Lâm Nhược thoáng liếc nhìn An phu nhân, cảm thấy mình cứ lờ người lớn đi như vậy cũng không được, liền hỏi: “Phu nhân, chúng ta tìm một chỗ ăn trưa được không ạ?”
An phu nhân đưa mắt nhìn Lâm Nhược một cái, nói: “Ta không thạo thành phố C lắm.”
Hiểu rồi!!! Lâm Nhược nhún vai một cái, vỗ nhẹ vào lưng tài xế: “Đến ngã tư phía trước phiền chú rẽ phải ạ.” Nói xong cô mới quay lại nhìn An phu nhân, “Phu nhân thích ăn đồ ăn Trung Quốc, đồ Tây hay là đồ ăn Nhật Bản, Hàn Quốc ạ?”
“Cô thì sao?”
“Cháu thiên vị đồ ăn Trung Quốc hơn.”
“Vậy ăn đồ Tây đi.” An phu nhân bình thản nói.
Khóe miệng Lâm Nhược giật mạnh vài cái. Cháu biết bác không thích cháu rồi, nhưng cũng không cần cố tình làm ngược lại như thế chứ? Ấu trĩ quá!
“Chú ơi, phiền chú dừng xe trước cửa quán có biển hiệu màu vàng nhạt kia đi ạ.”
“Vâng.” Chú tài xế cẩn thận đánh lái sang, dừng xe vững vàng, một chiếc xe vệ sỹ đi theo sau cũng dần dừng lại.
“Bít tết và các món ăn ở đây cũng không tệ, mời phu nhân.”
Tài xế mở cửa xe, An phu nhân bước thẳng xuống xe, không thèm liếc nhìn Lâm Nhược lấy một cái.
Lâm Nhược nhún vai không để tâm, tự mở cửa xuống xe.
Hai người vừa vảo cửa, bồi bàn mặc áo gile âu phục vừa lịch sự vừa nhiệt tình bước tới đón tiếp: “Xin hỏi hai vị đi mấy người ạ?”
“Hai người. Có phòng riêng không?” Dáng vẻ này của An phu nhân chắc chắn là muốn nói chuyện với mình, Lâm Nhược cảm thấy chọn một phòng riêng không bị ai quấy rầy vẫn tốt hơn.
“Có ạ. Mời hai vị đi bên này.” Bồi bài cúi người đưa tay ra mời, sau đó dẫn Lâm Nhược và An phu nhân lên một căn phòng tương đối nhỏ ở tầng 2 nhưng trang trí rất lịch sự nhã nhặn.
Dưới lệnh của An phu nhân, nhóm vệ sỹ cũng không vào nhà hàng Tây cùng hai người mà chờ ở trong xe.
Lâm Nhược nhìn An phu nhân ngồi đối diện một cái, thấy bà hoàn toàn không có ý định gọi đồ ăn, cũng đành phải tự quyết định.
“Một phần ốc bỏ lò, một phần ngò tây, hai phần bít tết tiêu đen kiểu Pháp, chín 70%. Không cần đồ ngọt tráng miệng, cho tôi hai tách hồng trà là được rồi.”
“Vâng, xin hỏi hai vị muốn gọi rượu gì không ạ?”
Thấy An phu nhân vẫn không định lên tiếng, Lâm Nhược đành nói tiếp: “Một chai Montina năm 86, cảm ơn!”
“Vâng, xin hai vị chờ một chút.” Bồi bàn bê bình nước lạnh lên, cung kính cúi người chào rồi ra khỏi phòng.
“Xin chờ một chút.” Lâm Nhược đi ra khỏi phòng theo, “Phiền cậu sang tiệm đồ ăn Trung Quốc ở đối diện, bảo họ làm giúp tôi một phần canh mướp hầm tôm tươi, một phần ngô bao tử xào ngũ sắc, một phần cơm nữa. Cảm ơn.”
“Vâng.”
Chờ bồi bàn đi rồi, Lâm Nhược mới đẩy cửa quay lại phòng, gặp ngay ánh mắt An phu nhân đang chăm chú theo dõi ngoài cửa, trong lòng cô không khỏi hơi buồn cười.
An phu nhân đưa mắt sang chỗ khác, nói: “Ăn không nói, ngủ không nói, trước khi ăn cơm, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Bác cứ nói đi ạ.” Lâm Nhược ngồi xuống, cười đáp: “Cháu xin chăm chú lắng nghe.”
“Cô cũng là một người thông minh, ta sẽ không nói lòng vòng nhiều.” An phu nhân nói, “Thứ nhất, An gia không thể chấp nhận thân phận của cô. Thứ hai, tiểu Tiệp đã sớm đính hôn rồi, vì thế tôi hy vọng cô có thể chủ động rời xa tiểu Tiệp.”
Lâm Nhược không nói gì, chỉ chống một tay dưới cằm cười tủm tỉm nhìn An phu nhân.
An phu nhân cũng nhìn lại cô, nói: “Cô có điều kiện gì, cứ nói.”
“Cháu không có điều kiện gì cả. Cháu đang chờ ạ.” Lâm Nhược khẽ lắc đầu.
Rõ ràng là An phu nhân hơi bất ngờ một chút: “Chờ cái gì?”
“Chờ bác lấy chi phiếu ném vào mặt cháu ạ. Không phải trong phim truyền hình đều diễn như thế sao ạ?”
Sắc mặt nghiêm túc của An phu nhân rốt cuộc cũng nứt ra một chút, liên tục co co hai nắm đấm dưới gầm bàn. Thứ phim truyền hình gì mà buồn nôn, tầm thường như thế chứ, mấy thế gia quý tộc thực sự làm sao có thể làm mấy chuyện hạ thấp thân phận như thế được, đâu phải mấy tay nhà giàu sổi mới phất đâu!
“Ngại quá, ta không chuẩn bị chi phiếu.” An phu nhân cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Cửa phòng bị gõ nhẹ mấy tiếng, Lâm Nhược không nói tiếp nữa. Bồi bàn đẩy toa ăn bước vào, bày đồ khai vị lên bàn trước.
An phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn mấy món khai vị trên bàn, hoàn toàn không muốn ăn chút nào.
Lâm Nhược ăn một con ốc bỏ lò, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm: “Phu nhân không thích ăn mấy món này sao?” Rõ ràng không thích ăn đồ Tây còn cố tình đòi đến tiệm cơm Tây để ngược ý cô, cuối cùng không phải chính dạ dày của bà chịu khổ hay sao.
An phu nhân ăn một cọng ngò tây, ăn thế nào cũng cảm thấy mùi vị là lạ! Dù sao, từ trước đến giờ bà vẫn luôn không thích tất cả mọi món ăn Tây.
Tiếp theo đó, món chính bít tết tiêu đen được đưa vào, Lâm Nhược phát hiện ra An phu nhân ở đối diện tuy rất ghét đồ Tây nhưng lễ nghi vẫn hoàn hảo như cũ không có chút thất thố nào.
Cô lẳng lặng cười khẽ lắc đầu, rồi bắt đầu ăn phần bít tết của mình. Bít tết chín 70% không chín quá, cũng không còn tơ máu như chín 50%, nên Lâm Nhược vẫn ăn được.
An phu nhân ăn một miếng thịt bò nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt dao dĩa thành hình chữ bát trên bàn ăn, không phát ra âm thanh gì. Bà lau miệng, khẽ nhấp một ngụm rượu.
Cửa phòng lại bị gõ nhẹ, bồi bàn bê một hộp cơm bước vào, dưới ánh mắt ra hiệu của Lâm Nhược, bồi bàn đó lấy đồ ăn ra, xếp hết lên trước mặt An phu nhân.
Trong mắt An phu nhân thoáng có vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược một cái.
Lâm Nhược cười gật đầu, tiếp tục ăn bít tết trong đĩa của mình.
An phu nhân hơi xấu hổ, vì cố tình muốn phủ đầu Lâm Nhược nên bà mới chọn đồ Tây mà đối phương không thích và chính mình cũng rất ghét, không ngờ kết quả lại là Lâm Nhược bình thản ăn đồ Tây, ngược lại còn gọi đồ ăn Trung Quốc đưa tới đây cho bà.
Còn lâu An phu nhân mới thừa nhận là cách làm này của Lâm Nhược có thể xem như biết điều và biết chăm sóc người khác. Hôm nay bà đến đây là để chia rẽ uyên ương!!!
An phu nhân ăn qua loa một chút cơm rồi đặt đũa xuống. Bà cũng không thúc giục, thậm chí trên mặt còn không có chút vẻ mất kiên nhẫn nào, chờ Lâm Nhược chậm rãi ăn xong, bồi bàn bước vào thu dọn bàn ăn rồi đặt hồng trà lên bàn, bà mới lên tiếng tiếp.
“Thật ra, nếu xét riêng về bản thân cô, thì cô cũng không khiến người ta ghét bỏ, nhưng thân phận của cô quả thật không phù hợp để gả vào An gia chúng ta.” An phu nhân dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô có thể nói một yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm được cho cô, ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Phu nhân, trước khi trả lời vấn đề này, cháu có thể hỏi một câu không ạ?”
“Cô hỏi đi.” An phu nhân khẽ gật đầu.
“Vì sao bác muốn cháu rời khỏi An Tiệp? Thật sự chỉ liên quan đến thân phận thôi sao?” nét mặt Lâm Nhược lộ ra vẻ như cười như không, “Có phải hơi vớ vẩn không ạ? Người xưa có câu, anh hùng không hỏi thân phận, trước khi Chu Nguyên Chương làm hoàng đế cũng chỉ là gã ăn mày mà thôi. Nếu bác muốn dùng lý do đó để bắt cháu rời khỏi An Tiệp, cháu chỉ có thể nói là, ngại quá, cháu không làm được ạ.”
“Tiểu Tiệp có vợ chưa cưới rồi.” An phu nhân hơi nhướng mày.
“Cháu biết ạ.” Lâm Nhược khẽ gật đầu.
“Cô đã biết mà còn không chịu chủ động rời khỏi nó?!” Sự cẩn trọng, cao quý của An phu nhân thực sự sắp bị Lâm Nhược kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mất sạch rồi.
Lâm Nhược cười gian xảo: “Cháu biết, nhưng cháu không quan tâm! Cháu yêu An Tiệp, cháu muốn ở bên anh ấy!”
Hết chương 54.