Hàn Tử Huyên thấy Vũ Thiên Phong muốn biết về gia đình của mình. Cô suy nghĩ ít lâu rồi bắt đầu nhắm hai mắt lại và bắt đầu kể cho Vũ Thiên Phong nghe:
" Em không có cha mẹ, em được một người đàn ông nhận làm con nuôi và ông ấy nuôi dưỡng em rất tốt.
Đến một ngày nọ, gia đình nhỏ ấy xảy ra một số chuyện, em lại lần nữa được đưa vào cô nhi viện và sau khi đã đủ 18 tuổi. Em đã rời khỏi cô nhi viện ấy và bắt đầu sống tự lập "
Kể đến đây, Hàn Tử Huyên vẫn còn men rượu trong cơ thể của cô nên đã ngủ thϊếp đi. Khi đến trước cột đèn giao thông và xe của Vũ Thiên Phong đã đậu lại chờ đèn đỏ. Anh đã nhanh chóng cởi chiếc áo bên ngoài của mình để khóa lên người Hàn Tử Huyên vì sợ cô lạnh. Không lâu sao thì đèn xanh cũng đã hiện lên và chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.
Đến Vũ gia, cánh cổng to lớn mở ra và Vũ Thiên Phong lái xe vào trong nhà và anh bế Hàn Tử Huyên đang ngủ ngon trong vòng tay mình lên phòng. Đặt Hàn Tử Huyên nhẹ nhàng lên giường, nhìn bộ quần áo cô đang mặc trông có vẻ không được thoải mái. Vũ Thiên Phong kêu người đem nước ấm lên phòng và tự bản thân anh đã giúp cô lau người và thay quần áo thoải mái khiến cô ngủ ngon hơn.
Đến sáng hôm sau khi Hàn Tử Huyên thức giấc, cảm thấy người mình đang mặc quần áo ngủ. Nhưng cô đã lục lại trí nhớ của mình, rằng đêm qua lúc nói chuyện với Vũ Thiên Phong cô đã ngủ thϊếp đi. Về Vũ gia lúc nào cô cũng không hề hay biết thì làm sao cô có thể tự mình thay quần áo. Không suy nghĩ nhiều, Hàn Tử Huyên nhanh chóng thay đồ rồi xuống ăn sáng. Đang chậm rãi bước xuống thì thấy dáng vẻ quen thuộc đang tao nhã ngồi ăn. Hàn Tử Huyên như bước nhanh hơn rồi vào ghế ngồi.
Đột nhiên không khí lúc này có chút nặng nề, cả hai không ai lên tiếng một câu. Bác Bạch tay mang thức ăn của Hàn Tử Huyên đặt lên bàn và bước đi làm việc tiếp tục. Vũ Thiên Phong từ lúc Hàn Tử Huyên đến thì luôn nhìn cô chăm chú mà không tiếp tục ăn. Cô lấy tay sờ lên hai má của mình rồi hỏi anh:
" Mặt em dính gì sao? "
" Không có! "
" Vậy làm gì nhìn em mãi thế? "
" Không cưỡng lại được vẻ đẹp của em "
Vũ Thiên Phong vừa nói, tay anh vừa chóng cằm rồi nhìn cô chăm chú hơn.
Hàn Tử Huyên thấy ngượng nên giả vờ không để ý mà tiếp tục ăn. Cô đang cặm cụi ăn thì chợt nhớ đến một việc liền nói với Vũ Thiên Phong:
" Thiên Phong, em và Yên Yên có hẹn với nhau cùng quay về nhà cũ sống một thời gian vì đã lâu rồi cả hai không về đó "
" Vậy khi nào em mới về? "
Vũ Thiên Phong nghe cô nói vậy liền thấy có chút chán nản, hỏi
" Em cũng không biết nữa!
Khi nào ở đó chán thì sẽ về thôi! Nếu như nhớ anh thì em sẽ về sớm hơn "
Hàn Tử Huyên đặc biệt nhìn anh với ánh mắt đầy lưu luyến cũng có phần quyến rũ.
" Đừng nhìn anh như vậy chứ, anh thật sự không kìm chế được đâu! "
Vũ Thiên Phong lúc này đáp trả ánh mắt của cô bằng vẻ mặt đầy ám muội.
Hàn Tử Huyên cuối cùng càng ngượng hơn khi thấy Vũ Thiên Phong đầy sự ám muội với mình. Cô nhanh chóng ăn nhanh rồi rời khỏi.
Sau khi ăn xong, Vũ Thiên Phong không thấy Hàn Tử Huyên ở dưới nhà liền lên phía trên lầu tìm cô. Hóa ra cô đang trong phỏng ngủ để thu xếp quần áo để trở về nhà cũ. Anh quay người đi trở xuống và kêu vài người giúp việc lên. Anh đứng trước cửa phòng và chỉ định họ thu xếp giúp Hàn Tử Huyên quần áo, còn anh thì kéo cô xuống dưới đi dạo. Anh đưa cô ra hoa viên ngắm hoa. Không ngờ chỉ mấy tháng không ra đây mà hoa đã nở rộ. Hàn Tử Huyên vì bị vẻ đẹp của hoa cuốn hút mà quên mất sự có mặt của Vũ Thiên Phong. Thấy cô thích như vậy, thật không uổn công anh đã căn dặn người đặc biệt chăm sóc nó.
Hàn Tử Huyên quay sang nói với Vũ Thiên Phong với vẻ áy náy:
" Thiên Phong, việc thu xếp quần áo em có thể tự làm được.
Anh không cần phải cho người làm đâu. "
" Tại sao chứ? Em dù gì cũng là nữ chủ nhân của Vũ gia, những việc đó không cần đích thân em phải làm "
Vũ Thiên Phong nói với giọng tràn đầy sự tự tin, chắc chắn
" Ai nói em sẽ đồng ý gả cho anh? Với lại nếu anh càng tốt với em, sau này em sẽ trở nên càng dựa dẫm vào anh, lúc đó anh đừng cho là em phiền "
Vũ Thiên Phong nghe Hàn Tử Huyên nói vậy, anh nắm lấy tay cô và kéo người vào lòng mình.
" Em dám không gả cho anh?
Cả đời của Hàn Tử Huyên em, ngoại trừ anh thì không được gả cho ai hết. Đây là mệnh lệnh, em không được cãi lại "
Giọng của Vũ Thiên Phong lúc này chợt thay đổi, tràn đầy uy quyền
" Em có nghe anh nói không, Tử Huyên?
Sao lại đờ người như vậy? "
Thấy gương mặt Hàn Tử Huyên không chút biểu cảm nào, Vũ Thiên Phong liền hỏi
" À, à em biết rồi "
Hàn Tử Huyên nghe anh gọi liền bình thường trở lại, cô nở nụ cười tươi rồi nhìn anh.
" Khi nào em sẽ về nhà cũ? "
Vũ Thiên Phong hỏi tiếp
" Tối nay em sẽ đi, Yên Yên nói sẽ đến đón em "
" Vậy anh sẽ cho người chuyển đồ đến giúp em "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói liền nhanh chóng gật đầu. Rời khỏi vòng tay của anh, cô đi thẳng đến bên những đóa hoa đang nở rộ đẹp cô cùng. Lấy tay nhẹ càng sờ lên cánh hoa, nhưng tâm trí Hàn Tử Huyên lúc này lại đang suy nghĩ đến chuyện khác.
" Lúc nãy... tại sao có thể giống đến như vậy? "
" A "
Vừa suy nghĩ, Hàn Tử Huyên không để ý tay mình chạm phải gai của hoa liền la lên, nhanh chóng thu tay về.