*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Norma Selner.
Được biết đến nhiều hơn với tên Lady Selner, bà là một phụ nữ Mỹ gốc Phi 46 tuổi và là người duy nhất nhận được sự bảo vệ chu đáo hơn cả Tổng thống Hoa Kỳ. Nói cách khác, nếu bà và Tổng thống cùng gặp nguy hiểm, FBH sẽ ưu tiên bảo vệ bà hơn cả chính Tổng thống.
Vì sao lại thế?
Khi Cục trưởng tiền nhiệm của FBH chuyển giao vị trí cho Cục trưởng đương nhiệm, ông đã mô tả về Selner như sau:
“Bất kể tổng thống là ai, đất nước chúng ta sẽ vẫn là cường quốc thợ săn mạnh nhất thế giới. Nhưng nếu chúng ta mất bà ấy, nước Mỹ sẽ ngay lập tức phải đối mặt với mối đe dọa từ những cánh cổng xuất hiện ở giữa hư không, ngay tại những thành phố nhỏ nhất”.
Đúng thế
Nhờ có bà, họ có thể tập hợp những Thợ săn hàng đầu thế giới vào một quốc gia duy nhất.
Nhờ đó, các công dân Hoa Kỳ có thể ngủ ngon lành, không cần biết những cánh cổng kinh khủng kia đang xuất hiện ở đâu.
26 Thợ săn hạng S đã di cư đến Hoa Kỳ thông qua những nỗ lực của bà. Hoa Kỳ tự hào có nhiều Thợ săn hạng S hơn bất kỳ quốc gia nào khác và chất lượng của những Thợ săn này cao hơn so với những thợ săn hạng S trung bình, do quy trình tuyển dụng nghiêm ngặt của FBH.
Có thể nói, Quý bà Selner được coi là một nữ thần hộ mệnh bảo vệ Hoa Kỳ đằng sau hậu trường, khuất khỏi tầm nhìn của công chúng. Ngay cả những Thợ săn hạng S cũng không thể so sánh với Quý bà Selner, bất kể họ nổi tiếng hay ảnh hưởng đến mức nào. Sự tồn tại của bà là thứ mà bản thân tổng thống Mỹ không thể tiếp cận. Một bí mật tuyệt đối của nhà nước.
Tất nhiên, những Thợ săn có thể gặp mặt bà ta, đều được FBH lựa chọn cẩn thận và nghiêm ngặt. Những điều này được gọi là những “người được chọn” như lời Adam White vừa nói.
“Chỉ cần nắm được thông tin của “người được chọn” là đủ”.
Bao gồm cả Jinwoo, nhiều Thợ săn hạng S đã không hiểu được lợi ích của việc trở thành một trong những “người được chọn”.
Tuy nhiên, một khi họ được Quý bà Selner “trao quà”, cuối cùng họ cũng sẽ hiểu được mình được chọn bởi ai, và điều đó thực sự có ý nghĩa gì!
Một thợ săn đến từ Congo đã bị choáng ngợp bởi sức mạnh mới phát ra trong cơ thể anh ta, đến nỗi anh ta đã quỳ xuống trong lòng biết ơn trước Quý bà Selner, với hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt. Ngay ngày hôm sau, Thợ săn đó đã rời quê hương của mình ở Congo và trở thành công dân Hoa Kỳ.
‘Mọi thứ luôn diễn ra như vậy.’
Và vì vậy, Michael Corner, Cục phó đương nhiệm của FBH, cảm thấy không nghi ngờ gì khi tưởng tượng những gì sẽ sớm diễn ra. Cũng giống như tất cả các Thợ săn trước đó, Sung Jinwoo sẽ bị choáng ngợp vì hạnh phúc. Và anh ta sẽ tái sinh thành, có thể nói là, một tín đồ trung thành khác của Quý bà Selner.
Kẻ bám đuôi.
Có cách nào phù hợp hơn để mô tả thái độ của họ không?
Thật vậy, Cục phó không nghi ngờ gì, rằng cuộc họp ngày hôm nay sẽ suôn sẻ như thường.
Tuy nhiên
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên.
Quý bà Selner nhìn chằm chằm vào mắt Jinwoo trong một thời gian dài. Khuôn mặt bà từ từ biến thành một biểu hiện kinh hoàng, cho đến khi bà phát ra một tiếng thét chói tai và sụp xuống. Hai vệ sĩ của bà ngay lập tức chĩa súng vào Jinwoo.
“DỪNG LẠI! HAI NGƯỜI ĐIÊN RỒI SAO?”
Cục Phó hét vào mặt những vệ sĩ, tức giận vì sự thiếu kiểm soát của họ. Ông ta bật dậy từ chỗ ngồi của mình và hạ cả hai khẩu súng bằng tay, trước khi khiển trách họ.
“ANH BIẾT AI ĐANG Ở TRƯỚC MẶT MÌNH KHÔNG HẢ? SAO ANH DÁM CHĨA CÁI THỨ CHÓ CHẾT NÀY VÀO NGƯỜI ANH TA? HẢ?!”
“Nhưng Quý bà Selner…”
“LŨ NGỐC CHẾT TIỆT! NẾU CÁC ANH LO CHO QUÝ BÀ SELNER, HÃY CHĂM SÓC BÀ ẤY TRƯỚC!”
“X-Xin lỗi, thưa sếp”
Các lính canh nhanh chóng cất vũ khí của họ và giúp Quý bà Selner đứng lên. Khuôn mặt bà trở nên trắng bệch, và ướt đẫm mồ hôi. Phó giám đốc quay sang Jinwoo và cúi gập người, đến nỗi thân trên của ông gần như song song với mặt đất.
“Tôi xin lỗi vì hành vi thô lỗ của nhân viên chúng tôi, ngài thợ săn”
Giọng nói vô tư của Cục phó FBH đã trở nên run rẩy; rõ ràng là anh ấy đã lo lắng.
‘Tôi biết họ đã được huấn luyện để đặt sự an toàn của Quý bà Selner lên trên tất cả, nhưng ai mà ngờ, họ ngu ngốc đến mức chĩa súng vào một Thợ săn hạng S chứ.’
Nếu đó là một người hạng S với tính cách tự phụ, hãy quên hai tên ngốc đó đi. Dù ông ta là cấp trên của họ, ông cũng sẽ chịu chung số phận. Chĩa súng vào một Thợ săn hạng S, tại một quốc gia nghiêm cấm sử dụng súng đạn, họ chẳng có lý do gì bào chữa cho hành động của mình
Trái tim Michael Corner như ngừng đập trong vài giây này. Từ sự sụp đổ của Quý bà Selner đến hành động lỗ mãng của hai tên ngốc này, ông ta cảm thấy may mắn vì trái tim mình chưa bị nổ tung.
May mắn thay,
Jinwoo vẫn đang bối rối vì chuỗi sự kiện bất ngờ này.
‘Cái quái gì đang diễn ra vậy?’
Một người phụ nữ la hét, những người lính giương súng vào anh ta, và một lời xin lỗi bất ngờ. Ngay cả với những giác quan siêu nhạy của mình, Jinwoo vẫn bối rối khi đứng trước cảnh tượng kỳ quái vừa diễn ra. Một loạt cảm xúc lóe lên trong người thợ săn trong vài giây này. Bất ngờ, hoài nghi, và cuối cùng,
“…Không sao cả. Không ai bị thương.”
Anh ta không có lý do gì để tức giận. Cục phó FBH đã chủ động xin lỗi về những sai lầm của cấp dưới. Thật quá đáng nếu Jinwoo nổi điên sau tất cả những nỗ lực của vị Cục phó. Trên hết, những vũ khí như súng thậm chí không được coi là mối đe dọa đối với Jinwoo nữa. Nó giống như một đứa trẻ hăm doạn anh ta bằng một món đồ chơi. Khoảng cách về sức mạnh giữa Jinwoo và những người lính canh, đơn giản là quá xa vời.
“Cảm ơn, ngài thợ săn”
Sau khi Jinwoo nói mọi thứ đều ổn, cuối cùng Cục phó cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy biểu cảm bình thản trên khuôn mặt Jinwoo, người đàn ông cảm thấy nhẹ nhõm.
‘Nếu chuyện như thế này xảy ra trước mặt Thomas Andre hoặc Liu Zhigeng của Trung Quốc …’
Ông ta thậm chí sẽ không có thời gian để xin lỗi, hai lính canh vừa rút súng sẽ bị gϊếŧ trong chớp mắt. So với những người xếp hạng S đó, thái độ của thợ săn Sung Jinwoo giống như một đặc ân trời cho.
‘Phew-’
Cục phó thở phào, và lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên mặt. Suýt nữa ông ta đã dính vào một sự cố quốc tế lớn, giờ thì chỉ cần giải quyết nguồn gốc của tình trạng khó xử. Sau khi cúi đầu chào Jinwoo một lần nữa, Cục phó vội vã chạy về phía Selner,
“Quý bà Selner, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“M-Michael…”
“Thưa bà? Bà chảy mồ hôi nhiều quá … Bà có ổn không?”
Tình trạng còn tệ hơn những gì Cục phó vừa nói, toàn bộ cơ thể Selner đã ướt đẫm mồ hôi.
‘Chuyện quái gì xảy ra vậy?’
Cũng bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, Jinwoo cũng đứng dậy và tiếp cận người phụ nữ đang gục ngã. Khi Selner thấy anh đến gần, bà nao núng và cúi đầu xuống, cố hết sức để tránh ánh mắt của anh. Cục phó cắn môi,
‘Với tình trạng của bà ấy hiện tại, chúng ta không thể tiếp tục…’
Họ đã giải quyết thành công khó khăn lớn nhất là đưa thợ săn Sung Jinwoo đến đây, nhưng họ đã mất con át chủ bài. Với tình trạng hiện tại của Selner, họ không thể cho Jinwoo chứng kiến sức mạnh của bà. Kìm nén đau đớn, Cục phó quay sang Jinwoo và nói với vẻ nhăn nhó.
“Tâm trạng của quý bà Selner hôm nay có vẻ không được tốt. Chúng tôi có thể liên lạc với anh vào một ngày sau đó và sắp xếp một cuộc hẹn khác không?”
—
Trong khi đó.
Một vị khách quan trọng đã đến văn phòng của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc. Đó là Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, ông Matsumoto Shigeo. Hai Chủ tịch hiệp hội đã tổ chức một cuộc họp trong phòng này, ngoài ra chỉ có thông dịch viên của họ. Go Gunhee đã chủ động nói trước.
“Tôi đã nghe nói về chuyện của Goto.”
“Phải, thật không may.”
Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, một biểu cảm cay đắng lóe lên trên khuôn mặt của Matsumoto.
“Tuy nhiên, tôi không ở đây để thảo luận về quá khứ. Thay vào đó, tôi đến đây để thảo luận về tương lai.”
Go Gunhee gật đầu hiểu ý. Giữa hai người đàn ông lớn tuổi, hay đúng hơn, giữa hai quốc gia, có một số vấn đề cần được giải quyết. Đầu tiên là sự phân phối các lõi ma thuật từ cuộc Đột kích đảo Jeju.
Kế hoạch ban đầu là chờ đợi những con kiến chết trong năm tới hoặc lâu hơn, và khi lũ kiến chết hết, hai bên thảo luận về việc phân chia chiến lợi phẩm.
Tuy nhiên, Jinwoo đã đẩy nhanh quá trình đó, bằng cách tiêu diệt tất cả những con kiến.
—
“N-Người đàn ông đó đang làm gì vậy?”
“Lũ kiến … lú kiến xung quanh Sung Jinwoo đang biến mất dần”
“Các ma thú triệu hồi của anh ta đã bắt đầu đi săn!”
“Đám triệu hồi đang lan ra khắp hòn đảo!”
“Khoan đã, anh ấy sắp …”
Chứng kiến vụ thảm sát của thợ săn hạng S qua vệ tinh, phía Nhật Bản nghĩ rằng sẽ phải rất thận trọng khi bắt đầu đàm phán sớm.
Họ đã quan sát, sững sờ, khi từng dấu hiệu của sức mạnh ma thuật dần biến mất khỏi hòn đảo.
Chỉ còn một nguồn sức mạnh khổng lồ thuộc về thợ săn Sung Jinwoo
‘Sức mạnh áp đảo, và vô cùng khó lường. Trên hết, sự tàn bạo không thương tiếc khi săn lùng từng con ma thú. Thậm chí là gϊếŧ cả những con kiến vốn sẽ chết dần trong tương lai.’
Không có bất kỳ thợ săn nào phù hợp với Nhật Bản hơn anh ta.
—
Nhớ lại bầu không khí trong phòng quan sát vệ tinh giữa cuộc đột kích, Matsumoto mỉm cười. Sau đó, ông ta đẩy một số tài liệu trên bàn về phía Go Gunhee
“Những thứ này là gì?”
Go Gunhee nhặt các tài liệu và hỏi.
“Đây là một tuyên bố chính thức từ Nhật Bản, rằng chúng tôi sẽ từ bỏ quyền lợi đối với ma thạch từ cuộc đột kích đảo Jeju.”
“…?”
Đang lướt qua các tài liệu, đôi mắt của Go Gunhee đã mở to vì ngạc nhiên. Ông nhận ra rằng Matsumoto đang nói sự thật.
“Tại sao?”
Nhật Bản đã chịu tổn thất đáng kể trong chiến dịch này, tại sao họ lại dễ dàng từ bỏ nguồn thu duy nhất? Matsumoto trả lời ngay lập tức.
“Thay vào đó, hãy đưa Thợ săn Sung Jinwoo cho chúng tôi”
Go Gunhee cười không kiểm soát và ngả người vào ghế sofa.
“Thật không may, cậu ấy không phải là thành viên của Hiệp hội thợ săn chúng tôi.”
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Go Gunhee chấp nhận đưa anh ta đến một đất nước khác.
“Tôi biết rõ điều đó.”
Matsumoto tiếp tục, như thể ông ta đã mong đợi câu trả lời này.
“Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng anh ấy duy trì mối quan hệ rất chặt chẽ với Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc. Ngoài ra, chúng tôi cũng không có cách nào khác để liên lạc với anh ấy.”
Thật đáng tiếc, nhưng Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản không có một mạng lưới tình báo mạnh mẽ như FBH Hoa Kỳ. Vì vậy, cách duy nhất để Matsumoto liên lạc với Jinwoo là thuyết phục Hiệp hội Hàn Quốc giúp đỡ mình.
“Tôi không yêu cầu ông thuyết phục anh ấy tham gia cùng chúng tôi. Hãy để tôi có cơ hội nói chuyện với anh ấy.”
“Ông thực sự sẵn sàng từ bỏ điều này chỉ vì cơ hội đó?”
Matsumoto gật đầu đáp với vẻ mặt kiên quyết.
Nhật Bản đã mất mười Thợ săn cấp cao nhất của họ trong chiến dịch này. Mặc dù đó là một tổn thất lớn, nhưng điều này cũng khiến họ không phải trả số tiền đã thỏa thuận với KIA. Do đó, dù phải từ bỏ phần thưởng sau cuộc đột kích, nhưng nếu họ lôi kéo thành công Sung Jinwoo, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Không may,
“Tôi từ chối”
Câu trả lời của Go Gunhee không nằm ngoài mong đợi của Matsumoto.
“Ông nói từ chối là ý gì?”
Matsumoto bị sốc. Tất nhiên, ông ta tự tin hơn rằng mình có thể mang Thợ săn Sung Jinwoo đến bên Nhật Bản. Điều duy nhất ông ta đã hỏi Go Gunhee là cơ hội nói chuyện với Sung Jinwoo.
Ông ta không nghĩ rằng Gunhee sẽ nhanh chóng từ chối một yêu cầu đơn giản như vậy..
“Ông đang sợ mất thợ săn Sung Jinwoo vào tay chúng tôi?”
“Không”
Go Gunhee lắc đầu.
“Tôi đang nói là – ngay từ đầu, các người không quyền đòi hỏi bất kỳ thứ gì”.
Trước tuyên bố ngang ngược và sỗ sàng của Go Gunhee, người phiên dịch của ông đã do dự.
“Chủ tịch, ngài có chắc là ngài muốn tôi chuyển tiếp chính xác những lời đó với ông ấy không?”
“Đúng thế. Đừng bỏ sót một từ nào”
Khi người phiên dịch dịch những lời Go Gunhee từ cho Matsumoto, khuôn mặt người đàn ông Nhật Bản đỏ bừng
“Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee! Cái thứ vớ vẩn gì đây?”
Đương nhiên, giọng nói của vị Chủ tịch phía Nhật Bản hằn lên sự tức giận.
Trong khoảnh khắc đó, Go Gunhee chậm rãi nói lại, nhưng lần này bằng tiếng Nhật.
“Chúng ta hãy nói chuyện mà không cần bất kỳ thông dịch viên nào.”
Matsumoto nao núng vì sốc, hoàn toàn mất cảnh giác trước những lời nói của Go Gunhee.
“Ông … ông có thể nói tiếng Nhật?”
“Khi tôi còn trẻ, cha tôi làm một công việc nhỏ ở Nhật Bản. Đã được một thời gian, vì vậy tôi có thể không nói chuyện trôi chảy như tôi đã từng”
Matsumoto đồng ý với đề xuất của Go Gunhee với một cái gật đầu, và ra hiệu cho hai người phiên dịch rời khỏi phòng. Ông lão người Nhật bắt đầu nói trước.
“Chúng tôi đã hy sinh mười Thợ săn hạng S cho đất nước của ông”
Bao gồm trong danh sách đó là Thợ săn mạnh nhất Nhật Bản, Goto Ryuji,
“Nếu ông không chấp nhận đề nghị của tôi, tức là ông không cho tôi lựa chọn nào khác. Ngoài một nửa số lõi ma thuật, chúng tôi sẽ yêu cầu bồi thường thêm cho những hy sinh mà chúng tôi đã thực hiện.”
Go Gunhee khịt mũi,
“Chủ tịch Hiệp hội Matsumoto… có vẻ như ông vẫn lầm tưởng rằng mình có quyền đưa ra yêu cầu.”
“Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee!”
Đôi mắt của Matsumoto lóe lên giận dữ khi ông ta bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Đây là điều ông nên nói với chúng tôi, những người đã hỗ trợ và chiến đấu cho đất nước của ông?!”
Đối mặt với sự giận dữ của Matsumoto, Go Gunhee vẫn thản nhiên,
“Ông biết đấy, tôi luôn tò mò.”
Thái độ bình tĩnh của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc lan sang Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, và Matsumoto từ từ ngồi xuống một lần nữa.
Khi Matsumoto đã bình tĩnh lại phần nào, Go Gunhee tiếp tục.
“Tôi đã tò mò về lý do tại sao một quốc gia thích thể hiện như các người, lại dành việc loại bỏ nữ hoàng – phần quan trọng nhất của cuộc đột kích, cho chúng tôi.”
“Đó là vì Hàn Quốc không có nhân lực để đánh lạc hướng đội quân kiến…”
“Nếu là trường hợp đó, không phải hợp lí hơn nếu ông chia Thợ săn của chúng tôi thành các đơn vị, giống như cách ông đã làm với Thợ săn Nhật Bản? Lẽ ra ông có thể chia Thợ săn của chúng tôi vào các đội đánh lạc hướng đội quân kiến, trong khi nhóm mạnh nhất của ông tiến vào tổ kiến và gϊếŧ chết Nữ hoàng.”
Thật vậy, điều đó có lý hơn là để đội Hàn Quốc – những người yếu hơn, đi đối đầu với nữ hoàng.
Đôi mắt của Matsumoto đã thay đổi một lần nữa; bây giờ ông ta đang nhìn chằm chằm vào Go Gunhee với một ánh mắt kỳ lạ.
“ …ông đang cố nói gì vậy, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee?”
Vì lý do nào đó, Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản gằn giọng và nhấn từng âm tiết trong cái tên của Go Gunhee.
“Chuyện các Thợ săn Nhật Bản rút lui… Có phải thực sự vì con kiến quái dị đó không? Hay tất cả đã được lên kế hoạch từ trước?”
“Ông mất trí rồi”
“Tôi? Lũ điên chính là các người. Ngay từ đầu các người đã âm mưu chống lại chúng tôi. Ông mưu tính gì khi đẩy thợ săn của chúng tôi vào chỗ chết?”
Go Gunhee nheo mắt. Đột nhiên, Matsumoto phá lên cười.
“Ha ha ha ha!”
Ông ta lấy ra một thiết bị ghi âm từ trong túi, vừa nói vừa lắc đầu.
“Những gì ông vừa nói, tôi đã ghi lại tất cả. Những lời buộc tội vô căn cứ của ông chống lại Thợ săn của chúng tôi, và cả chuyện ông định phá vỡ thỏa thuận bí mật về việc phân phối ma thạch giữa hai nước…
Nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt của Matsumoto,
“Tôi sẽ để cộng đồng quốc tế phán xét về hành động của ông.”
Với quyết định vội vàng của Go Gunhee, sự thật về cuộc rút lui theo kế hoạch của thợ săn Nhật Bản có thể được che đậy. Dư luận sẽ nhanh chóng quay lưng lại với người Hàn Quốc. Hành động bốc đồng của Go Gunhee đã khiến ông bị chiếu bị.
Nếu vị Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc không kìm chế được tức giận và tấn công Matsumoto, tình hình có thể còn tệ hơn. File ghi âm đã được sao chép thành nhiều bản và tải lên các máy chủ trong trụ sở Hiệp hội Nhật Bản.
Tuy nhiên,
“Ông muốn bằng chứng? Tất nhiên là tôi có rồi.”
Thò tay vào túi, Go Gunhee lôi ra một vật nhỏ màu đen, có kích thước gần bằng một con tem bưu chính.
“…?”
“Đây là thứ mà thợ săn Sung Jinwoo tìm thấy trên đảo.”
Sự phấn khích của Matsumoto đã bắt đầu mờ dần, biến thành sự bồn chồn. Tại sao Go Gunhee có thể thoải mái đến lạ kỳ như vậy?
“Đó … là cái gì?”
Go Gunhee nở một nụ cười khi nghe câu hỏi của Matsumoto.
“Đây là hộp đen từ một trong những thiết bị liên lạc của các ông. Cụ thể hơn, tôi có thể nói là nó thuộc về đội Goto.”
Ngay lập tức, nét mặt của Matsumoto đã trở nên méo mó. Không bỏ lỡ một nhịp nào, Go Gunhee lấy ra một thiết bị nhỏ và phát lại một trong những file âm thanh mà ông ấy đã thu thập được từ hộp đen.
Giọng nói không thể phủ nhận đó thuộc về Goto Ryuji, người Nhật Bản nổi tiếng nhất trên toàn thế giới. Thật không may cho Matsumoto, sự nổi tiếng này hiện đang gây tổn hại cho các kế hoạch của Nhật Bản. Bằng chứng không thể chối cãi về sự lừa dối của Nhật Bản, đã được nói ra bởi một nhân vật nổi tiếng như vậy.
Go Gunhee tắt thiết bị và gằn giọng.
“Ông có biết tại sao tôi chưa công bố file ghi âm này không, Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, Matsumoto Shigeo?”
Matsumoto chậm rãi lắc đầu. Khuôn mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
“Các công dân của quốc gia của chúng tôi, cuối cùng cũng được hưởng chiến thắng mà họ mong mỏi từ lâu. Tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của họ với tin tức về hành động nhảm nhí của các ông. Tất cả là vì người dân nước tôi, không phải ông. Đây là lý do duy nhất khiến file ghi âm này chưa được công khai.”
Chiếc máy ghi âm rơi khỏi tay Matsumoto. Go Gunhee tiếp tục,
“Bây giờ, tôi có vài điều muốn nói với ông, Chủ tịch Hiệp hội Matsumoto.”
Thợ săn hạng S siết chặt nắm tay. Chiếc máy phát trong tay Go Gunhee đã bị nghiền nát thành từng mảnh.
“Cút khỏi căn phòng này ngay”
—
Sau khi Jinwoo rời đi, những người duy nhất còn lại trong phòng là Quý bà Selner và Cục phó.
“Thưa bà, chuyện gì vừa xảy ra với bà vậy?”
Ông ta đã tiếp xúc với nhiều Thợ săn, và đã làm việc với Quý bà Selner nhiều lần trong quá khứ. Nhưng điều này là sao?
Đây là lần đầu tiên Quý bà Selner hành động như vậy. Mặc dù bà ấy vẫn còn bị sốc và chưa lấy lại được bình tĩnh, Selner đã gắng gượng nói ra vài từ.
“Anh ấy là một vị vua. Một vị vua hùng mạnh “.
Cục phó trợn mắt. Chỉ có ba người biết bí mật thực sự về khả năng của người phụ nữ này: Cục trưởng, Cục phó và chính Quý bà Selner.
Và người phụ nữ đó vừa đưa ra một tuyên bố dứt khoát, gọi Hunter Sung Jinwoo là vua.
Cục phó cảm thấy tim mình đập thình thịch một lần nữa,
“Tức là … bà đang nói rằng anh ấy có sức mạnh của một Thợ săn cấp quốc gia?”
Người phụ nữ lắc đầu,
“Không, tôi không biết về điều đó. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một thứ như thế này. Anh ta chắc chắn là một vị vua, nhưng anh ta khác hoàn toàn so với các vị vua khác.”
“Là sao thưa bà? Xin vui lòng giải thích theo cách mà tôi có thể hiểu được…”
“Khi tôi nhìn vào anh ta, nó đang nhìn lại tôi.”
“Chà, không phải các thợ săn khác cũng v….”
“Không! Không phải thợ săn Sung Jinwoo! Một vực thẳm vô tận của bóng tối đang nhìn chằm chằm vào tôi, từ bên trong anh ta!”
Quý bà Selner hét lên điên cuồng. Bà lại bắt đầu run rẩy, vẻ hốc hác hằn sâu trên khuôn mặt. Nỗi sợ hãi của bà bắt nguồn không phải từ bất kỳ lý luận logic nào, mà từ nỗi sợ nguyên thủy mà tất cả chúng sinh đều cảm thấy.
Nỗi sợ cái chết
Nhưng đó thậm chí không phải là phần quan trọng. Thậm chí còn nỗ lực nhiều hơn so với trước, Lady Selner cố lẩm bẩm thêm một vài từ.
“Và anh ta …”
Phó giám đốc nghiêng người khi thấy biểu cảm của Selner, cho đến khi bà ta nói bằng giọng khẽ như hơi thở, thậm chí khó có thể gọi là một lời thì thầm.
“…không có giới hạn”
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye