Ăn sáng xong, Lâm Nhược nằm dài ra ghế nghịch điện thoại.
Hà Long thở hổn hển quay lại chòi che nắng: “Cả đám thanh niên mà làm việc không có chút tâm huyết nào. Vớ va vớ vẩn!”
“Đạo diễn Hà, chú uống cốc nước đi, bớt giận bớt giận!” Lâm Nhược thản nhiên cất điện thoại, rót cho Hà lão cốc nước.
Hà Long uống nước xong, quạt phành phạch mấy cái nữa, rốt cuộc mới nguôi giận.
“Tiểu Nhược, chú đã xem cháu diễn rồi, rất giỏi.” Hà Long nói.
“Đâu có ạ, vẫn cần đạo diễn chỉ bảo nhiều ạ.” Lâm Nhược khẽ cười, “Quay MV
cũng rất khác với đóng phim truyền hình và điện ảnh, có nhiều lời thoại
và cảnh quay cần phải nắm vững hơn, nên cũng càng thử thách khả năng lý
giải và tưởng tượng của diễn viên. Đây là lần đầu tiên cháu trải nghiệm
chuyện này, mong đạo diễn Hà đừng giấu nghề, chỉ dạy cho cháu nhiều
nhiều một chút ạ.”
Thật ra trong mắt của rất nhiều nghệ sỹ, MV chỉ là mấy đoạn phim vớ vẩn, cũng không đáng lọt vào mắt họ.
Hà Long quay MV cả một đời, đã gặp không ít các ngôi sao coi thường MV,
nhưng đây là lần đầu tiên nghe có người nói như Lâm Nhược, khóe miệng
toét đến tận mang tai, có cảm giác tự hào như đứa con của mình cực kỳ
phi thường vậy.
“Trần An nói cô nhóc nhà cháu rất thú vị, quả nhiên không sai!” Hà Long cười tít mắt, “Lúc quay phim, nếu có
chỗ nào không hiểu, cứ hỏi chú nhé.”
“Ha ha ha, cảm ơn đạo diễn Hà trước ạ.”
Trong lúc hai người trò chuyện dưới chòi che nắng, Hà Long vẫn tiếp tục giận dữ lao ra ngoài thêm mấy lần nữa.
Mặt trời đã dần treo lên cao, hơn 10h sáng, Hứa Tiêu vẫn chưa xuất hiện.
Sắc mặt Hà Long hơi khó coi, ông ta vốn định nhân lúc mặt trời chưa lên cao thì thử chút cảm giác, luyện tập một chút trong sáng nay, để Lâm Nhược
và Hứa Tiêu thử phối hợp với nhau, như vậy ngày mai quay chính thức cũng thuận tiện hơn một chút. Kết quả là không ngờ đến tận giờ này Hứa Tiêu
vẫn chưa lộ diện.
Hà Long rất giận dữ, Quy Mao sắp hóa thân thành Bạo Long rồi! Mọi người đều không dám ho he gì, lẳng lặng làm việc của mình.
Lâm Nhược thấy đợi lâu liền cầm một hộp cháo với dưa chua đi nuôi Mặc ngốc.
Nhìn hộp cháo trắng, Mặc ngốc khẽ nhíu mày, cho anh ta đánh chủ nhân được
không? Tại sao lại đưa thứ khó ăn thế này cho anh ta ăn?
“Sáng nay cậu mới ăn có hai cái bánh bao, giờ chắc chắn đói bụng rồi. Không cần ăn nhiều, ăn ba miếng thôi.”
Mặc Lâm chẳng đói chút nào hết.
Cuối cùng, Mặc ngốc vẫn cầm hộp cháo kia, cầm thìa lên ăn đúng ba miếng, sau đó tuyệt nhiên không ăn thêm một miếng nào nữa.
Lâm Nhược bĩu môi đóng nắp hộp cháo lại. Sớm muộn gì cũng có một ngày cô
bồi dưỡng Mặc ngốc đến trình độ có thể tự mình ăn hết một bát cơm đầy,
cùng với cả một bàn đầy thịt cá.
Lâm Nhược cầm túi đồ ăn đứng dậy, đột nhiên đầu óc váng vất khiến chân cô lảo đảo mất một
chút, trong l*иg ngực còn có cảm giác gây gây gợn gợn, trán cũng nóng
bất thường, còn rịn mồ hôi.
Mặc Lâm đưa tay ra đỡ Lâm Nhược lại, khẽ nhíu mày.
Lâm Nhược dựa vào cánh tay Mặc ngốc, day day mi tâm, một lúc sau cảm giác gây gây ở ngực mới giảm bớt.
Hai chiếc xe việt dã dừng ở ven đường cách đó không xa, Hứa Tiêu mặc một bộ đồ hiphop bước ra từ ghế sau xe, đeo chiếc kính râm to, hai tay đều cắm trong túi quần dập đinh, hơi nghếch cằm nhìn sang bên này.
“Nếu cậu đợi lâu buồn ngủ thì vào trong xe mà ngủ.” Lâm Nhược đưa chìa khóa
xe cho Mặc ngốc còn mình thì cầm hộp đi về chòi che nắng.
“Chị Lâm Nhược, đó là em trai chị à?” Đẹp trai quá, ngốc nghếch quá, đáng yêu quá… muốn muah muah muah một cái quá!
Một cô nữ nhân viên sán tới nhỏ giọng hỏi.
Lâm Nhược gật đầu: “Sáng nay cậu ấy không ăn gì, nên tôi đưa chút đồ ăn cho cậu ấy.” Lâm Nhược cười lắc lắc hộp cháo trong tay.
Quả nhiên là em trai chị Lâm Nhược, đẹp trai quá đi mất.
Nữ nhân viên ôm hai tay lên mặt, uốn a uốn éo nhìn về phía Mặc ngốc. Muốn… hỏi số điện thoại quá đi…
“Tiểu Tử, lại háo sắc nữa, coi chừng Hà lão lột da em đấy. Mau đi làm việc đi.”
Tiểu Tử bật cười nhăn mặt nhăn mũi với Lâm Nhược rồi chạy đi làm việc tiếp.
Hà Long sa sầm mặt chờ Hứa Tiêu đi vào trong chòi che nắng, cũng không nói năng câu gì.
Người đại diện của Hứa Tiêu lập tức cúi người xin lỗi Hà Long và Lâm Nhược:
“Đạo diễn Hà, tiểu Nhược, thực sự xin lỗi, chúng tôi bị tắc đường nên
đến muộn quá.”
“Tắc đường từ 8h sáng đến giữa chưa,
các cậu bị tắc đường lâu quá nhỉ.” Hà Long không thèm nhìn Hứa Tiêu lấy
một cái, lạnh lùng nói rồi quay sang nói với nhân viên: “Ăn trưa trước
đi. Ăn trưa xong nghỉ 2 tiếng rồi làm tiếp. Dù sao chính chủ còn không
vội vàng gì với việc đĩa đơn có bỏ lỡ thời điểm ra mắt tốt nhất hay
không, thì chúng ta vội làm cái gì?!”
Sắc mặt Hứa
Tiêu hơi khó coi, người đại diện lại cúi người: “Đạo diễn Hà đừng giận,
sau này chúng tôi sẽ chú ý cẩn thận hơn, thật sự rất xin lỗi ông.”
“Có gì mà phải xin lỗi tôi?” Đến giờ Hà Long mới ngước mắt nhìn Hứa Tiêu
một cái, “Vương tổng của các cậu chi tiền cho tôi quay MV, quay xong rũ
áo đi, chẳng có gì cần phải xin lỗi với không xin lỗi cả.”
Nụ cười trên mặt người đại diện cũng sắp không giữ nổi nữa, anh ta quay
lại kéo kéo tay áo Hứa Tiêu, lặng lẽ trừng mắt ra hiệu cho Hứa Tiêu một
cái.
Lúc này Hứa Tiêu mới miễn cưỡng cúi đầu, nói: “Đạo diễn Hà, hôm nay chúng tôi sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
“Hừ!” Hà Long hừ lạnh.
Lâm Nhược mỉm cười nói xen vào: “Đạo diễn Hà, nghe nói chú cực kỳ thích ăn
cá tươi hấp cay đúng không ạ? Cháu biết ở gần đây có một nhà hàng, cá
đều được câu từ trong suối nhỏ lên, ông chủ là đầu bếp Tứ Xuyên chính
cống, hương vị món ăn vô cùng chuẩn, cháu mời chú đi nếm thử được không? Nghe nói ông chủ còn có cả rượu gạo tự ủ nữa.”
“Con nhóc nhà cháu ấy!” Hà Long không khỏi đánh giá Lâm Nhược cao thêm vài phần.
Lâm Nhược đến đây từ sáng sớm, cũng chờ đến tận bây giờ nhưng hoàn toàn
không hề nổi giận chút nào, chứng tỏ tính cách được giáo dục cực kỳ tốt, hơn nữa, cũng không tỏ vẻ ngôi sao vì danh tiếng của mình.
Đối với một cô gái trẻ mà nói, thì vẻ ung dung dễ chịu thế này là vô cùng khó.
Thấy Hà Long rốt cuộc cũng nở nụ cười, Lâm Nhược lại quay sang nói với Hứa
Tiêu và người đại diện của Hứa Tiêu: “Hai người cũng đi cùng đi, hương
vị rất ngon.”
“Không ngờ tiểu Nhược lại am hiểu về
các món ăn như thế, chắc chắn phải đi rồi!” Người đại diện vội vàng mượn đà xuống thang, nhìn Lâm Nhược cười cảm kích.
Anh ta biết Hà Long sẽ không vì chuyện này mà bỏ MV, nhưng nếu ngoài mặt không hài lòng, thì hợp tác không thoải mái, cũng sẽ không ra được sản phẩm
gì hay.
Người đại diện thở dại, sao lại để cho anh ta gặp phải một nghệ sỹ mà vừa có chút danh tiếng đã giở thói ngôi sao thế này không biết?! Sau này e rằng còn phải nhận lỗi nhiều.
Lâm Nhược gọi Mặc ngốc theo, còn các nhân viên khác thì khá đông, cùng sang bên đó quán nhỏ cũng không chứa hết được, nên mọi người ngồi luôn tại
địa điểm quay ăn cơm hộp đã đặt trước.
Tiệm cá ở cách đó không xa, chỉ lái xe tầm 5 phút là đến nơi.
Khi năm người tới đã có mấy chiếc xe đắt tiền đỗ ngoài quán, chắc hẳn đều do hâm mộ danh tiếng của quán ăn tươi mà đến đây.
Bên ngoài nhà hàng rất nhỏ, chỉ xếp được bàn 6 người. Lâm Nhược vừa vẫy tay, bồi bàn đã tươi cười chạy tới.
“Bàn ở sau vườn không có ai ngồi chứ?”
Ở sau vườn nhà hàng này có bày một bàn ăn dưới giàn hoa, nhưng bình thường chỉ khách quen mới biết.
Bồi bàn cười gật đầu: “Vẫn chưa có ai ngồi ạ. Chị đi 5 người à? Mời vào trong.”
Ở giàn hoa sau vườn trồng loại dây leo xanh gì đó không biết tên rất đẹp, quấn đầy trên giàn và bốn cây cột xung quanh, ở giữa bày một bàn ăn.
Còn chưa có đồ ăn nhưng đã khiến người ta cảm thấy cả thể xác và tinh
thần đều thoải mái.
“Làm cho chúng tôi một nồi cá
hấp, thêm hai món chay nữa.” Lâm Nhược nói với bồi bàn, rồi quay lại nói với ba người kia, “Mọi người muốn ăn gì?”
“Cháu quen ở đây, cháu cứ đặt món đi.” Hà Long nói.
“Vâng ạ. Vậy cho tôi thêm một đĩa thịt ba chỉ rang hành, một đĩa cật xào cay, thêm một chai rượu gạo nữa.”
“Vâng, tôi nhớ rồi, xin mọi người chờ một lát.”
“À đợi đã. Cậu bảo ông chủ làm thêm cho tôi ba nồi cá hấp nữa, dùng loại
nồi to nhất ấy vì khá đông người. Hấp xong đưa đến phim trường cách đây
khoảng 3km, tính luôn tiền vào bàn của chúng tôi.”
“Vâng.” Bồi bàn đáp rồi đi gọi món.
Người đại diện của Hứa Tiêu nhìn Lâm Nhược đầy cảm phục, vào thời điểm thế
này mà vẫn nhớ đến các nhân viên khác, Lâm Nhược rất biết cách đối nhân
xử thế, thực sự rất chu đáo.
Mặc Lâm chọc chọc vào đùi Lâm Nhược bên dưới bàn, Lâm Nhược quay sang nhìn anh ta khó hiểu.
Mặc Lâm nhíu mày, sao chủ nhân không có tí tự giác nào thế? “Cô không gọi bánh bao.”
Lâm Nhược cười gian: “Ở đây không có bánh bao, phải ăn cá.”
Không có bánh bao thì gọi anh ta tới đây làm gì?
Mặc Lâm không nói nữa, ngồi thẳng người, không nhìn ngang ngó dọc.
Bồi bàn nhanh chóng bê một nồi cá hấp lên, ông chủ nghĩ chắc hẳn Lâm Nhược
là do người quen giới thiệu tới, nên còn cố tình làm cho họ nhiều thêm
một chút.
Cá được đặt lên bàn, vừa mở nắp, mùi hành đã tỏa ra thơm phức.
“Mời các vị dùng bữa.” Bồi bàn đặt bình rượu và năm chiếc ly xuống rồi cười lui xuống.
Người đại diện của Hứa Tiêu lập tức dùng hai tay bê bình rượu, đứng lên rót
rượu cho Hà Long: “Loại rượu gạo này vừa ngửi mùi đã biết rất tinh khiết rồi. Đạo diễn Hà, tôi và Hứa Tiêu mời anh một ly trước.”
Đến tận lúc này Hứa Tiêu vẫn chưa tháo chiếc kính râm trên mặt cậu ta
xuống, bảo cậu ta mời rượu cũng có vẻ hơi vui một chút, chậm rãi cầm ly
rượu lên.
Người đại diện nở nụ cười tươi lấy lòng.
Lúc này Hà Long mới cầm ly rượu cụng nhẹ vào ly của cậu ta: “Sau này
đừng đến muộn nữa.”
“Vâng vâng vâng, sau này chúng tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”
Hà Long nhấc ly rượu gạo lên uống cạn.
Lâm Nhược mỉm cười nhìn ông ta: “Đạo diễn Hà, mùi vị thế nào? Cháu không lừa chú đúng không?”
“Rất ngon, rất ngon.” Hà Long đặt ly rượu xuống, lại nếm thử miếng cá Lâm
Nhược gắp vào bát cho ông ta, giơ ngón tay cái, “Bình thường cô nhóc nhà cháu bận bịu như vậy, làm sao tìm được chỗ ăn ngon thế này? Mùi vị rất
tuyệt.”
“Bình thường những lúc không bận công việc,
cháu đều dành hết thời gian vào việc tìm đồ ăn, nhất là những quán Tứ
Xuyên cay ở trong thành phố B, cháu đều đi ăn thử hết một lượt rồi. Nếu
đạo diễn Hà cũng thích món cay Tứ Xuyên, cháu có thể gợi ý chú đi thử
bên cửa Nam ấy ạ. Quán Tứ Xuyên ở đó đều là quán chính tông luôn!”
“Ha ha ha, có thời gian nhất định phải tới đó nếm thử.”
Mọi người bắt đầu dùng bữa, không ai nói chuyện nữa.
Lâm Nhược gắp miếng cá đã gỡ hết xương vào bát Mặc ngốc: “Ăn chút đi, lát nữa về tôi mua bánh bao cho cậu.”
Lúc này Mặc Lâm mới cầm đũa ăn cá mặt không chút cảm xúc nào. Mùi vị không khó ăn lắm, ngon hơn bát cháo lúc sáng nhiều.
“Tiểu Nhược, cảm ơn cô đã mời chúng tôi ăn bữa trưa ngon thế này.” Người đại diện của Hứa Tiêu đứng dậy mời rượu Lâm Nhược.
Lâm Nhược vừa nhấc ly rượu lên, hai ngón tay trắng nõn thon dài lập tức giành lấy ly rượu trên tay cô.
“Cô ấy không được khỏe.” Mặc Lâm nói rồi ngửa đầu dốc cạn ly rượu vào miệng.
Lông mày Mặc ngốc lập tức nhíu chặt lại, mặt cứng đờ.
Người đại diện của Hứa Tiêu hơi ngại ngùng: “Tiểu Nhược không khỏe à? Xin lỗi nhé, tôi không biết.”
“Không sao, chỉ bị cảm chút thôi mà.” Lâm Nhược cười khẽ, “Lần sau khỏe hẳn, tôi lại mời hai người uống rượu.”
“Lần sau nhất định phải để tôi mời đấy.” Người đại diện cười rồi uống cạn ly rượu của mình.
Hai mắt giấu sau chiếc kính râm của Hứa Tiêu lẳng lặng liếc nhìn Lâm Nhược một cái.
Lâm Nhược gỡ xương cá xong lại gặp thịt cá vào bát Mặc ngốc, thấy anh ta
không cầm đũa ăn nữa, cô mới quay sang nhìn anh ta nghi hoặc.
Mặt Mặc ngốc không có cảm xúc gì, chỉ mím môi ngồi thẳng, hai tròng mắt còn không động đậy chút nào.
Lâm Nhược trợn mắt, lập tức đặt đũa xuống kéo Mặc ngốc đứng dậy: “Mọi người cứ từ từ ăn, chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
Kéo Mặc ngốc đi đến chỗ rẽ, Lâm Nhược mới nhỏ giọng hỏi: “Ngốc ạ, chẳng lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng uống rượu sao?”
Mặc Lâm im lặng nhìn Lâm Nhược. Làm sao bây giờ? Nếu nhổ rượu ra thì bẩn quá, nhưng nuốt vào… nuốt vào…
“Sao không trả lời? Bị sặc rượu à?” Mắt Lâm Nhược có vẻ hơi lo lắng.
Yết hầu Mặc Lâm dao động một chút, cuối cùng vẫn nuốt ngụm rượu gạo trong
miệng xuống, chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhược rất đáng thương.
Yết hầu cay quá…
Lâm Nhược suýt bật cười vì anh ta, túm luôn bồi bàn hỏi: “Phiền cậu lấy giùm tôi một cốc nước lọc lạnh được không?”
“Không có nước lạnh ạ, em cho đá vào được không?”
“Được, cảm ơn cậu.”
Bồi bàn nhanh chóng cầm một cốc nước đá ra, Lâm Nhược cầm cốc nước thấy không nóng mới đưa cho Mặc ngốc: “Uống nước đi.”
Mặc Lâm nhận cốc nước, uống hết cả cốc mới cảm thấy cảm giác kỳ dị ở cổ họng giảm bớt.
“Đã không biết uống rượu còn uống giúp tôi.” Lâm Nhược lườm Mặc ngốc một cái, khóe môi lại nhếch lên cười, “Quay lại bàn thôi.”
Vừa bước được mấy bước, Lâm Nhược lại phát hiện ra áo phông của mình bị kéo nhè nhẹ.
Cô quay đầu lại, hai gò má trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Mặc ngốc
đỏ hồng lên rất kỳ quái, mắt cũng ầng ậc nước như chú chó con bị bỏ rơi, hai cánh mũi khe khẽ thở còn phập phồng lên hai cái cực kỳ đáng thương.
Lâm Nhược giơ một ngón tay lên với Mặc ngốc: “Mấy đây?”
Mặc ngốc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cô đi đứng cho nó cẩn thận, đừng có lắc la lắc lư thế.” Lắc nhiều quá đầu óc anh ta choáng váng luôn.
Lâm Nhược suýt bật cười to, đây là ‘một ly gục’ trong truyền thuyết sao?
Lại còn là rượu gạo nữa chứ? Tửu lượng của anh ta, chắc phải kém đến mức đi cả thế giới cũng không tìm ra người thứ hai quá.
Lâm Nhược giữ chặt tay Mặc ngốc, xem ra hôm nay cô không có cách nào ăn con cá kia ngon lành được rồi. Lúc nãy cô chỉ lo gắp đồ cho Mặc ngốc, đã ăn được miếng nào đâu.
Lâm Nhược đưa Mặc ngốc quay lại sân, nhún vai bất đắc dĩ nói: “Đạo diễn Hà, anh Từ, Tiểu Tiêu, có lẽ chúng tôi phải về trước.”
Ba người cũng đều nhìn thấy Mặc Lâm đỏ ửng hai gò má, hơi cúi đầu đứng sau Lâm Nhược, khóe môi họ đều run lên một chút. Uống một ly rượu gạo thôi
mà cũng say được, tửu lượng quá kinh khủng!
“Xin lỗi tiểu Nhược.” Người đại diện Từ đứng dậy ngại ngùng xin lỗi.
“Không sao không sao, mọi người cứ từ từ ăn, em đưa cậu ấy về xe nghỉ trước
đã.” Lâm Nhược tạm biệt ba người rồi đi ra bàn thu ngân thanh toán tiền
xong mới đưa Mặc Lâm ra ngoài.