Vạn Giới Pháp Thần

Chương 367: Tính kế lẫn nhau

Không thèm để ý lão Malfoy, Ambrose và Fayola bước vào phòng tiếp khách của Hogwarts, đập vào mắt hai người ngay lập tức là một rừng tóc đỏ, tất cả các thành viên của gia đình Weasley đang ở đây, bọn họ đều vây quanh một cô bé năm nhất, cũng tóc đỏ nốt - Ginny Weasley.

Rồi hai cái đầu lao về phía Ambrose, bọn chúng quỳ nữa thì quỳ xuống, hai mắt ươn ướt nói:

“Cảm ơn… Ngài chủ tịch, không có ngài có lẽ đứa em gái bé bỏng của tôi…”

“Đúng vậy, đúng vậy… Ngài chủ tịch, nó sẽ nằm lại vĩnh viễn dưới căn hầm đầy rác đó… hu hu…”

Cặp sinh đôi tóc đỏ không ngừng cường điệu công lao của Ambrose, bọn chúng tâng bốc tới lỗi người da mặt dày như Ambrose cũng phải tê cả người.

Ambrose chuẩn bị đạp cho hai tên này một phát cho bõ tức thì có người làm hộ cậu rồi, bà Weasley xông tới, xách tai hai đứa con sinh đôi này kéo sang một góc, đồng thời, ông Weasley mang một nụ cười thiện chí tới bắt tay Ambrose nói:

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Karling… Nếu không có cậu thì không biết Ginny thế nào nữa… thậm chí cả Harry có thể…”

Ông Weasley xúc động nói tiếp:

“Ôi… tôi không biết nói gì thêm… cậu…”

Ambrose gật đầu chen lời:

“Ngài Weasley, ngài không cần khách sáo như vậy… Dù sao cháu cũng là học sinh lớp lớn hơn, chăm sóc nhưng em lớp dưới là phải.”

Nghe vậy, tất cả mọi người để nhìn Ambrose với ánh mắt kính trọng, bà Weasley giọng giống như không thể kìm nén:

“Cậu Karling, cậu thật vĩ đại. Cậu đã giúp hai đứa con nghịch ngợm của tôi rất nhiều, nay còn đứa con út nữa… Tôi cũng chỉ có cách cảm ơn cậu mà thôi.”

Gia đình này con định nói gì thêm thì ông hiệu trưởng Dumbledore không biết từ lúc nào xuất hiện bảo:

“Anh chị Weasley, anh chị nên đem trò Ginny tới bệnh xá xem sao, trò ấy đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ.”

Ông và Weasley giật mình một cái, họ nhìn lại thấy cô con gái của họ vẫn còn trắng bệch, có vẻ yếu hơn trước nữa. Bà Weasley khẩn trương hẳn lên:

“Cảm ơn ngài hiệu trưởng, chúng tôi quên mất. Arthur chúng ta nhanh đi thôi.

Rồi cả gia đinh tóc đỏ lũ lượt chạy ra ngoài căn phòng, kề cả nhóc Potter cũng bị kéo theo để kiểm tra y tế.

Đến khi căn phòng không con người nào, Dumbledore mới nói:

“Hai trò hẳn có thứ cho ta nhìn chứ?”

Ambrose gật đầu, cậu vung đũa thần biến ra hai cái ghế rồi ngồi xuống, Fayola thì ngôi bên cạnh. Chờ lúc yên vị, Ambrose mới đưa cho ông hiệu trưởng cuốn sổ tay của Tom Marvolo Riddle, Ambrose chả có gì phải dấu, thế nào thì nhóc Potter cũng nói hết cho giáo sư Dumbledore.

Ông giáo sư cẩn thận quan sát cuốn sổ tay, khuôn mặt trông vô cùng trầm trọng, sau năm phút, ông mới nói:

“Đây không phải là một Trường sinh linh giá, nhưng nó không khác nào một cái Trường sinh linh giá, chỉ là thứ bên trong không phải là linh hồn của Voldemort… hoặc là… nói như thế nào nhỉ: Ý chí.”

Nói rồi, ông ta lại lắc đầu:

“Không thể nào, không có phép thuật nào có thể làm được như thế này… điều này không có khả năng.”

Nhưng rồi, ông ta lại gật đầu:

“Không, nếu như vậy… thì thật sự có thể.”

Sau ba phút tự lẩm nhẩm không khác gì một ông già lẩm cẩm, giáo sư Dumbledore nhìn tới Ambrose và Fayola hai người nói:

“Hai trò hẳn biết thứ này là sao phải không? Không lẽ là…”

Nói câu cuối, giọng ông giáo sư run lên một cách không thể tưởng tượng nổi.

Nghe vậy, Ambrose thản nhiên gật đầu thừa nhận, cậu không coi thường ông hiệu trưởng tới nỗi mộ chuyện đơn giản như vậy mà ông không đoán ra một chút manh mối, chỉ là không được chính xác như Ambrose và Fayola thôi.

“Đúng thế, ngài đoán là đúng đó, ngài hiệu trưởng, có hai tên Voldemort.”

Giáo sư Dumbledore khuôn mặt chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, cứ như thể ông ta đang bỗng dưng bị phá vỡ kế hoạch nào đó do ông trù tính hàng năm trời vậy.

Dumbledore nói:

“Tên kia, hắn là ai… muốn để một linh hồn có được thân thể là chuyện vô cùng, rất cô cùng khó khăn, hầu như không tưởng… hắn làm sao lại.”

Ambrose hiểu điều ông hiệu trưởng nói, ông ta cho rằng, một cái Trường sinh linh giá khác của Voldemort phục sinh thành Voldemort, công thêm linh hồn của Voldemort hiện tại là hai.

Trong trường hợp Tom Marvolo Riddle cũng khá giống như vậy, chỉ là Tom Marvolo Riddle là bản chính, bản chuẩn. Còn Voldemort hiện tại chỉ là bản nhái, bản bắt chiếc mà thôi.

Biết rõ ràng, nhưng Ambrose không thèm giải thích cho ông hiệu trưởng, cậu nói:

“Hắn giống như những gì nhóc Potter nói, Voldemort vào lúc trẻ tuổi nhất, lúc còn là học sinh của Hogwarts, Tom Marvolo Riddle khi mười sáu tuổi.”

Ông giáo sư lẩm nhẩm: “Không lẽ là lúc đó, học sinh gốc Muggle kia bị gϊếŧ.”

không để ý tới việc này, Ambrose nói tiếp:

“Và hắn rất mạnh, ngài nên cẩn thận đó giáo sư Dumbledore. Hắn là toàn vẹn nhất trong tất cả các Voldemort (cách mảnh linh hồn trong các Trường sinh linh giá), với thiên phú trời sinh của hắn… ngài biết hắn giò như thế nào rồi đó.”

Ông hiệu trưởng bàng hoàng một hồi mới nói:

“Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy, đẩy ra một thế thân cho mình.”

“Ai biết được, có lẽ Tom Marvolo Riddle đã thấy thứ khác, còn đáng để đạt được, quý giá hơn gấp nghìn lần việc thống nhất giới phù thủy Anh này.” Ambrose nhấc một ngụm trà nói.

Ông hiệu trưởng Dumbledore nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ thông thái nói:

“Phải.”

“Nếu Malfoy có một tay trong này thì Tom Marvolo Riddle đang có một kế hoạch gì đó, còn tên Voldemort kia nữa, hắn thể nào cũng đánh hơi được gì, và… cả hai sẽ đánh nhau, với bản tính tàn bạo của hắn thì sẽ không chấp nhận một người khác, một bản thân khác.”

Lời nói của ông giáo sư có thể thành sự thật nếu Voldemort vẫn còn sống, vấn đề là hắn đã nghẻo vì bị Helios mạnh tay đọc trí nhớ.

Ambrose ‘không đành lòng’ dấu ông giáo sư hiệu trưởng, nói:

“Giáo sư Dumbledore, rất tiếc khi phải nói với ngài điều này, Voldemort, sau khi hắn trốn hỏi căn hầm vào năm ngoái, thì người của tôi đã răng lưới bắt lấy hắn… chỉ là trong quá trình này, Voldemort quá cứng đầu nên chọn cách liều mạng… và thế là hắn chết.”

“Chết rồi!” Ông giáo sư than một tiếng rồi nói:

“Nếu là như vậy có khả năng vì Voldemort chết mới dẫn tới việc Tom Marvolo Riddle xuất hiện.”

Mặc dù biết ông hiệu trưởng hiểu lầm, nhưng Ambrose cũng lười giải thích, cậu bảo:

“Việc của ngài lúc này là cố gắng tra ra manh mối về tất cả các Trường sinh linh giá, để tiêu diệt Voldemort một lần và vĩnh viễn. Hắn ẩn dấu thời gian lâu như vậy, chắc chắn hắn sẽ có hạnh động mạnh mẽ, nguy hiểm.”

Ambrose ánh mắt nghiêm trọng nhìn vị giáo sư già, còn tay chỉ lên cuốn sổ tay nói:

“Đây chỉ là hành động dò đường củ hắn thôi, coi như là thăm dò xem ngài sẽ phản ứng như thế nào… nhưng mà giáo sư Dumbledore, biểu hiện của ngài không tốt một chút nào, chỉ vì một cuốn sách mà ngài đã bị đuổi rời khỏi Hogwarts.”

Ambrose lắc đầu đắng chát nói thêm:

“Thử nghĩ xem, sau vụ này, Tom Marvolo Riddle sẽ nghĩ ngài người mà hắn luôn phải dè chừng trở nên già cả tới ngốc nghếch vô dụng ra sao… Sau đó sẽ là sự không kiêng dè và hậu quả, có lẽ còn hơn những gì đã xảy ra mười hai năm trước.”

Giáo sư Dumbledore nào không biết ý của Ambrose là gì. Không phải thằng nhóc muốn ông ta đối đầu với Tom Marvolo Riddle sao?

Còn Ambrose ở một bên hưởng lợi, nhưng vấn đề là những gì cậu ta nói là đúng, Tom Marvolo Riddle sẽ nhắm vào Dumbledore, vào Harry Potter… Tên này có khi giờ không biết tới sự tồn tại của Ambrose trong sự kiện này.

Căn phòng im lặng trong một khoảng thời gian khá dài, Dumbledore thì nghĩ cách làm sao để phòng bị Tom Marvolo Riddle, tiện thể kéo Ambrose tới cùng chiến tuyến, còn Ambrose thì nghĩ xem làm sao lợi dụng tốt nhất sự va chạm đối đầu giữa Tom Marvolo Riddle và Dumbledore, sau đó cậu sẽ cho hắn một đòn tiêu diệt.

Cuối cùng, hai bên không nói gì thêm mà chào tạm biệt, trước khi rời khỏi, Fayola đột ngột hỏi ông hiệu trưởng một câu:

“Giáo sư Dumbledore, ngài có biết gì về con ma quét rác không?”

Ông hiệu trưởng đang suy nghĩ chuyện khác, nghe vậy theo bản năng hơi sững sờ trong một phần mười giây, rồi lập tức trở lại bình thường, ông nói với một giọng dí dỏm;

“Tất nhiên ta biết, ông ta là con ma nhà Gryffindor, trước khi ngài Nicholas tới. Hai trò có chuyện gì hả?”

Phản ứng của ông lão lọt thẳng vào đôi mắt của Fayola, cô bé lắc đầu nói:

“Không có gì, chẳng qua trò nghe thấy hiệp sĩ Cadogan nói về ông ta nên mới hỏi. Trò trào giáo sư.”

Cả Ambrose và Fayola không nói nhiều trong khoảng thời gian di chuyển từ Hogwarts về Lâu đài Karling, mỗi người đều có suy nghĩ, phán đoán riêng trong đầu.

Nhưng vừa về tới lâu đài, cả hai ngửi thấy một mùi rất đặc trưng.

“Mùi máu.”