Vạn Giới Pháp Thần

Chương 549: Chạy trốn

“Josh!! Quá tốt, em có vẻ như đã cứu toàn bộ thế giới rồi.” Sophie không tin vào mắt mình nói lên, cô ôm lấy đầu cậu em trai vỗ nhẹ, trong khi Nick Fleming sững sờ đón lấy những trang giấy từ tay Josh với một tiếng reo khe khẽ.

Cúi sát xuống sàn nhà, ông phủi sạch những trang sách bị xé rách cùng các mảnh gỗ gãy vụn ra xa và đặt hai trang giấy sát cạnh nhau trên mặt sàn.

Nick Fleming không kiềm được những ngón tay dài run lên khi ông vuốt ve nhẹ nhàng lên bề mặt những trang giấy.

Cặp sinh đôi quỳ xuống sàn nhà ngay cạnh bên ông, đôi mắt chúng dán chặt vào hai trang giấy... và chúng cố gắng nắm bắt những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình.

Mỗi trang sách dày có chiều rộng khoảng 16 cm và chiều dài khoảng 24 cm và có vẻ như được làm bằng thứ kim loại gì đó rất mềm.

Chữ cái đầu tiên bên phía góc trái ở trên cùng của mỗi trang được tô điểm đẹp đẽ bằng nét khắc to và nổi hơn trong khi các chữ còn lại được khắc chìm và nhỏ hơn.

Và những dòng chữ rõ ràng là đang chuyển động.

Sophie và Josh trố mắt nhìn những con chữ đang "bò" trên trang giấy như những con bọ hung nho nhỏ, liên tục tạo ra những ý nghĩa khác nhau.

Chúng chuyển động từ những câu bằng tiếng Lating hay tiếng Anh cổ sang những biểu tượng của thời cổ đại nhưng không phải là biểu tượng hay chữ tượng hình của người Ai Cập hay Trung Quốc.

Fleming thở dài:

“Không. Các cháu đâu có tưởng tượng ra những chuyện này.”

“Ngài phát hiện gì sao, Níck” Josh hỏi.

“Quá tuyệt vời. Vậy là hắn ta đã bỏ sót phần Hiệu triệu Cuối cùng.”

Ông lão xúc động siết chặt bờ vai bầm tím của Josh khiến cậu nhăn nhó vì đau. Cười lớn:

“Nếu như cháu đã muốn lấy đi hai trang từ cuốn sách thì cháu không thể chọn hai trang nào tuyệt vời hơn hai trang này.”

Nụ cười rộng mở dần tắt trên khuôn mặt ông, thay vào đó là sự thận trọng:

“Và khi John Dee phát hiện ra sự mất mát, hắn ta sẽ trở lại, và chú dám cá chắc rằng lần trở lại này hắn sẽ không chỉ mang theo những gã người đá không đâu."

“Bây giờ tất cả những gì còn lại của Codex là hai trang giấy này. Hắn và những kẻ giống như hắn đã lùng sục Cuốn sách của Pháp sư Abraham trong nhiều thế kỷ. Giờ đây bọn họ đã có nó. Và có cả Perenelle nữa.” ông nói thêm một cách cay đắng.

“Nhưng ngài đã nói là Cuốn sách sẽ không hiệu quả nếu thiếu đi những trang giấy này mà.” Josh nhắc ông một cách nhanh chóng.

“Đúng là như vậy. Có nhiều thứ trong cuốn sách làm cho Dee phải săn lùng nó trong nhiều thế kỷ, nhưng những trang giấy này mới chính là giá trị sống còn, hắn sẽ sớm trở lại để lấy hai trang giấy.”

“Vẫn còn một điều gì khác nữa, phải không?” Sophie vội hỏi.

“Một điều gì đó khác." Cô biết rằng Nick vẫn giữ lại một cái gì đó thay vì nói hết tất cả. Cô bây giờ nhớ ra cuốn sách này là cuốn sách gì rồi. Anh Ambrose vẫn luôn cầm nó mỗi khi anh ấy đến đây vào mùa hè.

Ông Fleming không hề khó chịu về điều này, trái lại rất vui. Cô có cảm giác ông ta định đem cuốn sách này trao cho anh Ambrose. Nếu cuốn sách quan trọng đến vậy thì ông Fleming dường như lựa chọn Ambrose là người kế tục bảo vệ nó.

Còn nguyên nhân nào đó khiến cuốn sách vẫn còn ở đây. Cô nhìn ông chủ tiệm chờ đợi.

“Đúng, vẫn còn thêm một điều nữa.” Ông nói ngập ngừng.

“Không có cuốn sách, cả ta và bà Perenelle sẽ già đi. Ta đã sống hàng trăm năm rồi, cuốn sách mang đến một công thức vô giá. Công thức của sự bất tử.”

“Công thức của sự bất tử không cố định, mỗi tháng cuốn sách sẽ thay đổi một loại pha chế. Chỉ sau một vòng tròn trăng (một tháng), cả ta và bà ấy đều sẽ héo hắt và chết. Và nếu hai chúng ta chết đi, thì bọn quỷ dữ mà bọn ta đã chống lại trong rất nhiều năm sẽ chiến thắng. Giống loài Elder sẽ ngự trị và chiếm hữu trái đất này thêm lần nữa.”

"Giống loài Elder? Vừa nãy ông cũng nói về Elder.” Josh hỏi, giọng nói của cậu nghe vυ't cao và rạn vỡ.

Cậu đã từng chơi rất nhiều game trên máy vi tính, đọc nhiều sách tiểu thuyết kỳ ảo và trong tất cả những thứ đó, Elder luôn có nghĩa là một giống loài cổ xưa và nguy hiểm. “Elder, có phải là già không?”

“Rất già.” Flamel gật đầu.

“Ý của ông là sẽ còn có rất nhiều kẻ giống như Dee hay như bà Perry?” Josh nói.

Flamel quay nhìn về phía Josh, đôi mắt không màu của ông bây giờ vụt tối sầm vì giận dữ.

“Có nhiều kẻ giống như Dee, đúng, và nhiều kẻ giống như ta, nhưng Dee và ta không giống như nhau. Chúng ta chưa bao giờ giống nhau.”

Flamel nói thêm đầy cay đắng.

“Chúng ta đã chọn lựa những con đường khác nhau, và hướng đi của Dee đã đưa hắn ta đến những nẻo đường thật tăm tối. Hắn cũng bất tử, mặc dù ta không biết bằng cách nào mà hắn giữ được tuổi trẻ. Nhưng cả hai chúng ta đều là người.”

Ông quay về phía hộc đựng tiền đang nằm mở nắp trên sàn nhà và bắt đầu lấy tiền ra. Khi ông quay sang nhìn hai chị em sinh đôi, chúng giật mình khi nhìn thấy vẻ nhẫn tâm trên nét mặt của ông.

“Những kẻ mà Dee phục vụ không phải và không bao giờ xuất thân từ loài người… Chúng ta phải ra khỏi đây thôi."

“Chúng ta sẽ đi đâu? Và ông sẽ làm gì?” Sophie hỏi.

“Còn bọn cháu thì sao?” Josh hoàn tất câu hỏi của bà chị, như cách cô bé vẫn thường tiếp lời cậu.

“Đầu tiên ta phải đưa hai cháu đến một nơi chốn an toàn trước khi Dee nhận ra rằng có hai trang sách quan trọng đã bị mất. Rồi chú sẽ tìm kiếm Perenelle."

Cặp sinh đôi nhìn nhau. “Tại sao ông phải đưa chúng cháu đến một nơi an toàn...?” Sophie hỏi.

“Một khi Dee đã phát hiện ra cuốn sách chưa hoàn hảo, hắn sẽ trở lại để tìm kiếm các trang bị mất. Ta không biết tại sao hắn vừa rồi dừng lại giữa chứng, nhưng ta có thể đảm bảo rằng, lần tới đây hắn sẽ không để cho bất kỳ nhân chứng nào sống sót trên trái đất này.”

“Ngài nói là... là hắn còn muốn gϊếŧ hai đứa bọn cháu?”

Nick Fleming nghiêng đầu qua một bên, vẻ chăm chú.

“Không, không phải là gϊếŧ bọn cháu."

Josh thở ra với vẻ nhẹ nhõm.

“Tin ta đi” Fleming nói tiếp. “John Dee có thể làm những việc kinh khủng hơn nhiều đối với hai đứa cháu. Kinh khủng hơn rất nhiều.”

= = = Chuyển cảnh = = =

Trong một cái hang động âm u, ẩm ướt, hôi thối. John Dee quỳ gối trước một bức tường nhẹ than:

“Chủ nhân…”

Một vòng xoáy hiện ra, tên màu xám đậm dần xuất hiện, hắn lạnh léo hỏi:

“Cuốn sách đâu?”

John Dee cúp rạm đầu xuống không dám ngẩng lên. Hắn cẩn thận thò tay lấy ra một cuốn sách màu đồng, cung kính dâng lên.

“Vèo.”

Cuốn sách lướt gió bay lên trên rơi vào tay hình chiếu màu xám, hắn nhìn nhẹ nhàng vuốt cuốn sách, giọng kìm nén sự vui mừng tột độ:

“Là nó. Đúng là nó…”

Màu xám bàn tay run lên, hắn ánh mắt càng nhìn cuốn sách, bên dưới, John Dee cũng vui mừng khôn xiết, chủ nhân của hắn mà vui thì hắn sẽ có được không thiếu chỗ tốt, địa vị của hắn cũng dâng lên không kém kẻ nào đó.

“Ta đã có quyển Codex. Cuối cùng thì nó thuộc về ta…. Ha ha…”

Tên màu xám cười lớn, hắn bắt đầu lần giở những trang sách trong khi vẫn cười. Giọng của hắn trở nên thầm thì:

“Ta cuối cùng cũng không phải sợ… Rumpelstiltskin hừ hừ… Abraham, Benzaiten và đám Great Elder Tối cao kia nữa… các ngươi chuẩn bị nghênh đón người thống trị mới…”

Rồi giọng nói của hắn bỗng kéo dài hụt hẫng. Một tiếng quát khuếch đại vang lên:

“LÀM SAO CÓ THỂ…”

Ở phía sau cùng của cuốn sách, đã có hai trang sách bị mất, ai đó đã dựt chúng đi một cách thô lỗ, để lại hai sợi dây buộc đứt lìa lủng lẳng.

Tên màu xám giận dữ, một cơn gió lốc lạnh thấu xương nổi lên trong hang động. John Dee sợ không dám hé răng.

“Chó chết. John Dee, ngươi xem ngươi mang lên cho ta thứ gì!!!!”

Dứt lời, cuốn sách ném thẳng vào đầu tên nô ɭệ.

John Dee sợ quá thé lên một tiếng, dòng máu nóng chảy xuống trên đầu hắn, tên này không dám lau mà bò lên trước nhìn cuốn sách. Hắn biết chủ nhân của mình vì sao lại giận dữ rồi.

Dee nhắm mắt lại và rồi liếʍ nhanh môi với chiếc lưỡi nhỏ, hắn nhớ ra:

“Thằng bé.” Đầu hiện ra vẻ mặt lỗ mãng của Josh, John Dee gào thét trong đầu.

“Chính nó đã làm chuyện đó khi nó giằng lấy cuốn sách từ tay ta.”

Hắn mở mắt ra và bắt đầu đọc lướt nhanh các trang sách trước đó một cách cẩn thận.

“Có thể đó là hai trang sách không quan trọng... Chủ nhân sẽ không phạt ta…”

Hắn thì thào, môi run run trong khi hắn liếc nhanh qua các dòng chữ đang trôi nổi, nhảy nhót. Hắn nhìn chăm chú vào những con chữ lấp lánh nằm trên đầu mỗi trang sách, hé lộ một phần nội dung của trang.

Rồi hắn đột nhiên dừng lại, cầm lấy cuốn sách với những ngón tay run rẩy. Rồi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng giận dữ vừa sợ hãi:

“Ta bị mất phần Hiệu triệu Cuối cùng!”

Khuôn mặt biến ảo, John Dee không biết làm thế nào ngoài việc cầu xin:

“Chủ nhân… thần biết nó ở đâu… xin Người, cầu xin người cho thần một cơ hội…”

“Hừ. Đây là lần thứ hai ngươi làm hỏng việc của ta John Dee.”

“Thần biết… chủ nhân, xin người nể tình mấy trăm năm nay tôi phục vụ ngài… xin ngài… một cơ hội nữa…”

“Ngươi muốn một cơ hội. Tốt. Ta cho ngươi. 3 ngày. Ta cho ngươi thời gian ba ngày, mang hai trang sách đó về đây, bằng không… ngươi biết kết cục của mình rồi đấy.”

“Tạ ơn ngài… tạ ơn ngài… tôi biết…”

“Hừ cút đi làm luôn.” Màu xám vung tay ném John Dee bay ra khỏi hang động, sau đó hắn cũng biến mất.”

Nhưng cơn giận của hắn chưa nguôi đi chút nào, ở trong hang ổ của mình, chân thân tên màu xám tức phút máu, ho lên liên tục:

“Khốn nạn. Không có cuốn sách mọi kế hoạch của ta sẽ thất bại… không có nó ta không thể chữa thương được, không có nó ta không thể đánh bại được Rumplestiltskin và đám cao ngạo kia…”

“Aaaaa… thành sự không có mà bại sự có thừa… Đúng là tên hàng phế phẩm…”

“Người đâu. Mang số 002 lên cho ta…”