Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 170: Trận chiến bắt đầu

“Thợ săn Sung Jinwoo …”

Các thợ săn khắp thế giới đã nghe thấy tuyên bố của Chủ tịch Go Gunhee, thông qua các bản tin, báo chí hoặc mạng xã hội.

Tuyên bố của ông đã gây ra một cú sốc.

‘Đến Nhật Bản vào lúc này?’

‘Gã đó đang nghĩ gì vậy?’

Phản ứng của các thợ săn rất dễ hiểu.

Sau sự kiện này, nếu cổng hạng S may mắn được đóng, cũng không ai biết chính phủ Nhật Bản có thể chi trả bao nhiêu để báo đáp “vị cứu tinh”. Bởi thực tế, quốc gia này đã bị tàn phá nặng nề rồi.

Hơn nữa, sức mạnh của những ma thú đang hoành hành ở Nhật Bản quá khủng khϊếp. Đó là lý do vì sao các quốc gia trên thế giới từ chối đưa những thợ săn cao cấp của họ tới đây.

Nhớ lại thì, thảm họa Karmish ở Hoa Kỳ đã khiến 30% thợ săn cao cấp trên thế giới thiệt mạng.

‘Ai muốn đi vào địa ngục đó vậy?’

‘Thật là điên rồ’



Tại Hoa Kỳ, những thợ săn hạng S đang tụ tập tại khách sạn sang trọng nhất ở Maryland và bàn tán về câu chuyện ở Hàn Quốc.

Nhiều người trong số họ từng nhận được sự giúp đỡ của Quý Bà Selner.

Một lực lượng có thể khuynh đảo cả các cường quốc trên thế giới.

Khi nghe tin này, họ đã ồ lên cười nhạo người thợ săn liều lĩnh kia.

“Mấy thằng trẻ trâu thường bị ỏ tưởng sức mạnh”

“Gã này vừa đập chết mấy con kiến, và nghĩ rằng mình đã đủ sức để đối đầu với bọn khổng lồ?”

“Haizz. Gã Yuri sắp có thêm bạn bè rồi”

Họ đã xem màn trình diễn xuất sắc của Jinwoo trên đảo Jeju. Họ biết, anh thực sự mạnh mẽ.

Anh có khả năng triệu hồi một đội quân đủ sức áp đảo lũ kiến trên đảo Jeju.

Nhưng những người khổng lồ kia ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

‘Dù mạnh đến mấy thì anh ta cũng chỉ có một mình, làm sao có thể đối đầu với những người khổng lồ kia? Mỗi con đều mạnh ngang Trùm của một Cổng hạng A? Chưa kể đến con Trùm khủng khϊếp đã ăn thịt Yuri Orlov nữa… ‘

‘Nhớ lại thì, con trùm đó vừa to vừa nhanh nhẹn. Làm sao một thợ săn đơn độc có thể gϊếŧ được thứ quái vật như vậy?’

Sau đó…

Các thợ săn Hoa Kỳ bắt đầu chơi trò đặt cược trên mạng sống của Jinwoo.

“Tôi cá là anh ta sẽ chết ngay ngày đầu tiên.”

“Vậy tôi sẽ cược là anh ta chết sau hai ngày.”

Thomas Andre, người đang ăn uống lặng lẽ trong góc phòng, rời khỏi bàn ăn và nói.

“Vậy, tôi sẽ…”

Thomas Andre là thợ săn mạnh nhất Hoa Kỳ.

Nhiều thợ săn mạnh mẽ đã xuất hiện trong thời gian gần đây, nhưng họ vẫn chưa đủ sức để sánh ngang với người đàn ông đã vượt qua thảm họa tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại.

Vì vậy khi anh ta lên tiếng, mọi người đều im lặng lắng nghe.

“Tôi lấy Hội Scavenger của mình ra đặt cược. Anh ta sẽ chiến thắng.”

Sau đó, Thomas liếc nhìn những người thợ săn kia và bỏ đi, để lại một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở.

“….”

“….”

Mãi một lúc sau, một thợ săn mới cau mày.

“Thomas đúng là chuyên gia phá đám tâm trạng của người khác.”

“Anh ấy luôn như vậy, tốt hơn là anh nên làm quen với điều đó đi.”

“Cho dù anh ta có là thợ săn mạnh nhất ở Hàn Quốc, thì anh ta cũng không thể đơn độc xử lý những người khổng lồ kia được.”

Một thợ săn, người đang lắng nghe trong im lặng, nói:

“Từ từ đã! Ai nói với anh rằng thợ săn người Hàn Quốc sẽ đi một mình?”

Đúng vậy.

Dù điên rồ đến mấy, cũng không ai đi đến địa ngục đó một mình.

Nghe xong, những người thợ săn gật đầu.

“Nghe cũng có lý… nhưng thợ săn hạng S ngu ngốc nào sẽ đi theo anh ta?”

“Để tôi xem nào… Ể, người đi theo anh ta không phải là thợ săn hạng S”

Khi nghe điều đó, các thợ săn nhìn nhau.

Ai lại đưa một Thợ săn cấp thấp tham gia trận chiến với người khổng lồ hạng S cơ chứ?!

“Phải chăng là một người trị thương hạng A?”

“Không, tôi nghe nói anh ta đi với một Tanker hạng D tên là Yoo Jinho”

Các thợ săn liền ngậm miệng và im lặng.

Nhưng bằng phản ứng của họ, có thể dễ dàng đọc những gì họ nghĩ.

‘Cái gã Sung Jinwoo đó còn điên rồ hơn mình nghĩ’.

‘Có lẽ anh ta bị mất trí rồi?’

Những lời của Thomas Andre, người vừa lên tiếng ủng hộ Sung Jinwoo nhanh chóng trôi vào quên lãng.

* * * *

Sân bay quốc tế Incheon.

“Oh, xin lỗi, cho tôi qua.”

Yoo Jinho dùng sức mạnh của một Tanker hạng D để bước ra khỏi đám đông chật kín người.

Anh ta mang cặp kính râm lớn che mặt và hai túi hành lý to bự.

Jinwoo cũng rời khỏi đám đông, lặng lẽ đi theo con đường do Yoo Jinho tạo ra.

Nhưng ngay lúc đó.

TÁCH

TÁCH

TÁCH

TÁCH

Các phóng viên đã bám sát Jinwoo mà không bỏ lỡ một giây nào. Vì vậy họ nhanh chóng nhận ra anh và chụp liên tục.

Khác với Yoo Jinho đang nhe răng hào hứng, Jinwoo im lặng cả ngày.

Khi nghe Jinwoo sẽ đến Nhật Bản, Jinhoo đã đặt một chiếc máy bay riêng. Tất nhiên, tất cả các thủ tục nhập cảnh đã được bỏ qua.

Và ngay trước khi máy bay cất cánh…

Jinwoo tìm thấy những khuôn mặt quen thuộc. Đó là chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee và Quản lý Cục Giám sát Woo Jincheol.

Ba người lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Sân bay ồn ào, nhưng họ là những thợ săn hàng đầu với các giác quan phát triển vượt bậc. Vì vậy họ không cần phải to tiếng.

Go Gunhee nói với khuôn mặt buồn bã.

“Tôi cảm thấy như mình sắp khóc rồi.”

Jinwoo là người mạnh nhất trong số những thợ săn Hàn Quốc.

Ông không muốn đánh mất sức mạnh đó.

Nhưng Jinwoo đã quyết định rồi.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi.”

Nếu Jinwoo gϊếŧ chết những người khổng lồ, anh sẽ nhận được nhiều cấp độ hơn và sẽ có thêm những người lính bóng tối mới.

Vì vậy, Jinwoo yêu cầu Nhật Bản từ bỏ tất cả các quyền thu thập xác ma thú, và Nhật Bản nhanh chóng đồng ý với các yêu cầu này, đồng thời giang tay chào đón anh.

Sau đó, Go Gunhee cười và nói.

“Nếu đó là những gì thợ săn Sung muốn, thì không thể trách được.”

Go Gunhee chìa tay ra và Jinwoo nắm lấy tay ông.

Trong khi hai người bắt tay, Go Gunhee gửi tới Jinwoo lời nhắn nhủ chân thành.

“Mong cậu an toàn trở về.”

TÁCH

TÁCH

TÁCH

TÁCH

Tất nhiên, ngoài Woo Jincheol, các phóng viên cũng nhìn thấy điều này.

Một lần nữa, hàng trăm ống kính máy ảnh lại nháy liên tục.

* * * *

Tin tức về sự xuất hiện của Jinwoo đã trở thành tia hy vọng cuối cùng cho những người sống sót tại Nhật Bản,

Một số đài truyền hình còn hoạt động đã phát những video dữ liệu liên quan đến Jinwoo.

Một số người đã mất niềm tin.

Nhưng khi chứng kiến những con kiến trong cổng hạng S bị tiêu diệt, họ đã rất hồi hộp.

Ngay cả những người không quan tâm đến hành động hợp tác giữa Hàn Quốc và Nhật Bản cũng bắt đầu để ý đến điều đó.

Càng nghe tin Sung Jinwoo đang đến gần, niềm hy vọng của họ càng tăng lên.

“Thợ săn Sung Jinwoo đã đến Nhật Bản.”

Một cậu bé nghe đài bắt đầu la hét và khuôn mặt của mọi người sáng lên.

Nhưng…

Không phải ai cũng mong chờ thợ săn Sung.

Những người khổng lồ tấn công đã làm mất điện và các dịch vụ cơ bản ở các vùng khác nhau của đất nước này.

Hy vọng duy nhất cho người dân ở đó, là chờ đội cứu hộ đến.

* * * *

“Chúng tôi đến từ Lực lượng Tự vệ.”

Hai trong số những người lính của Lực lượng Tự vệ đã bước vào một bệnh viện nhỏ do một cặp vợ chồng già điều hành.

Vị bác sĩ già, người vợ của ông và cả những bệnh nhân đang cầu nguyện thần linh, đều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những người lính.

Nhưng tình hình không khả quan như họ nghĩ.

Những người lính lắc đầu.

“Không có nơi nào đủ khả năng chấp nhận tất cả bệnh nhân của hai người,cùng lắm thì, chúng tôi chỉ có thể giúp thêm ba hoặc bốn người nữa.”

“Không thể nào, có hơn mười bệnh nhân ở đây”, ông lão nói.

Tuy nhiên, hai người lính trẻ đến trước mặt ông lão và nói:

“Đây không phải lúc để ông lo lắng nhiều hơn về điều đó! Những người khổng lồ đang đến!”

“Tôi không thể rời khỏi bệnh nhân của mình, vợ tôi và tôi đã hứa sẽ bảo vệ cho đến khi hết bệnh nhân.”

Giọng nói của vị bác sĩ già rất kiên quyết.

“… Nếu các vị từ chối sơ tán, chúng tôi sẽ rời đi”.

Sau những lời đó, hai người lính quay lưng bỏ đi.

Đôi vợ chồng già thở dài.

Nhưng đột nhiên…

Một trong hai người lính đã quay lại với một khẩu súng trường trong tay …

“Huh, gì thế?”

Đôi vợ chồng già, ngạc nhiên, nắm lấy tay nhau.

Sau đó, chàng trai trẻ dí nó lên cổ vị bác sĩ già.

“Nếu các người ở lại đây, các người sẽ bị những người khổng lồ xé xác! Nếu vậy, tôi thà gϊếŧ các người ngay bây giờ, còn hơn là thấy các người chết một cách khủng khϊếp vì những con thú đó.”

Đôi vợ chồng già im lặng hồi lâu.

Cả hai không nói một lời. Đó là biểu hiện cho thấy niềm tự hào của cặp vợ chồng lớn tuổi, họ không hề hối tiếc sau khi đã phục vụ mọi người suốt cả cuộc đời.

“….”

“….”

Mỗi khoảnh khắc dài như vô tận.

Những giọt mồ hôi lớn xuất hiện trên trán của chàng trai trẻ. Mồ hôi chảy xuống và rơi vào mắt anh ta.

Chàng trai nhíu mày.

Tại thời điểm đó …

* Ọt ọt ọt *

Chàng trai trẻ đói bụng. Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta đang toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.

Nhưng ngay lúc đó …

“Này chàng trai trẻ …”

Chàng trai ngạc nhiên trước giọng nói, quay khẩu súng về phía giọng nói đó.

“Chuyện…Chuyện gì?”

Trong một góc của căn phòng tối, một cụ bà ngồi bên giường, đưa ra một cái khay và đặt một nắm cơm lên đó.

Cụ bà cười hiền hậu.

“Nếu cậu đói, hãy ăn đi, tôi không còn muốn ăn nó nữa.”

“….”

Người lính trẻ cúi đầu.

“Đến đây, đến đây.”

Ngón tay của chàng trai run rẩy khi nhận được nắm cơm đó. Đột nhiên anh ta nhớ tại sao anh ta lại mặc đồng phục này.

‘Chẳng phải mình đã quyết định trở thành một người lính để bảo vệ những người tốt như thế này sao?’

‘Biết rằng những người khổng lồ đang đến, mình đã cố gắng chạy trốn và bỏ lại những người tử tế này?’

Chàng trai trẻ cảm thấy xấu hổ trước sự bất lực của mình.

Nước mắt chảy dài hai bên má anh ta.

Anh ta cầm cây súng trong im lặng và nhìn vào bà cụ phía trước mình. Sau đó, vị bác sĩ già ngạc nhiên nắm lấy vai anh ta.

“Bây giờ cậu tính làm gì?”

“Tôi sẽ ở lại.”

Người lính của Lực lượng tự vệ đặt vũ khí lên trên vai.

“Tôi là một người lính và tôi không thể trốn đi khi biết rằng công dân của mình vẫn chưa rời đi.”

Người lính trẻ cúi đầu, lặng lẽ ăn nắm cơm.

“Tôi đã ăn xong, và nó thực sự rất ngon, cảm ơn bà.”

Nhưng sau đó…

ẦM

ẦM

Mặt đất bắt đầu rung lên.

Chàng trai trẻ chạy ra khỏi bệnh viện với khuôn mặt hoảng hốt. Một người khổng lồ đang chạy đến với tốc độ kinh khủng.

‘Điều này…? ….!Không!’

Một cái gì đó lọt vào mắt của người lính trẻ.

Gã khổng lồ đang ngậm một người trong miệng. Đôi mắt của chàng trai trẻ đỏ hoe.

Tạch-!

Tạch-!

Chíu-!

Chíu-!

Chàng trai trẻ bắn cả loạt súng trường vào người khổng lồ.

Nhưng vũ khí của nền văn minh hiện đại không đủ để làm tổn thương con thú …

Và người khổng lồ, trước tòa nhà đang sụp đổ, đã ăn thịt đồng đội của người lính trẻ.

Nước mắt của anh ta trào ra.

“Chúa ơi!”.

Sau khi nuốt chửng người lính kia, gã khổng lồ nhảy lên và tiến về phía chàng trai trẻ.

Nhưng sau đó…

Một con ma thú to lớn, trông quen thuộc đã nhảy vào tấn công gã khổng lồ.

Trans: Moon

Edit: Linye

Chân thành cảm ơn bạn Reycord đã đóng góp bản dịch!