Vạn Giới Pháp Thần

Chương 1: Anh ngư dân và con cá vàng

Rhossili là một ngôi làng nhỏ ven biển phía nam xứ Wales. Tại đây, người dân sinh sống nhờ đánh bắt hải sản hay làm việc trong nông trại của gia đình Karling.

Gia đình Karling nổi tiếng quanh vùng bởi sự giàu có, gia đình này có hàng chục héc ta trồng nho và rau quả, một xưởng sản xuất rượu cung cấp cho thành phố Suasea bên cạnh. Hơn nữa, người ta truyền tai nhau rằng gia đình Karling là một quý tộc có họ hàng xa với Thân vương xứ Wales và hoàng gia Pháp cũ. Dù cao quý và giàu có, vợ chồng Karling vô cùng thân thiện và gần gũi với người dân Rhossili.

Oliver Swans là một ngư dân Rhossili trẻ tuổi và cao lớn, anh sở hữu làn da trắng đặc trưng của người Anh, lại hơi ngăm đen khỏe khoắn.

Anh luôn tự hào khoe khoang với người xung quanh rằng vợ chồng Karling đã tham ra lễ rửa tội của Max - đứa con trai mới tròn tuổi của anh và hứa rằng sẽ nhận con trai anh tốt làm việc trong trang viên. Và chính lễ rửa tội của anh cũng được sự có mặt của ông bà Karling – bố mẹ của vợ chồng Karling.

Như thường ngày, Oliver ra biển từ khi mặt trời còn chưa mọc. Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, gió thổi hiu hiu, thỉnh thoảng có mấy hạt tuyết rơi rụng.

Anh đang gật gù trong lớp áo dầy, bàn tay anh lạnh cóng, cây cần câu đóng lại bởi băng bỗng rung lên, những bông tuyết dính trên nó thành một hàng ngang rơi xuống.

“Cá mắc câu.” Oliver bừng tỉnh, anh loay hoay kéo cần.

Con cá này rất to và khỏe, chiếc thuyền cũ lung lay trong ngày càng giữ dội. Có lúc tưởng như sắp ngã khỏi thuyền, Oliver cố đứng vững, đôi bàn tay chắc khỏe kéo mạnh.

Vật lộn với con cá 5 phút dây câu từ từ thu, bàn tay anh xuất hiện vết hằn xanh tím lại. Dây câu nhẹ dần, qua hai nhịp kéo Oliver tưởng như sắp gặp được con cá nhưng đột nhiên dây câu nặng trĩu. Bàn tay nắm chặt, các thớ cơ căng lên. Anh giật mạnh dây câu.

Nhưng nó không nặng như anh tưởng, Oliver mất đà, ngã ngửa xuống biển.

Có tiếng thứ gì đó lộp bộp rơi trên thuyền.

Oliver vẫy vùng trong biển, không may đầu anh va vào mạn thuyền. Một vết rách nhỏ xuất hiện trên trán Oliver kèm một dòng máu nóng bỏng chảy xuống. Anh bơi ổn định lại, tay bám chặt lấy mạn thuyền. Oliver leo mình lấy đà boog lên thuyền.

Cả người ướt sũng, cái lạnh ập tới làm cơ thể Oliver run rẩy. Oliver nhìn xung quanh như muốn tìm con cá, anh rõ ràng nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi vào trong thuyền, sau một hồi, không thấy cá đâu nhưng anh lại nhìn thấy trên thuyên một chiếc giầy cũ rích, đen xì, trên nó còn dính lưới câu của mình.

“Thật xui xẻo.”

Một lỗi bực tức dâng lên trong l*иg ngực anh, làn da đã đỏ vì lạnh nay lại càng đỏ hơn, da mặt anh run run. Anh tức giận đập tay lên thành thuyền khiến nó lắc lư.

Thở dài một cái, Oliver đưa tay lấy chiếc giầy, quan sát kỹ nó. Chiếc giầy lớp da đã mục nát, đế giầy lung lay như sắp rụng ra. Xác định nó không đáng một xu, anh ném nó sang một bên. Oliver lại lấy cần câu tiếp tục thả mồi và cầu nguyện rằng một con cá khác sẽ thật xuất hiện, không phải mấy thứ đồ bỏ đi như chiếc giầy.

Sau mươi phút, trời lạnh hơn, mây đen kéo tới, gió rít rào, sóng biển lên cao, biển động giống như một cơn bão đang tới. Oliver nhìn vài con cá nằm im lìm ở một góc thuyền, rồi quyết định thu thuyền về nhà, trong lòng thấy kì lạ: mùa này thường không có giông bão trên biển nhưng lòng lo lắng mấy ngày sau có bão không biết có thể ra biển được không.

Kéo thuyền lên bờ, Oliver để mấy con cá một bên. Anh lật úp thuyền xuống, chiếc giầy lúc này rơi xuống va vào hòn đá bên cạnh. Cái đế giầy rơi ra, bắn ra trong nó một vật màu vàng lấp lánh.

Oliver thấy vậy lần mò trong hốc đá, tay sờ được một vật lành lạnh, khá trơn mịn. Cầm nó lên nhìn, da mặt anh vốn đang cứng vì lạnh, bây giờ lại run run dãn ra, một nụ cười nhăn nhó xuất hiện trên mặt Oliver.

Vàng.

Oliver tìm thấy một con cá bằng vàng.

Oliver sung sướиɠ la hét, cả người rạo rực lên. Anh định cắn thử con cá, lại sợ làm hỏng nó. Tuy không chắc bán được bao nhiêu tiền, nhưng Oliver khẳng định mình sẽ mua được cho con trai một bộ quần áo mới, và cho vợ anh một chiếc đầm khác.

Oliver rảo bước qua con đường mòn, trên vai, hai tay đều đầy cá. Bước qua ngôi làng, anh chú ý góc đường một thân ảnh lạ lẫm biến mất. Hôm nay thật có nhiều người lạ xuất hiện trong làng, lúc sáng anh đi cũng thấy 2 người lạ đứng bên cạnh quan bar Bucky. Vì đang nâng nâng, anh không suy nghĩ nhiều.

Về tới nhà, Oliver nhanh chóng cất cá vào kho rồi thay một bộ quần áo khác, xong xuôi anh chạy lên nhà chính mở cửa hô lớn:

“Martha, anh đã về! Hôm nay thu hoạch khá lắm.”

Anh vừa quay ra đã thấy vợ anh, bà Swans bước tới. Hai người ôm trầm lấy nhau và hôn lên hai má.

“Mình đã về, anh muốn nghỉ một lúc hay ăn tối luôn? Max lại đây, bố đã về!!” Vợ Oliver bảo.

Max con trai anh giờ đã ba tuổi, nghe tiếng mẹ gọi, cu cậu lon ton chạy tới. "Daddy đã về."

Oliver bế nó lên, hôn một cái.

“Ngứa… Ngứa quá… ha.. ha…” Max khúc khích kêu to.

“Ăn cơm luôn thôi, anh đói từ chiều rồi.” Oliver một tay bế Max một tay xoa bụng nói với vợ.

Gia đình Oliver quây quần thưởng thức bữa tối của họ. Nơi món súp nóng hổi đã bày sẵn. Vừa ăn, Oliver vừa khoe kể lại việc bắt được con cá to hơn 100 pound như là chiến sĩ đánh nhau với rồng lửa, khiến cho cu Max mắt lấp lánh, sùng bái. Một bên bà Swans thấy vậy cười không ngớt.

Thế là một câu chuyện về Anh ngư dân và con cá ‘vàng’ xuất hiện, lưu truyền trong vùng.

Dùng bữa bên gia đình, Oliver thầm cảm thấy hạnh phúc. Nhưng anh sẽ không ngờ được sáng hôm sau một tin động trời đến tới làng Rhossili, dinh thự nhà Karling bốc cháy, vợ chồng Karling chết chỉ còn lại cậu con trai mới 4 tuổi.

========================================

Cùng lúc, cách đó không xa, một trang viên rộng lớn, cổ kính và lâu đời. Đây là nơi ở của gia đình Karling.

Năm đạo bóng người xuất hiện. Họ mặc trường bào đen, đội một chiếc mũ chóp nhọn dài. Một cơn gió hanh thổi qua khiến những tà áo tung bay phất phơ, tạo nên một khung cảnh kỳ dị.

Người cầm đầu bước lên, hắn ta đeo một chiếc mặt nạ quỷ, hơi nghiêng đầu hỏi:

“Đúng là nơi này?”

“Vâng”. Một tên đáp lại.

Tên cầm đầu gật đầu rồi rút ra từ trong áo một cái que dài, miệng lẩm bẩm và vung cái que lên.

Qua vài giây, không bất kỳ cái gì xảy ra, nhưng bỗng nhiên phía trước cánh cổng trang viên, một vết cắt từ giữa không chung kéo thẳng xuống đất khiến không gian bị chia làm đôi. Rồi hai phần chia đôi đó bị một cỗ lực vô hình kéo lên tạo nên cảnh tưởng như một cửa lều đang mở ra hai bên. Tên cầm đầu đi trước, bốn tên còn lại theo sau tiến vào trang viên.

Không lâu sau đó, trong trang viên xuất hiện tiếng nổ, tiếng đồ đạc vỡ vụn, tiếng người la hét, tiếng khóc trẻ em rồi nín bặt; cùng với đó là những ánh chớp đỏ làu, trắng toác nháy lên tục. Mọi tiếng động dừng lại.

Trong phòng lúc này, có một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ bị trói cạnh nhau.

Một tiếng lạnh gáy phát ra: “CRUCIO”. Kèm theo sau đó là tiếng la hét, rêи ɾỉ đau đớn.

“Không.” Người phụ nữ trẻ thút thít hét lên.

Giọng tên cầm đầu vang lên, đầy vẻ châm chọc:

“Thế nào, hai ngươi suy nghĩ kỹ, đầu nhập vào chúa tể sẽ không phải chịu lỗi đau thể xác …”

“Không bao giờ, tên kia hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, lũ tay sai tụi bay cũng thế…”

Tên cầm đầu dùng chân đạp người đàn ông một cái, khiến ông ta lộn ba vòng trên đất.

“Không biết sống chết, đã vậy ta tiễn các ngươi về trời.” Tên cầm đầu tức giận hét lên, hắn chĩa cái que về phía người đàn ông.

“AVADA KEDAVRA”

Một ánh chớp xanh lè xuất hiện, căn phòng câm lặng. Đứng trong phòng, tên cầm đầu trợn mắt. Đôi mắt trắng dã, nổi bật từng tia máu đỏ ngầu. Hắn hét lớn:

“Bọn chúng đâuuuu.”

Lúc này chỗ đó vốn lên xuất hiện xác chết của người đàn ông bây giờ lại trống không, cả người phụ nữ cũng không thấy tung tích.

“Làm sao có thể… bọn chúng biến đi đâu?” Tên cầm đầu lẩm bẩm, rồi hắn nói:

“Còn đứa trẻ, tìm nó. Có nó, sớm muộn bọn chúng sẽ phải xuất hiện.”

Rồi sau đó từng tiếng lục lọi vang lên, bọn chúng tìm khắp trang viên không thấy một người nào.

“Đáng giận.” Tên cầm đầu càu nhàu, hắn phát tiết đá bay một cái ghế gần đó.

Bỗng nhiên tên cầm đầu dừng lại, nhìn xuống cánh tay như cảm thấy điều gì, nói:

“Chết tiệt, thần sáng sắp tới, đi mau.”

“Nhưng còn đứa bé….” Một tên đáp nhưng bị ngắt lời.

“Cho một liều Lệ hỏa.”

Dứt lời, tên cầm đầu tay vung một cái, một ngọn lửa như sống tràn ra xung quanh đốt rụi mọi thứ. Làm xong, tên này phất tay ra hiệu, cả năm tên chạy ra khỏi trang viên và biến mất trong màn đêm.

Bọn chúng không ngờ rằng có một đôi mắt chứng kiến hết thảy, một đứa bé. Sau khi bọn chúng đi, đứa bé ngất lịm.