Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 117-2: (Phần 2) - Cuộc chiến vô vọng

Cơ thể Baek Yoon-ho co giật. Con kiến

đắm đầu anh ta và nhấc bổng cơ thể lên, định đập Baek xuống sàn một lần nữa. Ngay lúc đó…

*CHÁT*

Ma Dong-wook đã lao tới và húc thẳng vào con kiến. Con ma thú

ngã lăn vài vòng trên mặt đất trước khi gượng lại được.

Tanker số 1 Hàn Quốc, cách đây vài phút vừa gãy nát hai cánh tay, giờ đang đứng hiên ngang trước con ma thú với cơ thể được phục hồi hoàn toàn.

Con kiến

nhanh chóng hạ gục Ma Dong-wook và những thợ săn khác một lần nữa. Tuy nhiên, những thợ săn này nhanh chóng đứng dậy và lập tức lao vào con kiến, vết thương của họ đã lành hoàn toàn. Cuối cùng, con kiến biết rằng có một người chữa trị đang ở đâu đó. Nó bắt đầu dò xét khắp hang.

Min Byung-gu vẫn bình tĩnh. Anh ta đang dựa vào kỹ năng độc nhất của mình – Ngụy trang – để tự bảo vệ bản thân. Giống như kỹ năng Ẩn thân, đây là một kỹ năng che giấu hoàn toàn sự hiện diện của người sử dụng. Hạn chế duy nhất là người dùng không thể di chuyển trong quá trình duy trì kỹ năng. Nhưng đối với một Trị liệu sư, điều này là quá đủ. Tất cả những gì anh phải làm là trốn ở một góc và liên tục chữa lành cho đồng đội của mình.

Đối phó với một nhóm kẻ thù được hỗ trợ bởi trị liệu sư, con kiến

đã quyết định thay đổi chiến lược. Nó quyết định tìm Thợ săn có vẻ vững chãi nhất. Đó chính là Ma Dong-wook. Con kiến chộp lấy đôi chân của Ma và giơ Tanker này lên cao.

‘Nó đang định làm gì?’

Min Byung-gu nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ hoang mang.

Nó đang từ từ mổ bụng Ma Dong-wook! Min Byung-gu vội vã sử dụng phép thuật của mình để chữa trị cho đồng đội. Anh không có lựa chọn nào khác. Ngay khi anh ngừng chữa trị, Ma Dong-wook sẽ chết.

Cứ như thế, Min Byung-gu liên tục dùng phép chữa trị, trong khi mồ hôi tuôn ra như tắm..

Nhân cơ hội đó, Con kiến cẩn thận xác định nguồn gốc của luồng mana đang chữa trị cho Ma Dong-wook. Nó quay lại, lia cái nhìn sắc bén về chỗ nấp của Min Byung-gu.

‘Không thể nào!’

Sự bất ngờ của Min Byung-gu chỉ kéo dài trong giây lát. Khi Trị liệu sư này đang giật mình, con kiến

đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.

‘Gì?’Nó đã đi đâu?

“BYUNG-GU!”



Baek Yoonho hét lên sau lưng đàn em của mình.

Ngay lập tức:

*XOẸT*

“Khụ”

Min Byung-gu ho ra máu. Anh đưa mắt nhìn xuống chỗ đau quặn ở bụng, và thấy một lỗ hổng trên cơ thể mình. Cánh tay đen sì của con kiến

đang nhô ra khỏi cái lỗ đó.

Ngẩng đầu lên, Min Byung-gu bắt gặp ánh mắt của Baek Yoon-ho.

“Anh à… chạy…”

“BYUNG-GU!”

Baek Yoon-ho cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân của anh ta đã bị thương. Dù đã cố tập trung sức mạnh, anh vẫn không thể đứng vững.

*Rốp*

Con kiến

chậm rãi nhai đầu người Trị liệu sư.

* Rốp! * *Rốp*

“AHHHHHH-!”

Vận dụng toàn bộ sức lực cuối cùng, Baek Yoon-ho chật vật đứng dậy và lao tới. Con kiến

đã ném cái xác không đầu của Min Byung-gu sang một bên và nắm lấy cổ Baek Yoon-hoo bằng một tay. Người thợ săn vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình, nhưng không thể lay chuyển được bàn tay như gọng kềm của của con kiến

trên cổ. Con ma thú mở miệng:

“Anh à… chạy…Anh à… chạy…”

“…?”

Baek Yoonho mở to mắt vì sốc. Con kiến

đang bắt chước giọng nói của Byung-gu một cách hoàn hảo. Dù còn ngắt quãng, nhưng miệng con kiến đang phát ra giọng nói của Byung-gu

“Anh à… chạy…”

Sau vài lần lặp lại những lời cuối cùng người thợ săn, con kiến

bắt gặp ánh mắt của Baek Yoon-ho.

“Các ngươi… đều yếu”.

Một ngôn ngữ quen thuộc phát ra từ miệng sinh vật ma thuật. Dù thiếu ngữ điệu và sắc thái, nhưng đó chắc chắn là tiếng Hàn.

“Cái gì…?”

Baek Yoon-ho không thể tin vào tai mình.

“Chúng ta… đã mất nữ hoàng… dù gϊếŧ hết các ngươi cũng không đủ… ai là vua của các ngươi?”

“… Vua?”

Con kiến

siết chặt cổ Baek Yoon-ho.

“Khụ khụ”

“Vua… của các ngươi… ở đâu?”

Baek Yoon-ho tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời. Thành viên mạnh nhất của đội Hàn Quốc, Cha Hae-in, đã bất tỉnh. Cần có ai đó câu giờ giúp họ, dù là một vài phút.

Bất ngờ, một khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí Baek Yoon-ho.

Chỉ huy của các Thợ săn Nhật Bản. Chỉ huy của những kẻ đã bỏ rơi họ, vàchuẩn bị rút lui.

Thợ săn mạnh nhất Nhật Bản, Goto.

“Bên ngoài, ở bên ngoài”.

“Ở ngoài…?”

Con kiến

ngẩng đầu lên, trông như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau một lúc, nó lại mở miệng với giọng hài lòng,

“… Ta thấy rồi… Một kẻ mạnh…”

Như thể coi thường Baek Yoon-ho không đáng để kết liễu, con kiến

thản nhiên ném Baek Yoon-ho sang một bên và phóng ra khỏi cửa hang với tốc độ kinh hoàng.

*hộc* * hộc*

Lê lết trên mặt đất, Baek Yoon-ho cố gắng điều tức hơi thở trước khi xem xét tình hình xung quanh. Đây không phải là lúc để nằm nghỉ. Trước khi con kiến

quay trở lại, họ phải tìm cách trốn thoát.

Không may…

*HUỲNH HUỴCH*

Trong lúc họ bận chiến đấu với con kiến quái dị kia, đội quân kiến

đã quay trở lại hang.

***

Hmm.

Goto tra kiếm vào bao.

Một núi xác chết nằm chất đống quanh anh ta. Nhìn qua cũng thấy, hàng trăm con kiến đã bị hạ gục. Đây là sức mạnh của thợ săn số 1Nhật Bản.

“Có vẻ như chúng ta xong việc rồi”.

“Vâng thưa ngài.”

Với giọng ngưỡng mộ, các thợ săn Nhật Bản đáp lời người chỉ huy. Dưới sự lãnh đạo của anh ta, họ có thể sống sót để quay lại báo thù trong một dịp khác.

“Họ nói chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ, thưa ngài”.

Một thợ săn đã nhận được tin từ trụ sở, và báo cáo với Goto. Goto gật đầu, rồi hướng ánh mắt ra bãi biển.

“Chúng ta sẽ-”

Người Thợ săn đã không thể kết thúc câu nói của mình.

*VỤT!*

Một ma thú xuất hiện từ hư không, và hiện đang đứng trước mặt họ.

‘…’

Trong nháy mắt, Goto đã nhận ra sức mạnh của kẻ thù mới.

Đây không phải là một con kiến

bình thường.

“Ngài Goto!”

Goto phẩy tay xua các đồng đội, những người đang chạy lên định hỗ trợ anh ta.

“Để đó cho tôi.”

Đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ như thế này. các đồng đội sẽ trở thành chướng ngại vật. Anh ta tin rằng mình có thể xử lý được.

Những tợ săn khác cũng tin vào Goto, vì vậy họ đã làm theo lệnh của anh ta và lùi lại. Với vẻ mặt tập trung, Goto rút kiếm ra khỏi vỏ.

“So với một con kiến thì ngươi khá mạnh đấy…”

Sinh vật ma thuật kia cũng nhận ra sức mạnh của Goto, nó không hề di chuyển. Chỉ cần động đậy, nó sẽ lập tức nhân hàng trăm nhát chém từ thanh kiếm của Goto.

Đột nhiên, con kiến

mở miệng,

“Ngươi có phải là vua không?”

“Vua?”

Goto tròn mắt. Thật ngạc nhiên khi có một con kiến biết nói tiếng người.

Nhưng mà, điều này cũng có thể xảy ra chứ… Một số ma thú có trí tuệ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của chúng. Nếu vậy, chuyện chúng học nói tiếng người cũng không đến nỗi bất khả thi.

Goto mỉm cười hớn hở

‘Vua à…’

Nếu Chủ tịch Hiệp hội Matsumoto xây dựng thành công đế chế thợ săn, thì Goto là người duy nhất xứng đáng ngồi lên ngai vàng.

“Phải. Ta chính là vua”.

*cười *

Nhận được câu trả lời mà nó muốn, con kiến

đã bộc lộ toàn bộ sức mạnh của nó.

* UỲNH *

Goto nhận ra rằng, những gì anh cảm thấy trước đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Giờ đây, đối diện với sức mạnh thực sự của kẻ thù, thợ săn số 1 Nhật Bản run rẩy vì sợ hãi.

‘Làm sao có thể…?’

Sự hiện diện đáng sợ của con kiến khiến Goto lạnh sống lưng, thậm chí anh ta sợ đến dựng tóc gáy.

Trong quá khứ, chỉ có một lần anh ta cảm thấy như vậy.

‘Sung … Sung Jinwoo?’

*Xoẹt*

Con kiến

di chuyển, và trong chớp mắt, cái đầu của Goto rơi xuống đất.

***

“Ahhhhh!”

Các thợ săn Hàn Quốc bị bao vây bởi những con kiến. Ma Dong-wook, Lim Tae-gyu, Choi Jong-in và thậm chí cả người quay phim cũng đang vật lộn chiến đấu với đội quân côn trùng. Tuy nhiên, số lượng kẻ thù dường như ngày càng tăng lên.

HỘC

HỘC

HỘC

Những âm thanh khác đã bị nhấn chìm. Điều duy nhất họ có thể nghe thấy là hơi thở vỡ vụn của chính bản thân mình.

‘Đây là kết thúc của chúng ta ư?’

Baek Yoonho lau những giọt máu cháy xuống mắt mình. Trị Liệu sư duy nhất của họ đã bị loại khỏi vòng chiến, nên họ không thể chống chọi trước số lượng kẻ địch khổng lồ này.

Họ chỉ có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Thực tế, lý do khiến Beak vẫn chưa bỏ cuộc, là bởi anh đã mất hai người thân trên hòn đảo này. Nơi này đã trở thành mồ chôn của họ, và anh ta không muốn bản thân mình cũng nằm xuống ở đây.

AHHHHH-!

Beak vừa đập chết một con kiến, nhưng ngay sau đó, nhiều con kiến khác đã lao lên thế chỗ nó.

*Screeeechhh!*

*Screeeechhh!*

Ném con kiến

ra xa, Baek Yoonho dựa lưng vào tường. Như thế này, ít nhất anh sẽ không bị bao vây từ mọi phía.

Hộc

Hộc

Anh ta ngẩng đầu lên và tìm kiếm những thợ săn khác. Thế nhưng giữa biển kiến, anh ta không thể tìm thấy những đồng đội của mình.

Lẽ nào…

Không. Anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Cắn môi, Baek Yoonho đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện phía sau lưng. Beak xoay người, sẵn sàng tấn công, nhưng anh ta đã dừng nắm đấm lại, bởi vì thứ phía sau anh ta không phải là một con kiến.

‘Cái gì thế này?’

Một người lính mặc giáp đen. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nhưng anh nhớ đã nghe về ‘thứ này’ từ lời giải thích của Park Hee-jin, sau sự cố Xích Môn.

‘Đây chắc chắn là…’

Baek Yoonho thốt lên ngạc nhiên,

“Tại sao nó lại ở đây?”

Và trong khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ người lính.

“Hoán đổi bóng”.

Trans: Moon

Edit: Linye