Vạn Giới Pháp Thần

Chương 297: Cứu đứa em gái

Ambrose không giải thích gì nhiều, cậu búm tay úm một bùa chú đứng đắn lên người Hermione, lập tức quần áo của cô bé trở lên ngay ngắn, chỉnh tề. Rồi Ambrose đang định kéo cô bé ra ngoài thì…

“Ầmmmm.”

Một tiến động cực lớn phát ra từ bức tường sau lưng hai người. Một cơn gió thổi qua mang theo khói bụi mù mịt, đến khi có thể nhìn được thì Ambrose thấy một mảng tường lâu đài khá lớn bị đánh vỡ.

Phía bên kia là nhà vệ sinh nam, có điều nó trông không giống cái nhà vệ sinh chút nào, mảnh vỡ gạch đá khắp nơi, mấy vòi nước không ngừng phun vèo vèo, nước chảy lênh láng…

Và ở đó là con Quỷ khổng lồ.

Không phải trong bản đồ nó ghi con quỷ này đang ở gần nhà vệ sinh nữ sao, thế nào mà nó chạy sang nhà vệ sinh nam được, trong đầu Ambrose hiện lên một dấu hỏi chấm…

Nhưng ngay sau đó cậu vứt nó đi, tay trái kéo Hermione về phía sau lưng, cậu che trước người cô em gái. Đồng thời, tay phải rút đũa phép ra, giờ không phải là lúc thể hiện ta đây thi chú không cần dùng đũa phép.

Ambrose thận trọng nhìn con quái vật… cậu chưa tấn công vội.

Bụi mù tan thêm một chút nữa, lần này Ambrose thấy rõ hơn con Quỷ khổng lồ đang cầm cái chùy quen thuộc của nó, thuốc mà cậu đầu độc con này dường như vẫn còn hiệu nghiệm.

Hai mắt nó vẫn ánh lên màu đỏ, từng thớ cơ của nó căng lên to tròn, sức mạnh con quái vật còn rất cao. Không ngờ có một ngày Ambrose bị gậy ông đập lưng ông như bây giờ.

Lại càng bất ngờ hơn, trong đám bụi vang lên mấy tiếng ho sặc sụa, có học sinh ở bên kia, Ambrose thầm rủa một tiếng và hét lên:

“Ai ở bên đó, nhanh chóng sang đây…”

Ambrose vừa dứt lời liền bắn một Lời nguyền chậm chạm vào con quái vật:

“Impedimenta.” (ND - Lời nguyền chậm chạp).

Cậu muốn tạm ngăn con Quỷ khổng lồ này đã, chờ bọn học sinh bên kia di tản rồi mới tiến hành tấn công con quái vật.

Rất nhanh, chui qua cái lỗ là hai thân ảnh quen mặt, lại là thằng nhóc nhà Potter và thằng bạn tóc đỏ Weasley của nó, hai đứa này… Ambrose chả muốn nói gì hơn, cậu quát:

“Lui ra phía sau.”

Hai đứa này vội vàng chạy tới phía Hermione, thở hồng hộc, cả người chảy mồ hôi lạnh, chúng nó thề, chúng suýt mất mạng…

Ambrose không để ý hai tên nhóc này nữa mà bắn một chú ngữ vào sàn đá dưới chân con quái vật:

“Reducto.” (Bùa hủy diệt)

Lại một vụ nổ nữa bắn ra, Ambrose không ngu gì mà đánh vào người con quái vật cả, ai cũng biết loài Quỷ khổng lồ có khả năng kháng ma pháp không tồi nên cậu chuyển hướng sang môi trường xung quanh.

Con quái vật vị sức ép của vụ nổ này đánh lùi lại một bước, nhân cơ hội này, cậu bắn ra một tia sáng màu đỏ bay thẳng vào cái chùy trên tay:

“Expelliarmus.” (ND - Bùa giải giới)

Cái chùy bị ma lực hất vọt đi, con quái vật giờ làm gì còn vũ khí… Ambrose trong tay lóe lên thanh Llead đâm một nhát thấu ngực con quái vật.

Quỷ khổng lồ rống lên một tiếng phun màu xanh lè ngã xuống bất tỉnh… Không động đậy gì cả. Ambrose động tác điệu nghệ vẩy thanh kiếm một cái vào trong không khí, cho bắn hết vết máu ra.

Cuối cùng, chính Hermione là người lên tiếng trước.

“Nó… chết chưa?”

Ambrose vung đũa thần một cái nữa, xác con Quỷ khổng lồ bị lật ngửa, cậu nói:

“Xong rồi. Nó chết.”

Nghe thế ba đứa trẻ phía sau thở phào, bọn chúng tưởng lần này chết rồi chứ, tuy chúng biết anh Ambrose rất mạnh nhưng không định nghĩa được mạnh ở cấp độ nào, xem ra ảnh xử lý một con quái vật khổng lồ như vầy là không vấn đề.

Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Ambrose cùng ba đứa trẻ nhìn ra.

Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn gây ra, nhưng hẳn nhiên người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống lên đau điếng và tiếng va đổ.

Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vào phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell.

Vừa nhìn thấy con quỷ là lão Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.

Trong khi ông giáo sư Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn Ron và Harry. Chưa bao giờ bọn chúng nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch.

“Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?”

Mấy đứa học sinh nhà sư tử chưa kịp nói gì thì ông giáo sư mũi diều hâu lên tiếng:

“Con quỷ khổng lồ đã chết. Qua xem xét hiện trường thì nó phá cửa từ bên nhà vệ sinh nữa rồi phá tường chạy sang đây. Hiển nhiên, con quỷ đã được trò Karling hạ gục. Tôi còn có thấy vạt áo bị rách của hai trò Potter và Weasley ở phòng bên đó.”

Ông ta chầm chậm nhìn Potter hai người, anh mắt sáng hơn cái đèn pha nói:

“Giả thuyết là hai trò Potter và Weasley đang làm gì đó ở trong nhà vệ sinh nữ, rồi không may gặp phải đúng con Quỷ khổng lồ, rồi nó phá bức tường này… cũng là may cho hai đứa đó vì phòng bên cạnh có trò Karling và cô Granger.”

Ông giáo sư nhìn qua độ bám bụi trên quần áo bọn nhóc có thể đoán được, rồi ông ta ánh mắt hứng thú nhìn Potter hai người bất ngờ hỏi:

“Vậy hai cậu có thể trả lời cho tôi, hai thằng con trai lại làm gì trong nhà vệ sinh nữ được không?”

Harry bị ông thầy giáo nhìn mà nổi cả da gà, nó biết mình đang tới nhà vệ sinh nữ nhưng để… cậu bé nhìn về phía Hermione.

Chuyện có thể tóm tắt lại như sau: Có một cuộc xung đột không hề nhỏ giữa Hermione và hai đứa kia vào buổi chiều, nên cô bé giận dỗi muốn tìm chỗ khóc.

Bình thường Hermione tới tìm Ambrose, nhưng cô biết cậu ta đang bận việc vì vậy cô bé chọn chui vào nhà vệ sinh một mình. Một lý do khác là cô bé không muốn thể hiện mình yếu đuối trước mặt Ambrose.

Còn với hai đứa kia, bọn chúng sau khi thấy Hermione chạy đi đã hơi thấy hối hận rồi, trong bữa tiệc Halloween, khi giáo sư Quirrell đột nhiên lao tới hét lên rằng có một con Quỷ khổng lồ bị xổng chuồng. Hai nhóc này sợ, Hermione không biết tin nên chạy tới nói cho cô bé.

Ai ngờ chúng gặp phải con quái vật.

Còn vấn đề có hai cái nhà vệ sinh nữ thì là do trò đùa dai của hai tên Fred và George. Bọn chúng dùng phép thuật biến hình đổi tên bảng hiệu nhà vệ sinh cho nhau. Đến khi đổi lại thì quên không đổi bên nhà vệ sinh nam. Thế là có tới tận hai cái nhà vệ sinh nữ liền.

Nên khi Ambrose lao tới cứu Hermione thì cô bé đúng đang ở nhà vệ sinh nam đó.

Trở lại, nhóc Ron bây giờ không bình tĩnh được rồi, thử nghĩ xem việc nó và Harry rình coi trong nhà vệ sinh nữ, không những vậy còn bị phát hiện mà bị mẹ của nó biết… Đó sẽ là một trò cười cho cả trường mất.

Bà giáo sư McGonagall định lên giải vây cho học sinh của mình, thì đứng ở một bên, Hermione ấp úng nói:

“Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con mà thôi.”

Mấy vị giáo sư nhìn lại, họ nghe tiếp:

“Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ… bởi vì… con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó… con… cô cũng biết mà… con đã đọc hết các sách về quỷ…”

Ambrose nghe tới đây ánh mắt kinh ngạc nhìn cô bé, Hermione mà cậu biết luôn ngay thẳng, tuân thủ nội quy mà giờ lại nói dối, tuy cậu không biết tại sao cô bé lại giúp Potter hai đứa kia, nhưng Ambrose tôn trọng quyết định của cô.

“Lúc thấy con quỷ, con sợ quá nên trốn vào nhà vệ sinh, may là đúng lúc anh Ambrose đi quá cứu con. Con cũng không biết Harry và Ron cũng chạy tới. May là bọn họ không sao, nếu không con sẽ ân hận suốt đời.” Hermione rươm rướm nước mắt nói.

Ambrose nhìn vậy lòng chấn động thầm tán dương: “Diễn khá lắm.”

Harry và Ron cố làm ra vẻ đã biết chuyện này rồi, chẳng có gì mới cả. Bọn chúng không ngu, lúc nào nên nói thì nói, nên im lặng thì im.

“Thôi được, trong trường hợp này…”

Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn ba đứa trẻ:

“Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi, hả?”

Nói xong bà đang định trừ cho cô bé mấy chục điểm cho nhớ đời, nhưng lại cảm giác thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm bà bên cạnh, không cần đoán bà cũng biết là ai, nên giọng dịu xuống nói:

“Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm. Ta rất thất vọng về con. Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá.”

Nói rồi bà giáo sư và ông Snape trao đổi ánh mắt, và cả hai cùng đi ra ngoài. Mọi việc còn lại giao cho tên gián điệp Quirrell xử lý.

Ambrose ánh mắt hứng thú đánh giá tình trạng tồi tàn, bê bát của ông giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, trông ông ta không khác gì một thương binh hạng nhất trên chiến trường, cậu ‘tốt bụng’ nói:

“Thưa giáo sư, ngài có cần trò giúp gì không?”

“Khụ khụ… Không… cần… các trò trở về kí túc xá đi. Ở đây… có ta là… là được rồi.” Ông giáo sư gắng gượng nói.

“Vậy nhờ thầy.” Nói xong, Ambrose phủi mắt ra hiệu cho ba đứa kia đi theo, đi được một đoạn, cậu khen nói:

“Hai đứa hôm nay làm khá tốt đấy, không bị con quái vật hạ đo ván, nếu không anh chỉ có bước nhặt xác hai đứa mà thôi.”

Harry và Ron nghe vậy trong lòng vẫn sợ nhưng không khỏi đang lên một chút vui mừng, đúng là bọn chúng có giở vài chiêu trò chống cự con quái vật.

Tất cả chuyện này là do Ambrose cô ý bảo anh em sinh đôi Fred và George thỉnh thoảng chỉ bảo hai tên này… chuẩn bị cho trận đấu tay đôi với nhóc nhà Malfoy. Với lại, cậu cũng không muốn nhóc Chúa cứu thế chết sớm như vậy.

Còn Hermione thì càng tốt hơn, cô bé đã vượt qua được chính cái hàng rào mình đặt ra, tuân thủ nội quy, không được nói dối. Mấy việc này đều là tốt nhưng phải tùy hoàn cảnh, nếu không người chịu thiệt chỉ là cô bé mà thôi.

Ambrose đám người leo cầu thang, thêm vài tầng nữa rồi dừng lại ở một cái ngã ba, cậu nói:

“Tốt rồi, các em từ đây trở ề tháp Griffindor được rồi, anh đi sang bên kia tới Tháp Tây.”

Sau đó bốn người tạm biệt, trở phòng sinh hoạt tiếp tục bữa tiệc dở dang.