỉ thấy ngây ngấy ở ngực, ngủ một giấc toát mồ hôi

chắc sẽ ổn thôi, không cần uống thuốc đâu ạ.” Lâm Nhược cảm thấy đỡ khó

chịu rồi mới đứng dậy cầm cốc nước súc miệng.

“Sắc mặt em không tốt lắm.” Tạ Lâm vẫn rất lo lắng, “Hay là chúng ta đi bệnh viện khám xem?”

“Ha ha, A Lâm.” Lâm Nhược đặt cốc xuống cười với Tạ Lâm, “Chị nghĩ em là

mấy cô tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ đấy à? Không sao đâu.”

“Em còn nói nữa à, nếu là cổ đại, thì em đúng là đại tiểu thư phủ tướng

quân, chính xác là tiểu thư khuê các còn gì!” Ngay cả hiện đại, thì thân phận đó của Lâm Nhược rõ ràng cũng là cô chủ gia đình danh giá đấy chứ!

Tạ Lâm tức giận lườm Lâm Nhược một cái, rõ ràng là thân phận không tầm

thường, vậy mà hồi học đại học còn ăn tranh một bát mì với cô, đúng là…

mặt dày vô địch!

Nhìn Lâm Nhược bước từ trong toilet ra, đôi mắt đen láy trong trẻo của Mặc Lâm cũng thoáng có vẻ lo lắng.

“Không dỗi nữa à?” Lâm Nhược cười, cầm bánh bao nhét vào tay Mặc Lâm, “Ăn đi.”

Mặc Lâm cầm bánh bao nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Cũng có thể trộm được.”

Sát thủ giỏi nhất là ẩn nấp, lặng lẽ tra xét khắp mọi nơi không một tiếng

động. Đối với họ mà nói, có muốn trộm đồ hay không, cũng chỉ là việc có

tiện tay hay không mà thôi, hoàn toàn không cần phải bàn đến chuyện giỏi hay không giỏi.

Giỏi trộm đồ thì là ăn trộm rồi, có phải sát thủ đâu!

“Phì.” Lâm Nhược bật cười, “Cảm ơn, nhưng thật tình là tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Cậu ăn đi.”

Lâm Nhược cầm đũa lên, nhìn quả trứng trong bát lại có cảm giác buồn nôn.

Cô vội đặt đũa xuống, đưa tay lấy một chiếc bánh bao của Mặc ngốc: “Cho

tôi một cái.”

Thấy Lâm Nhược cứ ăn là nôn khan, Tạ Lâm cũng không để cô ăn nữa, bê bát mì vào trong bếp đổ đi.

“Xin lỗi A Lâm, khi nào bụng em đỡ khó chịu hơn, chắc chắn em sẽ ăn hai bát thật to.”

“Lâm Tiểu Nhược, em có thể có chút tự giác của ngôi sao thần tượng được

không hả? Dù em có muốn ăn hai bát ô tô to vào buổi tối thì chị cũng

không cho em ăn.” Nói xong, Tạ Lâm nhìn người Lâm Nhược một chút rồi thở dài chán nản, “Thôi thôi, chị bị ấm đầu hay sao mà lại đi nói chuyện

giảm béo với một kẻ mà ăn mãi cũng không sợ béo lên chứ.”

Tạ Lâm lườm một cái rồi tiếp tục tập yoga.

Để buổi tối ngủ có thể toát mồ hôi, Lâm Nhược còn cố tình đắp hai chăn,

quấn người kín mít. Sáng hôm sau ngủ dậy, lại cảm thấy toàn thân không

được khỏe lắm.

Lâm Nhược uể oải vào toilet tắm rửa xong mới thấy thoải mái hơn được một chút.

Tạ Lâm mở cửa thấy Lâm Nhược tự giác dậy sớm như vậy cũng rất ngạc nhiên:

“Chà, hôm nay mặt trời mọc phía Tây hay sao ấy nhỉ? Ngoan ngoãn dậy sớm

thế.”

Lâm Nhược treo khăn mặt lên, cười nói: “A Lâm, đạo diễn Lâu nhập thân chị à?”

“Nhập cái em gái cô, sáng sớm ngày ra đừng có nhắc đến cái người làm hỏng tâm trạng người khác như thế chứ.” Tạ Lâm quay người ra ngoài, “Em dậy rồi

thì ra ăn sáng đi, chị nấu cháo đấy.”

“Mặc tiểu ngốc đâu ạ? Dậy chưa chị?” Lâm Nhược ra khỏi phòng, xuống nhà theo.

“Đã tập xong một bộ quyền rồi.” Tạ Lâm rẽ vào bếp.

Mặc tiểu ngốc vẫn đang đánh quyền ngoài ban công, Lâm Nhược lắc lắc cánh tay hai cái rồi lẳng lặng áp sát không một tiếng động.

Lâm Nhược lật tay chém dao ra, Mặc Lâm nghiêng người tránh, hai tay đan lại khống chế con dao của Lâm Nhược.

“Đừng quậy.” Vừa rồi Mặc Lâm suýt nữa bẻ gập một cái theo phản xạ khi vừa

khống chế được con dao của Lâm Nhược. Nếu thế, thì chắc chắn hiện giờ cổ tay Lâm Nhược bị gãy xương rồi.

Mặc Lâm buông Lâm Nhược ra rồi quay người về phòng ngủ thay quần áo, hiện giờ anh ta vẫn đang mặc bộ đồ ngủ có in hình cún con.

Lâm Nhược bĩu môi đi vào bếp: “Dạo này Mặc tiểu ngốc càng ngày càng chẳng thú vị gì cả.”

“Em cứ suốt ngày bắt nạt người ta như trẻ con, ai thèm chơi với em nữa?” Tạ Lâm còn không thèm ngước mắt lên, “Bê đĩa đồ chua kia lên bàn đi, chuẩn bị ăn sáng.”

“Vâng.” Lâm Nhược bê đĩa thức ăn ra phòng ăn, ngồi chờ ăn cơm.

Sau khi ăn sáng xong, Tạ Lâm giúp Lâm Nhược thu dọn mấy đồ dùng cá nhân và

ít quần áo thường dùng. Địa điểm quay phim lần này là ở thành phố H. Thu dọn xong xuôi, cả ba người kéo vali rời khỏi nhà.

Khi đến địa điểm tập hợp, rất nhiều các đồng nghiệp cần phải tới phim

trường sớm đều đã đến. Xe của Trần An đến gần như cùng lúc với xe của

mấy người Lâm Nhược.

“Những người cần có mặt trong giai đoạn đầu đều đủ cả rồi chứ? Vậy xuất phát đi.”

Vì thành phố H nằm ngay cạnh thành phố B, nên cũng chỉ đi mất tầm 4,5

tiếng ô tô là đến. Theo ý của Trần An, mọi người đều tập trung cùng

ngồi ô tô sang đó, khi ngồi trên xe, các diễn viên cũng có thể qua mấy

tiếng này để làm quen với nhau, bồi dưỡng cảm xúc, rất có ích cho việc

hợp tác diễn xuất.

Lâm Nhược hiện giờ đương nhiên sẽ không bị sắp xếp chen chúc trên một chiếc xe với các diễn viên khác, cuối cùng, một mình cô ngồi cùng xe với Trần An, biên kịch, người chế tác, trừ Lâm Nhiên đầu óc có vấn đề cứ kiên

quyết đòi đi theo ra, còn có cả một nhà đầu tư khác nữa. Tạ Lâm và Mặc

tiểu ngốc thì ngồi sang một xe khác.

Trên xe, ánh mắt nhà sản xuất vẫn thường liếc về phía Lâm Nhược, ngay cả Trần An cũng không nhìn nổi.

“Tiểu Nhược, chú thấy sắc mặt cháu có vẻ không tốt lắm, cháu bị ốm à?”

Lâm Nhược dựa vào cửa kính xe, ngực hơi buồn nôn khiến cô cũng cảm thấy rất kỳ quái. Gần đây hình như cô không chịu được không gian hẹp, cứ ngồi

một lúc đã cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, trán còn có cảm giác như

toát mồ hôi lạnh nữa.

“Trần lão, cháu không sao ạ, có lẽ là hơi say xe. Cháu mở hé cửa kính một chút được không?”

“Tất nhiên.” Trần An đứng dậy, tìm khắp tủ rượu nhỏ trong xe nhưng trừ rượu

ra, chỉ có mỗi hộp sữa tươi mà cháu gái ông đặt vào trong đó. Trần An xé một hộp đưa cho Lâm Nhược, “Uống chút gì đó chắc sẽ dễ chịu hơn đấy.”

“Cảm ơn Trần lão.” Lâm Nhược nhận hộp sữa nhưng chỉ mỉm cười không mở ra.

Trần An lại rót rượu vang cho những người khác.

“Cô Lâm Nhược, cụng ly.” Nhà đầu tư cố tình giơ ly rượu lên với Lâm Nhược.

Trần An khẽ nhíu mày, nhưng Lâm Nhược đã mỉm cười: “Trần tổng, không

ngại tôi dùng thứ này thay thế chứ?”

Nói xong Lâm Nhược mở nắp, giơ hộp sữa lên chạm nhẹ vào chiếc ly chân dài của nhà đầu tư.

Trên mặt Trần An cũng nở nụ cười: “Trần tổng, ông có cảm thấy tiểu Nhược rất tuyệt không?”

“Đúng là rất tuyệt.” Nhà đầu tư gật đầu cười.

“Đương nhiên rồi!” Trần An nói rồi vỗ nhẹ vào vai Lâm Nhược, “Nếu không thì

làm sao tôi có thể coi con bé như con gái cưng của mình được.”

Sắc mặt nhà đầu tư thoáng biến đổi.

Lâm Nhược quay sang cười với Trần An đầy cảm kích, rồi thoáng liếc qua cái

bụng bự của nhà đầu tư một cái sau đó thản nhiên nhìn sang chỗ khác.

Nhà đầu tư này muốn chơi quy tắc ngầm với cô sao? Cũng không tự nhìn lại

xem mình ra cái dạng gì, có bản lĩnh đó hay không! Lâm Nhược không mấy

bận tâm đến nhà đầu tư kia, nhưng thực sự cảm kích ý tốt của Trần An.

Trên thực tế, có một vài đoàn phim, vì muốn có được nhiều tài chính hơn,

cũng không phải không có chuyện đạo diễn đưa nữ diễn viên lên giường nhà đầu tư, thậm chí có một vài đạo diễn còn tự chơi quy tắc ngầm với nữ

diễn viên.

Lâm Nhược đã sớm nhìn quen mấy chuyện ghê tởm đó, cũng không còn sợ hãi đến mất hồn mất vía như mấy cô gái trẻ.

Nhà đầu tư đạp phải cái đinh mềm, nên trên đường đi cũng không chủ động tiếp cận Lâm Nhược nữa.

20) { content.eq(midLength).after("Loading...]]>