Liên tiếp mười cú đấm đưa ra đối đầu với mười trụ băng, một phát một cho tới mười phát, tất cả trụ băng đều bị đánh tan.
Không dừng lại, ‘Fayola hàng giả’ xoay bàn tay phải, miệng lẩm nhẩm chú ngữ:
“Recent procellae spumante… Frozen Wyrm…”
Từ lòng bàn tay ả ta phóng ra một cột khí xanh lè, đυ.c ngầu… nhưng lại mang cái lạnh thấu xương.
Cột khí này không ngừng mở rộng cho đến khi nó lớn như một cơn lốc xoáy nhỏ rồi biến thành một cơn lốc có đường kinh hơn ba mét.
Mặt biển phía dưới đã có dấu hiệu bị đóng băng, đây chỉ là sự ảnh hưởng bên ngoài của phép thuật mà thôi, còn chân chính cái lạnh ở bên trong cơn xoáy khi kia.
“Ha ha… nhận lấy này Fayola…”
Cả cơn lốc như một vòi phun nước thủy lực áp lực cao mà mấy tay thợ cứu hỏa thường dùng lao về phía Fayola.
Vốn đã chuẩn bị từ trước, Fayola đã từ từ hạ người xuống bay là là trên mặt nước, khi thấy đám khi cực băng hàn xông tới, lập tức xung quanh cô bé, một ma pháp trận có kích cỡ không kém không ngừng mở rộng và xoay vòng…
Từng cấu trúc ma pháp trận, chú văn trong đó tỏa sáng, trông chả khác gì một màn trình diễn ánh sáng nghệ thuật.
Khi đòn tấn công của ‘Fayola hàng giả’ chỉ cách đỉnh đầu cô hai mét, Fayola mới bình tĩnh nói:
“Ice Torrent.”
Cô bé vừa dứt lời, nước biển dưới chân cô, cụ thể hơn là nước biển bên trong ma pháp trận như bị một lực hút đảo chiều, chúng lập tức chảy ngược lên trên che tránh trước người Fayola.
Trông đám nước biển có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng chúng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng đủ để đấu lại với con lốc xoáy kia.
Hai phép thuật va chạm tạo thành một cột băng khổng lồ cao hơn một trăm mét lừng lững đứng trên mặt biển.
Nhưng tên hàng giả nào có đơn giản như vậy, ả hóa thành một luồng khí hòa vào cùng chính đòn tấn công của ả…
Sau đó, ả ta trong nháy mắt phá vỡ đôi cái cột băng vừa rồi, từ bên trong đó nhảy ra. Tay trái của ả biến ra một thanh kiếm băng, nhảy tới đâm về phía trái tim trước ngực của Fayola.
Cú đâm quá hiểm, quá nhanh, Fayola không thể không lùi lại, cô bé hơi nghiêng người sang bên trái, cùng lúc ngả người về phía sau né tránh.
“Né, làm sao được.”
‘Fayola hàng giả’ hai mắt trợn trừng, đôi môi mở rộng sang hai bên hết cỡ, cười to tới mang tai nói, ả ta lại ấn vai lên trước hòng đâm bị thương Fayola.
Ả đã nói đúng, lưỡi kiếm băng giá tuy không đánh trúng trái tim yếu hại, nhưng lại đâm xuyên thủng qua xương đòn trên vai của Fayola.
Từ miệng vết thương, hàng hàng lớp băng bắt đầu lan tỏa ra cả bả vai và toàn bộ cánh tay phải… khiến Fayola có dấu hiệu bị bỏng lạnh nặng.
Fayola nén đau, chân trái dãm một cái trên ma pháp trận, một trụ băng nhọn hoắt khác lại trồi lên định đâm xuyên bụng ‘Fayola hàng giả’, buộc ả ta phải lùi lại.
Đồng thời Fayola cũng nhảy ra phía sau, tai trái cô bé lập tức đưa lên vai phải dùng phép thuật cầm máu và ngăn chặn ma lực của ‘Fayola hàng giả’ tàn phá cơ thể cô.
Phía bên kia, ‘Fayola hàng giả’ không tấn công tiếp mà hai mắt híp lại, miệng thè ra cái lưỡi liếʍ mấy giọt máu trên thanh kiếm như đang liếʍ một que kem và cười man rợ nói:
“Cái vị này… thật giống.”
Ả ta cười ha hả rồi chạy tới trước mặt Fayola, vung kiếm hòng lại chém vào ngực cô bé, đối diện, Fayola cũng tạo ra một thanh kiếm từ trong không khí, lao tới quay người đỡ nhát chém rồi hơi chếch kiếm đâm ngược lại vào đùi con hàng giả.
‘Fayola hàng giả’ đưa chân mình về phía sau để tránh né, và ả thuận đà xoay người vòng chân lên trên chém vào đầu Fayola.
Bàn chân của ả giờ được bao bọc bởi một lưỡi dao băng sắc bén, cú đá tuy nhanh nhưng không đủ độ bất ngờ, Fayola ngay sau đó cúi người xuống tiện thế đá một cái về phía đầu gối chân còn lại của đối thủ.
Hai bên kiếm giao nhau, chân tay va chạm trông giống hệt hai nữ chiến sĩ đang quyết sinh tử vậy.
Với hai ma pháp sư có trình độ tương tự nhau, việc ném pháp thuật sang một bên, rồi lao vào ẩu đả nhau là chuyện bình thường, nhất là với Fayola với bản sao của chính mình, hai đứa không khác nhau là mấy.
….
Cách đó ba trăm mét, trận chiến giữa Takaga giả và Lucy cung không kém.
Takagi bắn ra cái bùa chú nào đều bị Lucy dùng thanh Seren đón đỡ. Cùng lúc đó, cô bé liên tục áp sát, mục đích là để cho đối thủ vào bên trong tấm tấn công bằng kiếm của mình.
Làm nữ hoàng hơn mười năm năm, Lucy làm sao không biết đấu kiếm, tuy kém hơn các anh chị của mình nhưng cô không phải dạng gà mờ mới tập.
Đâm, chặt, chém… rồi lại đâm, chặt, chém. từng đòn từng đòn Lucy phát ra vô cùng nhuần nhuyễn và đúng kĩ thuật.
Ngược lại, đối thủ của cô chỉ là một phù thủy không biết đánh đá tay chân như thế nào, tuy cô ta có thể dùng phép thuật tác động tới ngoại cảnh chống lại Lucy, nhưng đó không phải cách lâu dài…
Đội Edmund mọi người cũng không ngồi chơi, bọn này cảnh giác cẩm vũ khí nhìn chằm chằm mấy người còn lại trên cái bè, đề phòng bọn họ đột nhiên tiến công.
Nếu biết mấy cô gái còn lại chỉ là người bình thường, không khác gì các thiếu nữ Telmarine khác, không biết phản ứng của mấy tên này ra sao.
Nhưng, bọn chúng rất nhanh có việc, con rắn biển khổng lồ đã bơi tới… phép thuật của ‘Fayola hàng giả’ đang đóng băng nó đã biến mất.
Con rắn khổng lồ rít gào một tiếng ung tai... như tuyên bố sự có mặt của mình.
“Nhakha… Nhakha…”
Đối diện kẻ thù cũ, không ai trên tàu dám chủ quan.
“Tất cả vào vị trí, cung đâu, tên đâu… đối thủ của ta đã xuất hiện không thể để nó ảnh hưởng tới cuộc chiến của các vị nữ hoàng được.” Thuyền trưởng Drinian hét lên.
Trong lòng ông chỉ mong họ có thể kìm chân được con quái vật này cho tới khi trận chiến của nữ hoàng Fayola kết thúc, còn đánh thắng hay gϊếŧ chết nó, ông không dám nghĩ tới.
Con rắn khổng lồ hai mắt có vẻ không được phục hồi, nó vẫn mù, đây quả là một tin tốt. Nhưng rất nhanh nó lại nghĩ ra cách khác để xác định vị trí con mồi của mình.
Cả một mảng da to tướng trước ngực rắn tách ra làm đôi, lộ ra bên trong là hàng trăm hàng nghìn cái chân nhỏ nhớp nháp, khẳng khiu và trắng bệch trông vô cùng gớm ghiếc.
Từ một đống chân đó không ngừng vận động, va chạm tạo ra mấy tiếng ‘tanh tách’ ghe rất ghê tai.
“Tạch tạch..” “Tạch tạch..” “Tạch tạch..”
Có khả năng con rắn lại bắt chiếc cách loài dơi định vị phương hướng, con mồi, vật chắn đường bằng sóng âm.
Chỉ có điểu sóng âm của dơi người không nghe thấy, còn của con rắn biển Edmund mấy người nghe thấy đàng hoàng.
Trong khi các thủy không hiểu rắn biển đang làm gì, thì nó đã từ từ xoay cái thân mình khổng lồ về hướng Edmund đang ngơ ngác đứng nhìn.
Cách đó không tới ba mét, Caspian cung quan sát con rắn, rồi bất chợt cậu nhận ra điều trên, cậu tức thì phản ứng hét lên:
“Edmund, coi trừng…”
Miệng thì nói, còn người cũng động, Caspian vươn người tới kéo Edmund về phía sau, đúng lúc đó, con rắn biển táp tới, cả đầu nó đâm xuống boong tàu.
Thật may, cú né chỉ chật hơn một ince nữa thôi là cả hai đi tong. Caspian thở phào một cái, rồi vươn lên nhặt lấy thanh kiếm cách đó một đoạn ngắn. Cậu ta vòng người lại chém một nhát vào mấy cái chân trước ngực.
”Phập” một cái.
Dính đòn, cái chân bị chém rời ra, con rắn biển như cảm thấy đau ré lên khe khé, còn cái phần rời ra kia lập tức biến thành một luồng khói xanh tan biến trong không khí…
Thấy thế, Caspian tròng lòng vui sướиɠ, bọn họ còn hy vọng… Cậu ta lầm bẩm:
“Chúng ta có thể gϊếŧ chết nó được.”
Edmund cũng nhìn thấy, cậu lại nhìn em gái mình đang gồng mình chiến đấu bên kia, trong lòng thầm nói:
“Phải gϊếŧ chết nó.”
Chính vào lúc này, một tiếng nổ rung trời động biển phát ra…
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kinh khủng kia, kể cả Fayola và ‘Fayola hàng giả’ cũng vậy, bọn họ thất một chùm sáng chói mắt lóe lên trong vòng ba giây rồi lập tức bị cái bóng tối của hòn đảo nuốt chửng trở lại.
Thêm mười giây nữa, một đợt cuồng phong cực kì mạnh với vận tốc phải trên hai trăm cây số một giờ ập tới...