Sau rắc rối nho nhỏ.
Jin-woo bước đến cánh cổng với các thành viên Hội Hiệp sĩ.
Ngay trước khi anh bước vào.
“Đợi tí.”
Hội trưởng Park Jong-soo và Hội phó Jeong Yoon muốn kiểm tra thiết bị và tình trạng của đội m lần nữa.
Bầu không khí ồn ào trước lối vào lắng xuống và không một ai lên tiếng.
Jin-woo thích sự căng thẳng này – sự căng thẳng trước khi vào Hầm ngục. Nó làm cảm xúc anh dịu lại. Khác hẳn với ngày xưa, anh ta luôn sợ hãi khi phải nhận những cuộc gọi từ Hiệp hội. Mọi thứ đều đã thay đổi.
“Không có vấn đề gì, thưa ngài.”
“Tốt”
Park Jong-soo gật đầu, quay sang nhỉn Jin-woo, người đã sẵn sàng cho cuộc tấn công.
“Thợ săn Sung Jin-woo.”
Jin-woo nhanh chóng quay lại. “Vâng”
Jin-woo mở rộng vòng tay và bắt gặp ánh mắt của Park Jong-soo.
Park Jong-soo cúi đầu.
“Hãy chăm sóc tôi.”
Đó là một câu ngắn nhưng ấm lòng.
Jin-woo trả lời với một câu tương tự. “Hãy chăm sóc tôi.”
Park Jong-soo và Jung Yoon-tae đi đầu, và những người thợ săn còn lại cũng lần lượt chạy vào.
Jinwoo theo dõi thật kỹ, đảm bảo tất cả các thợ săn đã đi vào bên trong.
Cuối cùng, anh cũng từ từ bước vào cổng.
**
[Bạn đã vào Hầm ngục.] Như mọi khi, thông báo hệ thống – thứ mà những người khác không thể thấy được – chào đón Jin-woo.
Hmm?
Jin-woo nghiêng đầu.
Hầm ngục này có một lối đi rộng lớn, đến nỗi ngay cả những người khổng lồ cũng có thể đi qua.
Anh ta ít khi tiến vào Hầm ngục cao cấp, nhưng anh ta đã may mắn được tham gia đột kích một lần.
Thứ khiến Jinwoo ngạc nhiên không phải là kích thước của hầm ngục. Đó chính là cảm giác của anh, khi tiếp xúc với không khí của ngục tối.
Nó là gì?
Không hiểu sao, anh cảm thấy thoải mái bên trong Hầm ngục tối
Đã nhiều lần Jinwoo cảm thấy cảm xúc của mình truyền trong không khí, nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như thế. “Tiến lên!”
Trái với cảm giác của Jin-woo, nhóm đột kích khó khăn ngay từ lối vào. “Orge hai đầu!”
“Mọi người hãy cẩn thận!”
Con ma thú nổi tiếng, vốn là trùm của một hầm ngục cấp cao, giờ đang đứng ngay trước lối vào và đôi mắt đỏ rực long sòng sọc.
“Chúa ơi!”.
Kích thước của con ma thú lớn gấp đôi so với những con Orge thông thường.
Thật khó để đoán được sức mạnh của nó. Nếu một nhóm đột kích bình thường đυ.ng độ Orgre hai đầu trong Hầm ngục, họ sẽ chạy vắt chân lên cổ.
“Tấn công!”
Các thành viên của Hiệp sĩ thì khác.
Park Jong-soo, tanker chính của đội dựng khiên lên và nhảy về trước mặt Orge.
Con Orge đã phát hiện ra anh ta, nó nhấc một cây chùy lớn, giống như một cái cây còn nguyên gốc rễ. Kwang!
Chấn động lan khắp hầm ngục!
Tuy nhiên, Park Jong-soo đã kịp tăng cường cơ bắp bằng kỹ năng của mình, nhờ đó, anh ta chịu được đòn tấn công phi thường của con Orge hai đầu mà không hề quỵ gối. “Hội trưởng!”
“Tôi không sao”.
“Chờ đó, em lên đây!”.
Jung Yoon-tae, một sub-tanker, tiến đến bên cạnh Park Jong-soo.
Park Jong-soo đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của con Orge. Bây giờ, anh ta hét lớn:
“Tấn công”
Cuộc phản công của Hội Hiệp sĩ bắt đầu.
Mũi tên, ma thuật, kiếm và giáo đổ ập xuống conOrge hai đầu.
geueoeoeoeo!
Con Orge hai đầu nổi giận, nó định phản công.
Nhưng…
Park không cho nó cơ hội.
Đôi khi có vài đòn đáp trả của con Orge vượt quá khả năng phòng thủ của các thành viên, song Jung Yoon-tae đã nhận lấy tất cả.
Crack!
Jung Yoon-tae, người vừa ngăn chặn cú đá của con Orge, bị đẩy lùi với hai vết chân cào xuống sàn thành hai hàng dài.
Nhưng nhờ đó, các thợ săn khác gần như không bị thương.Ầm Ầm Cuộc tấn công của các Thợ săn đã bắt đầu xé toạc cơ thể của Ogre.
Gueeuuukeke
Jin-woo đã hiểu vì sao Hội Hiệp sĩ có thể trở thành bang hội số 1 ở Busan trong một thời gian dài.
CRACK!BOOM
Cuối cùng, miệng con Orge sủi bọt và nó gục xuống.
Một quái thú ma thuật cấp trùm đã ngã xuống mà không kịp làm ai bị thương.
Một chiến thắng vang dội.
“Đuợc lắm.”
Hội trưởng Park Jong-soo phấn khích nắm bàn tay của mình. Anh ta và cả những thành viên khác có vẻ quyết tâm hơn bình thường.
Có phải vì sự góp mặt của Jinwoo? ‘Thợ săn Sung Jinwoo, anh ta nghĩ gì sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi?’
‘Nếu anh ta bị ấn tượng tinh thần đồng đội của chúng ta và quyết định gia nhập Hội Hiệp sĩ thì tốt biết mấy!’ Trong thoáng chốc.
Đôi mắt của Park Jong-soo và Jin-woo chạm nhau.
Park Jong-soo đã rất lo lắng vì nghĩ rằng mình bị đối phương nhìn thấu. Cuối cùng, anh mỉm cười và đến gần Jin-woo.
“Tôi cần nghỉ ngơi một chút”.
“Ừ chắc chắn rồi.”
Jin-woo gật đầu.
Không giống như Jinwoo, người có thể hồi phục toàn bộ Mana chỉ bằng một lọ thuốc, các Thợ săn khác có sức mạnh ma thuật và sức mạnh thể chất yếu kém hơn nhiều.
Họ buộc phải nghỉ ngơi một lúc sau khi chiến đấu với một con Ma thú mạnh mẽ..
Park Jong-soo, người đến bên Jin-woo, nhìn vào cơ thể của Orge và mở miệng với khuôn mặt khó khăn.
“Đây là một vấn đề lớn”.
“…”
Đôi mắt của Jin-woo quay sang Park Jong-soo.
Park Jong-soo nói.
“Một con Orge hai đầu đứng canh lối vào. Điều đó có nghĩa là Hầm ngục này rất nguy hiểm”.
Anh ta xoa cằm và mỉm cười với Jin-woo.
“Anh có biết biệt danh của Orge hai đầu là gì không?”
Jin-woo lắc đầu. Park trả lời, như thể anh đã chờ đợi phản ứng của Jinwoo.
“Kẻ Giữ Mộ”
Đây có phải là một biệt danh ám chỉ số nạn nhân phải chết dưới tay nó?
Tuy nhiên, lời giải thích của Park Jong-soo khác với sự mong đợi của Jinwoo.
“Đây là-”
Anh nhìn vào trong hang.
Anh ta thấy một tia sáng mờ nhạt của năng lượng u ám phát ra từ sâu trong hang động.
“Thông thường con ma thú này phải là trùm hầm ngục. Nếu chúng ta chạm trán nó ngay lối vào, nghĩa là…”
Park Jong-soo nói với giọng lo lắng.
“Bọn Undead đang ở trong kia”. **
Trung tâm liên lạc của Hiệp hội nhận được điện thoại. Người gọi là một cô gái vẫn còn trẻ.
“Hiệp hội! Có phải Hiệp hội đó không!”
Ngay khi nhấc điện thoại, người nhân viên nghe thấy ti nức nở đầu dây bên kia, và anh nhận ra có điều gì đó bất ổn. “Vâng, đúng vậy, có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”.
“Hiện giờ * híc híc *, trường của chúng em đầy quái vật”
“Sao cơ? Em đang ở đâu?” “Em đang trốn. Em đã đi cùng một người bạn, và bạn của em, hic hic” “Em đang ở trong nhà vệ sinh” Giọng nói đứt quãng xen lẫn những tiếng khóc khiến cuộc trò chuyện bị gián đo. Nhưng các nhân viên giàu kinh nghiệm của Hiệp hội có thể kết nối các từ ngữ và đoán ra những gì cô gái muốn nói.
Tin nhắn ngay lập tức được gửi lên trụ sở.
[Ma Thú ở trường học, Đã xác nhận có một nạn nhân, người thông báo đang chạy trốn.]
“Sái gì? Sao lại có một cái hầm ngục trong trường học?”
Người thư ký kinh hoàng khi tưởng tượng ra tình huống khủng khϊếp và cố găng cứu nữ sinh.
“Có bao nhiêu quái vật? Chúng có ở gần em không?” “Em không biết *hic hic* Có rất nhiều tiếng la hét. * nức nở *. Em sắp chết rồi sao, hic hic”
“Hãy bình tĩnh và lắng nghe anh.”
Người nhân viên biết rằng, khi đối mặt với hiểm nguy thì con người càng yếu đuối. Cô cần động viên người đó bình tĩnh.
Giúp người gọi trấn tĩnh và đưa ra những giải pháp tốt nhất cho tình huống này.
Đó là vai trò của cô ta. “Các thợ săn đang trên đường đến đó và họ không bao giờ từ bỏ các em đâu, vì vậy em phải giữ bình tĩnh cho đến cuối cùng, được chứ?”
“Có thật không? *hic hic* Em sẽ sống chứ?”
Giọng nói qua máy điện thoại bắt đầu dịu xuống.
Đó là một dấu hiệu tốt.
Nhân viên tin rằng cô đã thành công trong việc làm dịu cô gái. Cô hỏi tiếp một câu quan trọng.
“Ma thú đó… Em có biết chúng là loại nào không?”
“Biết biết. Em biết. Em đa nhin thấy nó. Trên tivi.”
“Chúng là thứ gì?” Nếu kẻ thù là một loại ma thú chỉ biết dùng mắt để tìm kiếm con mồi, thì trốn trong phòng vệ sinh là một giải pháp tốt.
Nữ nhân viên đã cầu nguyện rằng những quái vật xuất hiện trong trường thuộc chủng loại ấy.
“Cơ thể chúng giống con người, với khuôn mặt đen, xấu xí. À, và da chúng màu xanh lá cây”.
‘Lẽ nào…’ Đôi mắt của nữ nhân viên mở to.
“Có phải là Orc?” “Phải phải, chính là Orc”.
Không!
Nữ nhân viên nhảy dựng lên và hét lên trong vô thức.
“Hãy ra khỏi đó! Ngay bây giờ! Orc…” Sau đó.
Bất chấp những tiếng gào tuyệt vọng của nữ nhân viên, cánh cửa phòng tắm bị vỡ và một tiếng thét rùng rợn vang lên.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
**
Cuộc tấn công của Hội Hiệp sĩ đã diễn ra suôn sẻ.
Thậm chí là êm đẹp đến kỳ quái. “akuhhhhhh”
Một con vật thối rữa, to như một ngôi nhà, đã cố chạy trốn khỏi các đòn tấn công. Tuy nhiên nó đã bị tóm gọn bởi phép thuật của các Pháp sư, và bị gϊếŧ ngay lập tức.
Điều tương tự xảy ra hết lần này đến lần khác và những người thợ săn bắt đầu tự hỏi.
Kỳ lạ.
‘Tại sao cứ nhìn thấy chúng ta là bọn này lại chạy trốn?’
‘Hay chúng bị thứ gì đó đe dọa?’. Trong h ngục này, các ma thú undead mạnh mẽ như ma cà rồng, xác sống, sâu bọ đáng sợ và ghoul xuất hiện liên tiếp.
Bọn chúng đều là những đối thủ khó nhằn. Rất khó để gϊếŧ chúng, thậm chí bạn không biếtkhi nào chúng sẽ phục hồi hoặc hồi sinh và phản công.
Nhưng.
Chúng không hề có ý chí chiến đấu, và bị gϊếŧ một cách bất lực. Như thế chúng đang sợ hãi một thứ gì đó, đến mức không dám chống lại “thứ đó”. Đó là đánh giá của Park Jong-soo về những con ma thú kia. Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng thợ săn Sung Jinwoo đến ây chỉ phí công.
Tuy nhiên, không ai biết những gì có thể xảy ra trong hầm ngục.
‘Ai mà ngờ rằng hầm ngục hạng cao cấp lại dễ dàng bị tấn công như vậy?’
Dù sao thì, điều này cũng không tệ chút nào. Hội Hiệp sĩ có thể kết thúc cuộc đột kích gọn gàng mà không có ai bị thương.
Đó là một kết quả hoàn hảo. Trong khi đó, Jinwoo lại thất vọng tràn trề.
‘Mình đã mong đợi nó sẽ là một hầm ngục hàng đầu …”
Vẫn còn một sức mạnh ma thuật khủng khϊếp phát ra từ bên trong, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, anh khó có thể thu được điểm kinh nghiệm.
‘Mình còn chẳng có cơ hội để giúp đỡ hội Hiệp sĩ…’.
…
Jin-woo khẽ thở dài.
Tuy nhiên Bước chân của Jin-woo bất ngờ dừng lại.
‘Huh?’
Khi Jin-woo dừng lại và quay đầu về phía sau, Trị liệu sư Yerim cũng dừng lại theo.
“Sao vậy ngài Sung Jinwoo? Có cái gì đó ở phía sau ư?”.
Jin-woo không trả lời.
Trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ, khiến anh không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Đôi mắt của Jin-woo, hướng ra phía cánh cổng đang khẽ rung lên.
Sau đó, Jung Yerim mới nhận thấy có gì đó kỳ lạ.
“Thợ săn Sung Sung?”
Tại thời điểm đó.
Khuôn mặt của Jin-woo cứng đờ ra như đá.
* * *
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
“Aahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Những tiếng hét khủng khϊếp vang lên từ khắp trường.
Chỉ một nửa số học sinh rời trường còn sống.
Nửa kia đã trở thành những cái xác lạnh lùng, hoặc phải chạy quanh trường để trốn tránh lũ Orc.
Nhưng sự kháng cự vô nghĩa đã bị bóp vụn trong khoảnh khắc.
Cuộc săn lùng của những tên Orc bắt đầu từ tầng một, dần dần đi lên lầu và xé xác các nạn nhân một cách tàn bạo. “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Những học sinh bị kẹt lại trong lớp không thể trốn thoát. Họ chỉ còn cách bịt tai trước những tiếng la hét phát ra từ tầng dưới.
Lớp của học sinh năm ba ở tầng trên cùng.
Jin-ah là một trong những học sinh năm ba không thể trốn thoát.
Họ hy vọng những cánh cửa lớp học bị chặn một cách cẩu thả sẽ giúp họ tránh được lũ Orc.
“Oh…”
“Mẹ kiếp”
Các chàng trai cầm ghế, giẻ lau, và bất kỳ thứ gì đó có thể làm vũ khí trong tay.
Nhưng những thú đó không đủ mạnh để củng cố ý chí cho họ.
Họ chỉ có thể mong chờ các Thợ săn kịp xuất hiện. Thế nhưng… Bang-!
Cánh cửa đã bị đập bẹp. “aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
“Aahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Trong tiếng la hét của học sinh, hai con Orc đầm đìa máu đi vào lớp. Chúng đếm xem ở đây có bao nhiêu nạn nhân. “Ư”
“Waaaaaaaa”
Các nam sinh đứng gần cửa hoảng sợ, ném cây lau nhà và chạy đến mở cửa sau.
Nhưng…
Một con Orc khác đã đợi ở cửa sau, bổ cây rìu vào trán cậu bé ở phía trước.
Crack!
Cậu bé ngã xuống với đôi mắt trơ tròn. “Aaaaaaaaaaaaaaaaaa”
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Cả cửa trước và cửa sau lớp học.
Tất cả các lối thoát đã bị lũ Orc chặn ứng.
Những học sinh còn lại co cụm về phía cửa sổ và la hét. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều biết rằng nhảy từ tầng sáu cũng thê thảm không khác gì chuyện bị bắt bởi lũ Orc. “Anh ơi! Anh ơi!”
Trong số các học sinh đang nép vào góc tường, Jinah nhắm nghiền mắt lại và liên tục lẩm bẩm gọi Jin-woo.
Anh trai cô là một Thợ săn hạng S. Jinah tin rằng anh mình sẽ đến cứu, từ một nơi kì diệu nào đó.
Đó là hy vọng duy nhất của cô.
“Geuukekeke”
“Ugh Ugh”.
Những con Orc đã ồn tất cả các học sinh vào góc tường. Bất ngờ, chúng dừng lại. Những con Orc nói chuyện bằng ngôn ngữ của chúng. “Đội trưởng, có một đứa sở hữu ma lực” “Keukke, gϊếŧ nó trước”.
Không giống như người bình thường, những người biết sử dụng ma thuật rất nguy hiểm. Vì vậy lũ Orc hiểu rằng chúng phải gϊếŧ họ trước.
Tên Orc vừa được giao nhiệm vụ, bắt đầu nhìn quanh các học sinh và tìm thấy Jina.
“Oh”
Tên Orc nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào giữa lớp.
“Là nó hả?”
“Vâng! Thưa đội trưởng.”
Cấp dưới của hắn nói đúng. Dù rất yếu đuối, nhưng cô gái này tỏa ra vệt ma lực nho nhỏ.
Cho dù đó là khả năng của cô gái hay vì loại ma cụ nào đó, thì cô bé vẫn là kẻ bị gϊếŧ đầu tiên.
Tên đội trưởng nhấc rìu lên.
“AAAAAAA.”
Jinah kinh hoàng nhìn chiếc rìu vung lên qua đầu. Cô nhắm mắt lại. Cruk
Tên đội trưởng khịt mũi và vung rìu xuống với khuôn mặt vô cảm.
Vụt!
‘Anh ơiiiii!’ Ngay sau đó.
Uuuuuuuu Làn khói đen tỏa ra từ bóng của Jina ngay lập tức tụ lại.
KEENG
Tên Đội trưởng Orc tròn mắt.
Cổ tay hắn bị tóm bởi bàn tay của một High Orc mặc giáp đen?
Crack
Trước khi tên đội trưởng Orc kịp nói bất cứ điều gì.
Chiến binh High Orc vung tay xuống và đập nát đầu hắn như quả dưa hấu. Rốp!
Trans: Moon
Edit: Linye