Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 55: Nhi tử của tướng quân (1)

Edit: Aya Shinta

"A, hoá ra nhϊếp chính vương còn phải chọn lời mà nghe?" Phương Cửu ra vẻ tức giận, mặt trầm xuống.

Phòng trong có từng làm thanh hương, người ngửi thấy vui vẻ thoải mái, Hiên Viên Diễn buông chung trà trong tay, không mặn không nhạt nhìn cô: "Hôm nay thái hậu tựa hồ hỏa khí rất lớn?"

Phương Cửu: "......" Hoả khí cô lớn sao? Thử hỏi có thần tử nào dám nói chuyện như vậy với cô?

Hít sâu một hơi, cô giơ tay đặt ở trên bàn, không âm không dương nói: "Ai gia như thế nào thì có quan hệ gì với nhϊếp chính vương? Nửa tháng sau đặc phái viên Lan quốc sắp tới chơi, nhϊếp chính vương vẫn là ngẫm lại để ai đi liên hôn đi."

Vị trí thái hậu này không dễ dàng a!

"Hoàng Thượng còn nhỏ, tự nhiên không thể nạp công chúa Lan quốc vào hậu cung." Nói xong, hắn rất là vân đạm phong khinh chuyển động ngọc ban chỉ trên tay, "Hoàng thượng tuy rằng không được, nhưng vi thần còn chưa cưới vợ."

"Không được!" Phương Cửu theo bản năng liền nói cự tuyệt, mà khi đối diện với anh mắt khó hiểu của đối phương, lại có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Công chúa Lan quốc kia thân phận tôn quý, muốn liên hôn tự nhiên cũng phải lựa chọn từ hoàng thất, tuy rằng hoàng thượng còn nhỏ, nhưng tông thân khác lại có không ít người có tuổi thích hợp được chọn, cho nên chuyện liên hôn nhất định không tới nhϊếp chính vương."

Nếu con trai nam chủ đón dâu, vậy cô làm sao bây giờ!

Nghe thấy lời cô nói, Hiên Viên Diễn không khỏi nhướng lông mày, "Ý tứ của thái hậu nương nương...... Là nói vi thần thân phận đê tiện?"

"Không phải!" Phương Cửu không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể vô cùng không kiên nhẫn nhìn hắn, "Nhϊếp chính vương đừng hiểu sai lời ai gia, nếu thân phận ngươi đê tiện, vậy văn võ toàn triều chẳng phải đều là thân phận đê tiện?"

Hiện tại tâm tình Phương Cửu thực phức tạp, một bên sợ con trai nam chủ tạo phản, một bên lại sợ hắn chán ghét mình, nhưng tình huống hôm nay, cô cũng không biết công lược như thế nào.

Dứt lời, Hiên Viên Diễn chỉ là hơi hơi gật đầu, như đang suy tư, "Hoá ra ý tứ của thái hậu nương nương là vậy."

Phương Cửu xem biểu tình kia của hắn, không biết hắn lại nghĩ đến cái vùng trời mới lạ nào, cuối cùng cũng chỉ có thể vẫy vẫy tay, "Ai gia mệt mỏi, ngươi cáo lui đi."

Nếu nói thêm gì nữa, cô cũng không biết nên nói cái gì.

Nghe vậy, Hiên Viên Diễn thật sự đứng dậy hơi hơi cúi đầu với cô, "Vậy vi thần cáo lui trước, Thái Hậu nương nương nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt."

Phương Cửu: "......" Là cô suy nghĩ nhiều quá sao? Làm sao mà cô có cảm giác nhϊếp chính vương này luôn quái lạ?

Ra khỏi Trường Thọ cung, Hiên Viên Diễn còn chưa đi xuống bậc thang, liền nhìn đến hai bóng người quen thuộc vội vã đi tới.

Không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở đây, hai người kia đều sửng sốt, phản ứng lại, lập tức khuất thân hành lễ, "Hạ quan bái kiến vương gia!"

Trước mắt một già một trẻ, già thì thái dương hoa râm, nhưng đôi mắt lão lại tinh quang lấp lánh, trẻ thì bộ dáng tuấn tiếu, nhưng trên mặt lại tựa hồ có chút không tình nguyện, có thể thấy được tâm tính cực kém.

"Không biết Phương đại nhân tới gặp thái hậu nương nương là có chuyện gì?" Hắn trên cao nhìn xuống nhìn hai người, không nhanh không chậm chuyển động ngọc ban chỉ.

Trong lòng Phương Khổng thầm mắng một tiếng gian tặc, nhưng trên mặt già lại tràn đầy cung kính, "Hồi vương gia, chỉ là một ít việc tư trong nhà hạ quan, muốn hỏi ý kiến thái hậu nương nương một chút."

Dứt lời, một thị vệ da ngăm phía sau Hiên Viên Diễn tức khắc lạnh giọng nói: "Thái hậu nương nương không chỉ có nhọc lòng quốc sự, còn phải chăm sóc hoàng thượng, Phương đại nhân bởi vì một chút việc nhỏ liền chạy tới làm phiền thái hậu nương nương, thật là một chút lòng săn sóc cũng không có!"

Nói xong, trên mặt Phương Khổng tức khắc xuất hiện một tia xấu hổ, Phương Lưu một bên lập tức tiến lên một bước, lại bị ông gắt gao túm chặt.

Hiên Viên Diễn xua xua tay để thị vệ lui ra, ánh mắt nhàn nhạt quét hai người kia một cái, "Phương đại nhân làm phụ thân thái hậu, hai cha con nói chút việc nhà cũng rất bình thường, chẳng qua hậu cung luôn luôn không cho phép có ngoại nam tiến vào, cho nên Phương công tử vẫn nên lưu ở bên ngoài cho thỏa đáng."

"Ta là ca ca của thái hậu nương nương, vì sao không thể đi vào?" "Phương Lưu Manh" tức khắc có chút nói không lựa lời.

Chốc lát, thị vệ phía sau Hiên Viên Diễn lập tức rút trường kiếm, Phương Khổng sợ tới mức vội vàng kéo con trai về phía sau, "Vương gia thứ tội, khuyển tử tuổi nhỏ, không hiểu quy củ trong cung, hạ quan cũng không để cho nó tiến vào tẩm điện của nương nương!"

Phương Lưu trừng mắt, nhìn thấy phụ thân ăn nói khép nép với gian tặc như thế liền rất bực bội!

Hiên Viên Diễn xua xua tay, để người lui ra, "Bổn vương tin tưởng Phương đại nhân cũng là người hiểu quy củ."

Nói xong, ánh mắt hắn lại sáng quắc quét về phía thị vệ đang canh giữ ở trong Trường Thọ cung, "Ngày sau, ngoại trừ Phương đại nhân, không cho phép có bất luận ngoại nam ra vào tẩm điện của thái hậu, nếu có kẻ tự tiện xông vào, lập tức gϊếŧ không tha!"

"Rõ!" Thị vệ ngoài điện lập tức đồng thanh hô.

Sắc mặt Phương Khổng khẽ biến, thật ra ông thiếu chút nữa đã quên, thống lĩnh cấm quân trong cung cũng là thủ hạ của gian tặc này!

Mắt nhàn nhạt quét ông, ngay sau đó Hiên Viên Diễn lại cất bước không nhanh không chậm rời khỏi Trường Thọ cung.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Phương Khổng vỗ vỗ vai Phương Lưu, "Con chờ ở bên ngoài, vi phụ sẽ nhanh chóng ra."

Phương Lưu thực không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân mình vào nội điện.

Phương Cửu bên này còn đang ăn điểm tâm, khẩu vị cô không giống với nguyên thân, cô tương đối thích các loại điểm tâm ngọt, chẳng qua cắn còn chưa có cắn được một cái, chợt nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài truyền vào.

Sợ tới mức cô lập tức đặt điểm tâm xuống, sau đó lại tiếp tục ngồi ngay ngắn ở kia, nhìn phụ thân chậm rãi đi vào trong điện, khuất thân hành lễ, "Vi thần thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

"Phụ thân mau đứng lên." Phương Cửu lập tức đi qua nâng ông dậy.

Phương Khổng nhìn thoáng qua phía sau, cô lập tức nói với cung nữ đối diện: "Đi xem hoàng thượng thế nào."

"Vâng." Mấy cung nữ lập tức chậm rãi lui xuống.

Đến lúc trong điện không có người thứ ba, lúc này Phương Khổng mới trầm mặt đi đến trước giường nệm ngồi xuống, không biết nghĩ đến cái gì, tức khắc vỗ một chưởng trên bàn, "Hừ! Hiên Viên cẩu tặc này hiện giờ là càng thêm càn rỡ, thế nhưng bất kể hậu quả chèn ép các thế gia chúng ta như thế!"

Nhìn bộ dạng giận tím mặt của cha mình, Phương Cửu cũng nghe đến việc này, nhưng cô lại không biết nên nói như thế nào, căn cơ thế gia củng cố, lũng đoạn không ít tài nguyên mua bán của quan viên trong triều, lần này con trai nam chủ cũng là phát ngoan, rút ra không ít quan chức của con cháu thế gia, làm một vị thống lĩnh, Phương Cửu cảm thấy hắn làm như vậy không tồi, nhưng hiện giờ cô chính là một cái thùng rỗng, con trai nam chủ còn chèn ép cả nhà cô, cho nên Phương Cửu không biết phát biểu ý kiến như thế nào.

"Thế lực cẩu tặc này ngày càng cường đại, cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có địa vị của con cùng hoàng thượng khó giữ được, ngay cả Phương gia chúng ta cũng khó thoát một kiếp a!" Phương Khổng lại đánh một cái trên bàn, tức đến râu run run.

Phương Cửu ngồi ở đối diện ông, không biết lên tiếng thế nào. Rốt cuộc tuy con trai nam chủ độc tài quyền lớn, nhưng cũng không có làm việc gì thương thiên hại lí, ngược lại giảm bớt thuế má cho bá tánh. Chẳng qua một ít hành vi này đối với ích lợi của thế gia nhất định có tổn hại.

"Phụ thân, nữ nhi cho rằng...... Nhϊếp chính vương hẳn sẽ không tạo phản mới đúng." Lời này của Phương Cửu có chút yếu nhược.

Dứt lời, Phương Khổng lại nộ mục trừng mắt nhìn cô, "Hiện giờ còn chưa đăng cơ đã không để lão thần chúng ta vào mắt, ngày nào đó, nhất định sẽ mưu phản, chờ hắn làm hoàng đế, nào còn có Phương gia chúng ta tồn tại, huống hồ hiện giờ hắn so với làm hoàng đế thì có gì khác biệt!"

Phương Cửu chưa bao giờ gặp qua phụ thân sinh khí như thế, chỉ đành an ủi nói: "Vậy phụ thân cho rằng...... Chúng ta nên làm như thế nào?"

Nói xong, Phương Khổng biến sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm sờ sờ râu, trầm ngâm một lát sau mới nói: "Hiện giờ, chỉ có tiên hạ thủ vi cường!"

Phương Cửu sợ tới mức lòng bàn tay căng thẳng, nhưng Phương Khổng lại mong đợi nhìn cô, "Con là thái hậu, cẩu tặc kia hoặc nhiều hoặc ít sẽ cho con một chút mặt mũi, lần sau khi hắn lại đến tìm con, con liền bỏ độc trong trà, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng gϊếŧ hắn đi, đến lúc đó lại giá họa trên đầu người khác!"

Nhìn trên mặt ông lộ ra âm ngoan, tâm tình Phương Cửu phức tạp, xét về mặt nào cũng không ổn. Gϊếŧ thì chắc chắn không thể gϊếŧ, nhưng nếu không gϊếŧ, thấy dáng vẻ này của cha cô sợ là sẽ không bỏ qua.

Thấy cô tựa hồ có chút do dự, trên mặt già của Phương Khổng lại xuất hiện một tia không vui, "Cửu nhi, vi phụ cũng là suy nghĩ cho con, con không động thủ, sớm hay muộn có một ngày hắn cũng sẽ động thủ đối với con cùng hoàng thượng, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường!"

Phương Cửu than nhẹ một tiếng, giơ tay xoa nhẹ giữa trán, "Việc này hãy để con nghĩ lại, nếu như không có việc khác, phụ thân vẫn nên đi về trước đi."

"Con......" Dường như Phương Khổng có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.

Phương Cửu thực bất đắc dĩ, bởi vì mặc kệ cô làm như thế nào thì đều là sai, nhưng trước mắt vẫn nên công lược cho thỏa đáng. Có lẽ về sau cô có thể khuyên nhủ con trai nam chủ đối với Phương gia bọn họ tốt một chút.

......

Ngày tiếp theo khi thượng triều, Hiên Viên Diễn phái một phó tướng đã từng là thủ hạ của hắn đi xuất chinh, lãnh mười vạn binh, khi xuất chinh thì bởi vì Phương Cửu là nữ tử không thể xuất đầu lộ diện, cho nên không thể đi ra ngoài cổ vũ tinh thần các binh sĩ.

Thời tiết mấy ngày nay thật ra rất nóng bức, tiểu hoàng đế vẫn luôn nháo đòi uống chè đậu xanh ướp lạnh, nhưng bởi vì sợ uống nhiều quá sẽ không tốt cho thân thể nó, cho nên Phương Cửu vẫn không có để nó uống nhiều.

"Mẫu hậu...... Nhi thần muốn uống nữa!" Tiểu hoàng đế kéo y phục cô ở nơi đó lung lay làm nũng.

Phương Cửu nhất thời chịu không nổi tiểu hài tử bán manh, cuối cùng chỉ có thể một tay bế nhóc lên, "Thời điểm không còn sớm, mẫu hậu cùng con ngủ trưa được không?"

Nghe thấy có thể ngủ cùng cô, tiểu hoàng đế lập tức gật gật đầu, ôm cổ cô nằm ở trên giường.

Thật vất vả dỗ hài tử ngủ, mồ hôi Phương Cửu đã đầy đầu, cung nữ phía sau lập tức tiến lên hỏi: "Nương nương muốn tắm gội thay y phục hay không?"

Trời nóng như vậy, không tắm rửa căn bản chịu không nổi.

"Đúng rồi, ai gia để các ngươi truyền nhϊếp chính vương yết kiến, có thông truyền không?" Cô không chút để ý hỏi.

Ngay sau đó cung nữ tức khắc cung kính trả lời: "Hồi nương nương, lúc này Cổ tướng quân đã xuất phát, vương gia cũng sắp tiến cung."

Suy nghĩ một chút thì cũng có chút thời gian, Phương Cửu rũ đôi mắt, nhàn nhạt nói: "Vậy hầu hạ ai gia tắm gội đi."

......

Trong cung có bể tắm suối nước nóng, chỉ có hoàng hậu thái hậu mới có thể đi vào, bất quá hiện giờ không có hoàng hậu, bể tắm này chính là của một mình cô.

Lụa mỏng trong điện phất động, gió thơm bốn phía, trên làm nước suối ấm áp là một tầng cánh hoa màu đỏ, Phương Cửu cởi y phục chậm rãi đi vào, toàn bộ thân mình dung nhập trong nước xong, nhịn không được than một tiếng.

"Các ngươi lui ra đi." Cô nhàn nhạt nói.

Dứt lời, mấy cung nữ lập tức lui ra phía sau vài bước rồi xoay người ra điện.

Hiên Viên Diễn nhận được ý chỉ tiến cung, hắn cho rằng thái hậu này chỉ là muốn thương nghị một chút về người được chọn để liên hôn, mà khi hắn đi vào Trường Thọ cung, lại nghe đang tắm gội ở suối nước nóng.

"Thái hậu nương nương đi đã bao lâu?" Hắn nhàn nhạt liếc nhìn đại thái giám một cái.

Người sau lập tức cúi đầu cung kính: "Hồi vương gia, thái hậu nương nương cũng vừa đi không lâu, không bằng trước tiên ở đây ngồi một lát?"

Trên trán vị thái giám đều là mồ hôi, rất sợ vị này không chịu chờ, đến lúc đó không thấy người, thái hậu lại phát giận.

Dừng một chút, hắn chỉ là xua xua tay, sau đó liền cất bước ra Trường Thọ cung.

Nhìn bóng người hắn rời đi, thái giám sầu vỗ gáy, y biết vị này không chịu chờ!

Đi vào điện suối nước nóng, có mấy thị vệ giữ ngoài cửa, chẳng qua khi nhìn thấy Hiên Viên Diễn, đều quỳ một gối xuống đất, "Nô tài khấu kiến vương gia!"

Xua xua tay, hắn nhìn cửa điện, không chút để ý chuyển động ngọc ban chỉ, "Thái hậu còn ở bên trong?"

Dứt lời, thị vệ lập tức gật gật đầu.

Thấy vậy, Hiên Viên Diễn bỗng nhiên đẩy cửa điện, trực tiếp đi vào.

Thị vệ bên ngoài khϊếp sợ lại thêm mộng bức.

Không quá một chút, người bên trong lại lui ra, cười như không cười liếc mắt quét mấy người kia một cái, "Các ngươi nhìn thấy gì?"

Dưới tầm mắt lạnh lẽo của hắn, thân hình mấy thị vệ lập tức chấn động, "Nô tài không thấy gì hết!"

Bọn họ thấy được nhϊếp chính vương nhìn lén thái hậu nương nương tắm rửa!

Nhìn mấy người kia một cái, Hiên Viên Diễn lại đi vào lần nữa, ngay sau đó, cửa điện lập tức không tiếng động bị một bàn tay khép lại......

Tác giả có lời muốn nói: Không sai, cục trưởng như vậy chính là mang theo ký ức mà tới!

( trước kia đều không có ký ức, tất cả đều là trực giác.)