Vạn Giới Pháp Thần

Chương 518: Thủ đoạn sấm sét

Trong khi tất cả đệ tử chính đạo khí thế nhất thời hô vang, thì bất thình lình, một đám mây đen sì không biết từ đầu ùn ùn kéo tới, từ trong đó phát ra một tiếng cười ghê rợn khủng bố, kinh dị khiến người khác phải nổi da gà:

“Khặc khặc khặc… khừ khừ khừ… Chúc mừng Chiến minh chủ…”

Các chưởng môn nhân lập tức đứng dậy, tư thế sẵn sàng đón địch, người tay gác lên vũ khí, người thủ thế chuẩn bị ra chiêu.

Chiến môn thủ ánh mắt ác liệt trầm giọng nói:

“Giả thần giả quỷ. Còn không xuất hiện.”

Đám mây biến thành một vòng xoáy, rồi từ đó một bóng người bước ra rơi thẳng xuống trung tâm cái võ đài giữa quảng trường tụ tập.

Đó là một tên trên người mặc toàn đồ đen, kín mít không nhìn thấy khuôn mặt, làn da của hắn ra sao. Tên này cái đầu quay một vòng như để nhìn rõ khuôn mặt của từng chưởng môn, vừa hí ngược nói:

“Ta là ai… khà khà… đã lâu rồi ta không xuất hiện trên thế gian. Đám tiểu bối các ngươi không nhận ra ta là phải… hà hà…”

“Ngươi là Ma Ảnh lão tổ…” Tuyết Sơn thành thành chủ - Tuyết Dạ Lam mặt già nhăn nheo tay run run chỉ về phía bóng người, đầy cừu hận nói.

Đám đệ tử nhỏ giọng xì xầm:

“Cái gì!!! Ma Ảnh lão tổ… Tên ma đầu này còn sống.”

“Thế nào, ngươi biết hắn là ai?” Một vài tên không biết hỏi.

“Đồ ngu. Bảo các ngươi hàng ngày chăm chỉ đọc điển tịch môn phái thì không đọc. Ma Ảnh lão ma là một phương cự ma độc ác có tiếng nhất nhì Phục Ma giáo cách đây một trăm năm. Đúng vậy, lão ta là thế hệ trước cường giả. Trong trận chiến Chính Tà, Ma Ảnh lão tổ cùng với đương đại Tuyết Sơn thành chủ đồng quy vu tận.”

“Vậy không phải nói Ma Ảnh lão tổ kia là kẻ thù gϊếŧ chồng của Tuyết Dạ Lam tiền bối sao? Thảo nào ngài ấy giận dữ như vậy.”

...

“Ồ lại có người nhìn ra… A, ngươi là Tuyết Sơn thành thành chủ lão phu nhân, không ngờ lão thái bà ngươi vẫn còn sống. Khà khà… Dắt con trai đi ra mắt hả, thằng nhóc này không giống cha nó lắm, là con riêng của bà hả…” Ma Ảnh lão tổ không nể mặt nể mũi châm chọc.

“Ngươi. Muốn chết…” Tuyết Dạ Lam gầm lên, tay cầm kiếm định xông lên liều mạng, nhưng, ở bên cạnh, con trai bà ta đứng ra ngăn mẹ mình lại.

Tên này ánh mắt đã đỏ lên vì hận thù, nhưng lại tỉnh táo nói:

“Mâu thân đại nhân, ngài không phải là đối thủ của hắn. Thù cha con phải trả. Để con lên lấy mạng Ma Ảnh lão tặc.”

Nói rồi, Tuyết Sơn thành thiếu thành chủ nhảy tới, cầm kiếm vận chuyển pháp quyết hét:

“Chết đi. Tuyết Sơn tiên kiếm thức - Trảm tà diệt ma.”

“Hừ. Nhãi con, cút trở về, ta tới đây không phải để đánh nhau.” Ma Ảnh lão tổ hừ lạnh một cái, ống tay áo phất mạnh một phát, một luồng ma khói gào rú phun ra.

Tuyết Sơn thành thiếu thành chủ lập tức phun máu, bị đánh ngã lui trở lại vị trí cũ, chân khụy xuống, cả người lung lay sắp đổ, buộc tay phải chống kiếm xuống mới ngồi vững. Tuyết thành chủ giọng già nua bất khuất gào lên:

“Con trai…”

Giữa hai người hoàn toàn không phải một đẳng cấp.

Đám chưởng môn nhân khuôn mặt nghiêm trọng, không hổ là thế lệ trước cường giả, một chiêu đánh bại một vị Hóa thần trung kỳ cấp lão tổ.

Bọn họ đang thấy kiêng kỵ thì một người xông lên.

“Khốn khϊếp, ta gϊếŧ ngươi.” Tuyết Sơn thành chủ nhào lên.

Đám chưởng môn không khỏi kêu:

“Không được, Tuyết Sơn thành chủ không phải đối thủ của Ma Ảnh lão tổ. Bà ta chết chắc. Nhanh cứu viện.”

Các chưởng môn thầm nghĩ phải cứu, bọn họ không muốn liên minh vừa thành lập vài phút mà đã có một vị đứng đầu một trong tám thế lực tử chiến. Nếu vậy thì các đệ tử lấy đâu ra khí sĩ để đấu lại Phục Ma giáo. Phải ngăn lại, bằng mọi cách.

Ma Ảnh lão ma không thèm nhìn cách chưởng môn xông tới, cười lạnh:

“Lão thái bà ngươi. Để ta tiến ngươi một đoạn. Ma Ảnh tà pháp - Ma thôn ảnh nhân.”

Một bàn tay đen sì xông ra từ trên người Ma Ảnh lão tổ, bàn tay xòe ra, bao trùm một khoảng trời vũ đài, nó bay tới trước mắt Tuyết Sơn thành chủ biến đổi thành một cái miệng to lớn, định một ngụm nuốt chửng bà lão này.

“Không được. Tuyết Dạ Lam tiền bối, chạy mau.”

“Nhanh. Nhanh lên…”

“Chết tiệt không kịp rồi.”

“Mọi người chờ đã. Minh chủ động rồi…”

Một người hét lên, rồi cả đám chưởng môn nhìn tới. Họ thấy Chiến Thượng Thiên phi người nhanh như một quả đại bác, cả người họ Chiến gồng lên màu đỏ hơn nữa:

“Ma Ảnh lão ma. Có Chiến mỗ ở đây ngươi dám càn dỡ.”

“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”

“Oành oành…”

Chiêu thức va chạm, một bóng người bị đánh bay ra, là Tuyết Sơn thành chủ.

Bà ta chỉ có tu vi Hóa thần sơ kỳ đỉnh, nên tuy thoát chết nhưng vẫn bị thương bay ngược lại về chỗ ngồi của Tuyết Sơn thành, rồi được hai cường giả Hóa Thần cấp lão tổ khác của Tuyết Sơn thành đang đinh xông lên cứu viện đón nấy.

Trở lại vũ đài, trong sự ánh mắt tập trung của mọi người, Chiến môn chủ và Ma Ảnh lão ma đều bị chấn động lùi lại hai bước. Ma Ảnh lão ma đè xuống một ngụm máu ngược, cười gằng:

“Không hổ là đương đại chưởng môn Chiến Thiên môn, chúng ta dừng lại ở đây thế nào.”

Chiến Thượng Thiên lạnh lùng nói:

“Ngươi nghĩ có thể sao, đánh người của Liên minh chính phái ta còn dám nghĩ sống sót rời khỏi đây.”

“Đúng vậy, Chiến môn chủ, giải quyết ma đầu này đi.”

“Gϊếŧ hắn cho Tuyết thành chủ trả thù. Hừ, một tên ma giáo dám tới địa bàn chính đạo chúng ta dương oai. Đáng chết.”



Ma Ảnh lão tổ khuôn mặt hơi biến đổi, ông ta liền đổi giọng mềm dẻo nói:

“Mọi chuyện đều là hiểu lầm, do Tuyết thiếu thành chủ tấn công ta trước. Ta tới đây không phải để giải quyết ân oán cá nhân. Mà là đại diện cho Phục Ma giáo tới. Không lẽ các ngươi định chém sứ giả quân địch.”

Chiến Thượng Thiên nghe vậy liền giơ tay ra hiệu cho các môn phái bình tĩnh lại, hắn hỏi thẳng:

“Ngươi muốn nói gì?”

Ma Ảnh lão tổ cười khan, rồi lại nhìn quanh đám chưởng môn một vòng nói:

“Các vị. Phục Ma giáo biết có nhiều lần đắc tội, nên hôm nay ta tới đây để tiễn các vị một món quà… hà hà… hẳn các vị sẽ yêu thích nó.”

Nói rồi, Ma Ảnh không để ý đám chính đạo bàn tán, hắn bấm ngón tay tính toán bảo:

“Thời gian đã đến. Người đâu!! Dâng quà lên.”

“Cái gì, trên Thái Sơn còn có người của Phục Ma giáo, làm sao có thể.” Một người kinh hô.

Rồi tên này không nói gì nữa vì hắn chú ý tới một đám người ăn mặc kỳ dị, người đeo đầy mình xương sọ đầu lâu đi tới, bọn họ khuân hai cái hòm to như một con trâu đực.

“Đặt ở chỗ này.”

Đám người ma giáo đặt cái hòm xuống xong, Ma Ảnh tiến tới hai mắt híp lại, giọng lạnh băng nói:

“Chư vị chính đạo, món quà này rất đặc biệt, hà hà. Đến mở ra cho các ngươi nhìn.”

Dứt lời, Ma Ảnh lão tổ phất tay một cái, nắm hòm bật mở. Trong tích tắc, tất cả mọi người có mặt ở đây đều khϊếp sợ, Ambrose thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, trong lòng hơi động.

...

Một đài phun đồ bắn ngược lên trên không trung, trong không khí tràn ngầm mùi máu tươi tanh ngòm như nhuộm đỏ cả bầu trời, từ miệng cái hòm, một suối đầu người phun ngược lên.

Lốc cốc lốc cốc…

Đầu ngươi phun lên rồi rơi xuống tạo thành những tiếng động kinh dị trong cái không khí chết lặng, không một tên chính đạo nào phát ra tiếng động, bọn họ sững người đứng đó.

Rồi, bỗng chợt một người trong đội ngũ Cổ Giang phái hô lên:

“Sư huynh… không… không thể nào…”

Tất cả nhìn lại, họ thấy ngươi kia đang quỳ xuống, trước mặt là một cái đầu lâu với khuôn mặt quen thuộc, có người buột miệng thốt lên:

“Đây là… là Hồng Bảo Tuấn trưởng lão… Chấp pháp trưởng lão của Cổ Giang phái…”

Cổ Giang phái chưởng giáo - Cổ Vô Tâm cũng chấn động không kém, khuôn mặt vô tình của lão méo xệ xuống, lẩm bẩm:

“Hồng Bảo Tuấn trưởng lão, ông ta đang ở sơn môn chứ… Không thể nào…”

Cổ Vô Tâm trong lòng hoảng hốt, ánh mắt đảo quanh tất cả những cái đầu lâu, miệng run lên:

“Đây là… tất cả là…”

Tất cả đều là đệ tử, trưởng lão trấn thủ ở sơn môn Cổ Giang phái, Cô Vô Tâm nhận ra nhưng khuôn mặt quen thuộc kia, đều là sư huynh đệ, đồ đệ đồ tôn của lão.

Một bên khác, Nhạn Đăng bang bang chủ - Nhạn Thần Hỉ cũng chú ý tới, khuôn mặt hắn ta không khá hơn Cổ Vô Tâm là bao nhiêu. Vì những cái đầu này, chủ nhân của chúng đáng lẽ ra phải đang trấn thủ ở tổng đà Nhạn Đăng bang.

Nhạn Thần Hỉ không cười nổi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn từng cái đầu quen mặt phun ra, miệng nghẹn ngào… ánh mắt không khỏi nhìn về Cổ Vô Tâm. Cả hai người đều nhìn ra điều này trong mắt của nhau:

“Ta, Cổ Giang phái, xong.”

“Ta, Nhạn Đăng bang, xong.”