Vạn Giới Pháp Thần

Chương 38: Khách không mời

“Khoan mụ phù thủy chết rồi…” Cuối cùng có người của đội quân Alan nhận ra, thỉnh thoảng những cư dân Narnia đôi khi họ sống quá mộng mơ, hiếm khi nhìn vào sự thật.

Một đợt hoan hô nữa lại nổ ra.

“Chúng ta chiến thắng….”

“Alan muôn năm…”

“...”

Bên kia chiến tuyến, những tên không trung thành với mụ phù thủy đã bỏ chạy tán loạn, đa số chúng chạy vào rừng. Bọn chúng phải giữ mạng mình, ai biết Alan sẽ xử lý họ ra sao, tốt nhất là chuồn trước.

Nhưng, không phải tất cả, trên chiến trường, quân đội phù thủy bấy giờ chỉ còn một phần ba, chúng là những tên trung thành với mụ. Con phù thủy Hag, Báo đen Black Panther và Generel Otmin đi ra, Hag cùng cái giọng the thé của ông cất lên:

“Chúng tôi tình nguyện đầu hàng…”

Otmin hai người nói với quân đội:

“Mọi người bỏ vũ khí xuống.”

Nói xong quân đội phù thủy đồng loạt bỏ vũ khí xuống, chúng ngồi xuống đất hai tay giơ cao quá đầu..

Oreius liếc nhìn xin ý kiến Alan, sư tử gật đầu đáp lại Thủ lĩnh nhân mã. Oreius ra lệnh mọi người tịch thu vũ khí của quân đội phù thủy, họ xếp chúng thành một ngọn núi nhỏ.

Hag run rẩy tiến đến, thân hình nhỏ bé, lom khom quỳ xuống, hắn nói với Alan:

“Thưa Alan vĩ đại, chúng ta đã đầu hàng, ngài sẽ xử lý chúng ta thế nào?”

Phía sau, một đợt ồn ào vang lên, đám đông quần chúng đang bàn luận.

“Gϊếŧ hết bọn chúng trả thù cho đồng đội của chúng ta…”

“Đuổi bọn chúng ra khỏi Narnia, tại đây không chứa chấp lũ bại hoại…”

“Cút về phía Bắc…”

“Gϊếŧ chúng đi..”

Oreius hét lên, ông ta đẫm bốn cái chân ngựa tạo tiếng động gây chú ý:

“Mọi người trật tự.”

Alan đứng dậy nhìn những cư dân Narnia nói:

“Mọi người bình tĩnh… Đừng để cảm xúc che mờ lý trí. Oan có đầu, nợ có chủ. Mụ phù thủy đã đền tội, chính mụ là người phát động chiến tranh, kẻ đầu sỏ đã chết. Quân đội mụ có tội nhưng không đáng chết…”

Mấy người quá kích bây giờ mới bình tĩnh lại, họ nhìn Alan, xem ông định giải quyết tù binh phù thủy thế nào.

Alan quay đầu nói với quân đội phù thủy:

“Còn các ngươi, các ngươi phải vì Narnia lao động ba năm, hết thời gian các ngươi được tự do, thế nào?”

Quân đội Phù thủy thở phào, bọn chúng thật sợ Alan sẽ xử tử họ.

“Chúng tôi đồng ý, chúng tôi sẽ chuộc tội của mình.”

Thống lĩnh General Otmin nói:

“Thưa Alan, chúng tôi mong giữ lại vương quốc của mình.”

Đúng vậy, bọn chúng không thể hòa hợp với cư dân Narnia, thù hận chỉ bị gác sang một bên chứ không có biến mất, bọn chúng sẽ dần bị cô lập.

“Cái gì, các ngươi không muốn tự do ở Narnia này ư?” Alan không bất ngờ hỏi.

“Chúng tôi trung thành với nữ hoàng, dù ngài làm sai thì ngài vẫn là nữ hoàng của chúng tôi.” General Otmin giọng nói kiên quyết.

“Không biết mụ phù thủy cho chúng ăn gì mà chúng lại ngu trung với mụ.” Ông hải ly khinh thường nói. Mấy tiếng phụ họa nhất trí vang lên.

Thật ra những người Narnia rất hiền lành, bọn họ chỉ nhất thời tức giận thôi, về lâu dài không chắc họ không chấp nhận quân đội phù thủy.

Nhưng quân đội phù thủy sinh ra và lớn nên không tự do như vậy, hầu hết mọi người chỉ có một ý nghĩ sống là phục vụ cho nữ hoàng, chúng chỉ suy bụng ta ra bụng người.

Alan lặng thinh nhìn quân đội phù thủy, không ai biết ông đang nghĩ gì trong đầu, ông liếc Fayola và Ambrose hai người trong tích tắc, ông bâng quơ hỏi:

“Các ngươi định dựng lại vương quốc của mình ở đâu?”

Con phù thủy Hag mắt sáng lên, Alan hỏi vậy là tín hiệu tốt, nó cung kính nói:

“Thưa Alan vĩ đại, chúng tôi muốn ra biển, ở đó cách biệt với Narnia, chúng tôi muốn làm lại từ đầu.”

Có người nhận ra Alan đang cân nhắc đề nghị của quân đội phù thủy, họ phản đối:

“Alan, ngài không thể để bọn chúng làm vậy.”

“Đúng vậy, nếu bọn chúng lại phát động chiến tranh thì sao..”

“...”

Đúng lúc này, một trận gió lốc hiện lên, thảm cỏ bị thổi sạp xuống đất, mọi người không thể mở to mắt vì gió. Nhìn lên trên, họ thấy loáng thoáng một bóng người đang từ từ trên không chúng hạ xuống.

Khi gió lặn, Ambrose thấy một dáng người gầy dài, mặc một trường bào xám giản đơn, tay cầm một cây pháp trượng, trông ông rất già Ambrose đoán ông ta phải sống hơn trăm mùa đông có thừa.

Trong đám đông, có người nhận ra ông lão, nói:

“Đó là vị ‘Ẩn sĩ’ đã nhiều lần đánh bại Phù thủy trắng? Tại sao ông ta lại ở đây?”

Vị ‘Ẩn sĩ’ tia mắt nhìn mọi người, ông nhìn thấy Ambrose và Fayola, ông cười thân thiện với hai đứa bé.

Ông tiến tới bên Alan cười nhẹ nhàng nói:

“Alan, trông ngài khá tốt nhở, Phù thủy trắng không dễ đối phó phải không?”

“Tôi ổn, ‘Ẩn sĩ’ sao ông lại tới đây vậy?”

“Người tôi đợi đã tới.” Ẩn sĩ lại liếc nhìn Ambrose hai người, ông thì thầm vào tai sư tử:

“Tôi đã nói chuyện với Đại vương rồi, ngài lên giải quyết nhanh rồi về chữa thương thôi…”

Alan đăm đăm suy nghĩ, thật lâu sau ông gật đầu, rồi nhìn General Otmin ba người:

“Ta đồng ý với các ngươi.”

Alan dứt lời, tiếng ồn ào sau ông vang lên, bọn họ khó có thể chấp nhận chuyện này. Còn bên quân đội phù thủy ai mặt cũng nở hoa, bọn họ thoát rồi. Con phù thủy Hag liếʍ liếʍ môi:

“Thưa Alan vĩ đại, Nữ hoàng trước khi mất, người đã chỉ định thừa kế, điện hạ Fayola và điện hạ Ambrose, họ là học đồ của nữ hoàng.”

Hag muốn Alan công nhận sự thông trị của Ambrose và Fayola hai người, như vậy đất nước mới sinh ra được Alan bảo hộ, cũng như Narnia.

Alan gật đầu:

“Từ giờ, Ambrose và Fayola sẽ là vua và nữ hoàng mới của đất nước phù thủy.”

======================

Không nói những người ngoài cuộc, cả Ambrose và Fayola nghe vậy cũng rất bất ngờ.

Ambrose thì vừa tỉnh dậy, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Phù thủy trắng đã chết, bây giờ Hag hắn ta lại muốn mình lầm vua của chúng.

Thật lòng Ambrose cảm thấy hơi nâng nâng, không ngờ một ngày cậu được làm vua như vậy. Chỉ cần cậu tưởng tượng cảnh mình ngồi trên ngay vàng, bên dưới lũ bề tôi khom người, bảo gì chúng phải nghe, mà cả người run lên vì hưng phấn. Thật là một cảm giác quyến rũ.

Nhưng một giọng nói bảo cậu phải bình tĩnh lại, không được quá xúc động, không có miếng pho mát nào là miễn phí cả, miếng pho mát miến phí chỉ là ở trong cái bẫy chuột.

Cậu nhớ như in bộ phim hoạt hình Muggle về con chuột Jerry và con mèo Tôm, vẫn đề là làm sao lấy được cả miếng pho mát lại tránh được cái bẫy chuột.

Còn Fayola cô bé lại nghĩ khác, cô nhìn thấy một cơ hội. Đúng vậy, một cơ hội để mạnh hơn. Phù thủy trắng chết, gia tài mụ ta để lại, Fayola chỉ quan tâm tới phép thuật, là vô chủ.

Nhân cơ hội này, cô sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế chúng, đây là một khối tri thức vô giá (Hơn là nén lút lấy trộm). Cô không thể giống như những cư dân Narnia vô tư được.

Nói không chừng một ngày có một tên phù thủy khác xâm chiếm vùng đất này, Fayola không chỉ dựa vào Alan được, cô bé cầm nắm trong tay lực lượng. Cô không muốn cảm nhận cái cảm giác bất lực ấy nữa.

=================

Lucy can ngăn:

“Không được, Alan, ông không thể để mặc Fayola bọn họ với những tên nguy hiểm này được.”

“Đúng vậy, chúng chỉ là những đứa bé.” Bà hải ly run run nói, bà không thể tưởng tượng được chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra khi để mấy đứa trẻ bé bỏng với lũ sinh vật bóng tối kia

Gấu nâu Pooh và những người bạn cũng phản đối.

Không chờ Alan trả lời, Ẩn sĩ bên cạnh tiến lên nói:

“Mọi người yên tâm, ta sẽ cùng hai đứa trẻ đi tới vương quốc mới.”

Vừa nói, một luồng áp lực vô hình đè lên mọi người, cả quân đội phù thủy cũng bị ảnh hưởng, bọn chúng khϊếp sợ nhìn Ẩn sĩ, áp lực khiến chúng hít thở khó khăn. Con phù thủy Hag mắt lấp lóe, cả người nó co rụt lại.

Không khí yên lặng, rồi một giọng nói phá vỡ nó:

“Chúng cháu sẽ đi.” Fayola đột nhiên nói, ánh mắt cô kiên định.

Ambrose kinh ngạc nhìn cô bé, cậu biết sau khi mình bị đóng băng, Fayola phải đối mặt với rất nhiều chuyện, với phù thủy, với chiến tranh… Cậu không thể tưởng tưởng nổi cô bé đã trưởng thành như thế nào.

Ambrose cũng tiến lên, mỉm cười nhìn Fayola nói:

“Cháu đồng ý với Fayola.”

Một lý do quan trọng để Ambrose mạo hiểm ‘ăn’ miếng pho mát này là vị ‘Ẩn sĩ’, linh cảm cậu cho thấy ông ta thật lòng muốn giúp hai người. Linh cảm của cậu luôn đúng, hay nghiêng về phía đúng.

Còn vì sao Ẩn sĩ muốn giúp hai người? Từ từ cậu sẽ tìm hiểu sau.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ, Alan lúc này mới nói:

“Vậy thì Fayola và Ambrose, hai cháu sẽ xây dựng vương quốc của mình ở đây? Biển Đông vô cùng rộng lớn.”

Ambrose nhớ tới một quần đảo gần bờ phía đông bắc, nó không gần bờ biển Narnia mà gần bờ biển Ettinsmoor, cậu nói:

“Chúng cháu sẽ tới Thé Seven Isles.”

=========

Map of Narnia: https://bit.ly/2HbcJ1v