Khuôn Mặt Của Ngày Xưa Ấy!

Chương 14

Kể từ hôm đó, tôi và Khôi không gặp nhau. Hôm nay cty có tổ chức một buổi tiệc, tôi đến cùng Duy. Tôi lựa chọn một chiếc đầm hở lưng màu vàng có đính xuyết cườm rất sang trọng, tóc uốn lọn xoăn nhẹ quyến rũ cùng đôi bông tay dài lấp lánh. Tôi thấy My và Khôi cũng ở đấy, đây là lần đầu tôi gặp lại anh sau cái đêm hôm ấy. Anh diện một bộ vest đen, còn My chọn một chiếc váy đuôi cá màu đỏ.

Tôi điềm tĩnh khoác tay Duy bước vào bữa tiệc. Đến chỗ của My và Khôi chúng tôi dừng lại. Ánh mắt Khôi nhìn tôi bất chợt bị tôi nhìn thấy, anh ta cũng không cần ngại vẫn nhìn tôi. Tôi liếc anh ta rồi quay sang nhìn Duy, có vẻ Khôi tức lắm, Khôi nốc cạn ly rượu đang cầm trên tay.

Mọi người lần lượt bắt tay chào hỏi nhau, dân làm ăn trong nghề mà. Nhạc nổi lên, mọi người cùng khiêu vũ. Duy và Khôi mời tôi làm bạn nhảy. Tôi nhìn thấy ánh mắt My vô cùng tức giận, tôi lấy làm khoái chí nhưng không, tôi chọn Duy làm bạn nhảy của mình.

Bữa tiệc đang dở, tôi thấy chán cái không khí náo nhiệt này quá, chán cảnh những người xa lạ, thật ra họ rất ghét nhau nhưng vẫn tỏ ra thân thiết. Tôi cảm thấy cả một bầu trời giả tạo đành tìm một nơi yên tĩnh. Tôi đi dạo đến một hồ bơi gần đó. Tôi cởi bỏ đôi guốc ra, nó cao làm chân tôi khó chịu, cảm thấy đau nhứt. Tôi thò chân xuống hồ, nước không quá lạnh làm tôi cực kì thoải mái. Có người đằng sau bước đến, vỗ vào vai tôi. Tôi quay mặt lại, đó là Khôi. Khôi nở nụ cười nhìn tôi.

- Sao lại ra đây, ngoài đây gió lạnh lắm.- nói rồi anh ta cởϊ áσ khoác khoác cho tôi.

- Không phải anh cũng ra đây sao, anh không sợ lạnh à.

- Anh ra đây tìm em.

- Tìm tôi sao? há Anh không sợ vợ anh ghen à.

- Có gì phải ghen đâu, anh vời cô ta dù gì cũng chưa chính thức là vợ chồng mà. Nhưng...em với Duy đang quen nhau sao.

- Vậy thì có liên quan gì anh?

- Có chứ, anh không muốn như vậy.Chuyện đêm đó cho anh xin lỗi.

Thực sự tôi không muốn nhắc đến chuyện đêm đó nữa, tôi quyết định đứng dậy. Khôi cũng đứng dậy, anh ta kéo tôi vào lòng, ôm thật chặc.

- Anh bỏ tôi ra. Nhanh lên.

- Không, anh không buông. Buông em ra để em vào với Duy sao. Anh không muốn em thân mật với anh ta.

- Buông ra.

Tôi cố dùng hết sức đẩy Khôi ra. Nhưng vô tình tôi trượt chân ngã xuống hồ bơi. Chân tôi bị chuột rút, tôi cố vùng vẫy. Khôi phóng xuống, bơi lao tới chỗ tôi, anh ta đưa tôi lên bờ. Khôi đã hô hấp nhân tạo giúp tôi. Tôi tỉnh dậy, toàn thân ướt sũng.

- Đi đâu vậy?

- Tôi đi về, anh không thấy tôi ướt hết rồi sao, không lẽ tôi mang bộ dạng khó coi này vô buổi tiệc sao.

- Ừ. Anh đưa em về.

Đành vậy thôi, tôi không thể vào lại buổi tiệc cũng không có xe riêng ở đây. Một cô gái ướt nhem như thế này mà đi bắt xe thì quê lắm.

- -------------

- Sao đi đường này, đây đâu phải đường về nhà tôi.

- Ai nói là sẽ về nhà em chứ! Nhà em xa lắm, ở tạm nhà anh đi. Với lại em ướt như thế này nếu không thay đồ kịp kẻo ốm thì xót lắm.

- Anh xót cho tôi sao?

- Không, anh xót cho anh. Anh bị bệnh rồi không ai chăm sóc hết. Còn việc công ty nữa ai lo đây.

- Không phải có vợ anh rồi sao.

- Đừng nhắc đến cô ta ở đây.

- ----------

- Dì Hai, sao dì còn chưa ngủ vậy?

- Dì thức chờ con nè. Con làm sao vậy. Sao mình mẫy ướt hết vậy. Còn cô gái này là ai?

- Đây là bạn con, tụi con bị té xuống hồ bơi. Con không sao đâu, dì lên nghỉ đi, khuya rồi.

- Con đi thay đồ đi. Mà con ăn gì chưa để dì đi hâm lại đồ ăn cho con ăn nhen.

- Thôi khỏi dì ơi, con ăn rồi. Khi nào đói con tự đi lấy mà ăn. Dì ngủ đi.

- Ừ. Vậy dì đi ngủ đây. Có gì kêu dì.

- Dạ. Dì ngủ ngon.

- -------------

Khôi đưa tôi lên phòng, anh mở tủ quần áo ra. Thứ làm tôi bất ngờ nhất là những bộ đồ tôi đã từng mặt nằm trong tủ đồ của anh. Nó làm tôi nhớ những kỉ niệm xưa, tôi bồi hồi xúc động nhưng cố tỏ ra không biết gì.

- Đồ của My sao?

- Không.

Anh đưa tôi một chiếc áo sơ mi trắng.

- Tôi lấy bộ kia được không?- tôi chỉ tay vào bộ đồ của tôi từng mặc.

- Không. Đây không phải đồ ai muốn mặt cũng được.

- Tại sao?

- Vì.. nó là của..... Mà thôi em vào phòng tắm thay đồ đi. Anh xuống bếp làm gì đó ăn. Chắc em cũng đói rồi.

- Ừ.

Rõ ràng là anh ta làm khó tôi mà, nguyên bộ kín đáo vậy thì không cho mặc chỉ cho tôi mặc mỗi cái áo sơ mi. Qúa đáng, đúng là quá đáng thật rồi.