Không lâu sau, Mặc Ngôn đã lái xe đến, Vũ Thiên Phong gấp gáp hối Mặc Ngôn nhanh chóng đưa anh đến chỗ bờ hồ. Đến nơi, mấy tên thuộc hạ thấy Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn đến liền nghiêng mình cúi chào đầy sự kính trọng. Vũ Thiên Phong từng bước bước vào gần hồ nhìn thấy toàn là xác chết nằm la liệt dưới mặt đất.
Những tên này chết đều là do bị bắn, vị trí của viên đạn là ở giửa trán. Cách gϊếŧ người này làm cho Vũ Thiên Phong nhớ đến cái chết của Đinh Quyền. Vũ Thiên Phong tiến lại gần những thi thể và khom người xuống xem. Nếu như Vũ Thiên Phong nhìn không nhầm, viên đạn đã lấy mạng những tên này chính là đạn 9mm Luger. Sau khi quan sát xong những thi thể, Vũ Thiên Phong đứng lên, cho hai tay vào túi quần rồi cho thuộc hạ nhanh chóng xử lý những thi thể này. Tuy rằng những kẻ này đã bị gϊếŧ chết, nhưng Vũ Thiên Phong lại thấy bọn họ chết một cách quá nhẹ nhàng.
Mặc Ngôn đứng phía thấy Vũ Thiên Phong đang trầm tư suy nghĩ, anh vỗ nhẹ vào vai Vũ Thiên Phong, nói:
" Xem qua thi thể, tôi cảm thấy cái chết của những kẻ này và Đinh Quyền rất giống nhau, đều bị bắn giữa trán.
Thiên Phong, cậu nghĩ có khi nào là cùng một người làm không? "
" Tôi không quan tâm là kẻ nào đã ra tay. Tôi chỉ muốn bắt những kẻ định hại Tử Huyên về tra hỏi. Tôi muốn biết là ai đã sai chúng làm vậy.
Bây giờ ngay cả manh mối cuối cùng cũng bị gϊếŧ chết. Tôi cảm thấy những việc này như đã được sắp đặt sẵn vậy "
Vũ Thiên Phong càng nghĩ lại càng thấy có điểm gì đó bất hợp lý, anh cảm thấy như tất cả mọi chuyện đều muốn cho anh thấy rõ một việc gì đó đang bị che giấu rất kĩ. Suy đi nghĩ lại, Vũ Thiên Phong liền nhớ đến một người, liền cho thuộc hạ điều tra gấp về người này.
Hàn Tử Huyên cùng Yên Yên trở về Vũ gia, bác Bạch thấy cô về liền chạy đến hỏi:
" Thiếu phu nhân, cô đi đâu từ sáng đến giờ thế?
Thiếu gia tìm nhưng không thấy cô? "
Hàn Tử Huyên nghĩ có lẽ Vũ Thiên Phong nhớ mình nên tìm, cô liền đáp:
" Con ra ngoài có chút việc.
Thế bây giờ Phong đâu rồi bác? "
Bác Bạch đầy lo lắng, nói với Hàn Tử Huyên rằng anh đã đi cùng với Mặc Ngôn, Hàn Tử Huyên hỏi bác có biết cả hai đi đâu hay không, bác Bạch liền trả lời:
" Tôi nghe Thiếu gia nói rằng cậu ấy đến một bờ hồ hoang vắng.
Không biết cậu ấy đến đo làm gì, tôi thấy hơi lo "
Hàn Tử Huyên sau khi nghe bác Bạch nói địa điểm mà Vũ Thiên Phong đến. Cô bỗng dưng hoảng hốt, lòng cô bỗng nhiên đầy sự lo âu. Hàn Tử Huyên xoay ra sau nhìn Yên Yên, phát hiện Yên Yên cũng đang nhìn mình cũng với vẻ mặt đầy lo âu ấy. Yên Yên như ngầm nhận ra suy nghĩ của Hàn Tử Huyên, cô gật đầu rồi rời khỏi. Cô ra ngoài chuẩn bị xe rời khỏi Vũ gia. Sau khi Yên Yên ra ngoài, Hàn Tử Huyên cũng không biết nói thêm gì cũng nhanh chóng ra ngoài.
Nhìn thấy Yên Yên đã đội xong nón bảo hiểm và thẩy một chiếc nón về phía mình. Hàn Tử Huyên bắt lấy trong nhanh gọn. Khi Hàn Tử Huyên đã lên xe, Yên Yên định chạy nhưng lại không biết hiện tại Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn có còn ở bờ hồ hay không. Hàn Tử Huyên vẫn chắc chắn rằng cả hai vẫn còn ở đó, suy nghĩ một lát, Hàn Tử Huyên nói với Yên Yên:
" Em có gắng định vị vào xe của Mặc Ngôn đúng không? "
" Đúng rồi, sao em không nghĩ ra "
Yên Yên nghe Hàn Tử Huyên nói cô mới nhớ đến trong lúc Mặc Ngôn không chú ý đến cô đã âm thầm gắng thiết bị định vị vào xe anh. Yên Yên nhanh chóng lấy điện thoại ra dò xem. Quả nhiên như Hàn Tử Huyên nói, dấu chấm xanh trên thiết bị định vị vẫn còn đang ở bờ hồ, không hề di chuyển.
Yên Yên nhanh chóng vặn tay ga đến địa điểm của Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn. Đên nơi, cả Hàn Tử Huyên và Yên Yên đứng bên trên thấy cả hai người đang quay mặt về bờ hồ. Như đang nói chuyện hay suy nghĩ về một điều gì đó. Khung cảnh ấy rất tĩnh lặng. Sau khi đậu xe ở bên trên, Hàn Tử Huyên và Yên Yên cùng nhau đi xuống bên dưới nơi Vũ Thiên Phong và Yên Yên đang đứng. Vũ Thiên Phong nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau liền xoay ra nhìn, Mặc Ngôn thấy anh xoay cũng xoay theo. Thấy Hàn Tử Huyên và Yên Yên đến, cả hai người đều có vẻ ngạc nhiên. Vũ Thiên Phong liền đi đến bên cạnh Hàn Tử Huyên, nắm lấy tay cô và hỏi:
" Tại sao em lại đến đây? "
" Vì em biết anh ở đây nên mới đến.
Còn anh sao không ở nhà nghĩ ngơi, đến đây làm gì? "
Hàn Tử Huyên nói đầy sự trách mắng anh
" Anh nhờ Mặc Ngôn điều tra những kẻ lần trước hại em. Khi điều tra được thì bọn chúng đã bị sát hại ở đây "
" Thế thi thể của bọn họ đâu rồi? "
Yên Yên nghe Vũ Thiên Phong nói những kẻ hại Hàn Tử Huyên đa chết
Nhưng cô lại không hề thấy thi thể của bọn họ đâu, cô liền tò mò.
" Thiên Phong đã cho người đem đi rồi "
Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Yên Yên, xoay mặt cô về phía mình, nói:
" Em đó, mau quay về nhà đi
Anh thấy ở đây không an toàn đâu. Đã thế nào còn là nơi phát hiện thi thể nữa. Em không hề thấy sợ sao? "
" Sợ sao? Yên Yên em là ai mà sợ mấy cái thi thể ấy chứ.
Em đã nhìn thấy qua rất nhiều thi thể nào là bị biến dạng, thi thể trong quá trình phân hủy, còn có..... "
" Yên Yên.... "
Yên Yên đang định nói tiếp thì bị Hàn Tử Huyên quát lớn làm cả ba đều giật mình, cả Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn đều rất kinh ngạc với thái độ của Hàn Tử Huyên. Yên Yên cũng vì Hàn Tử Huyên quát nên cô mới sực nhớ đến suýt chút nữa cô đã lỡ lời, làm lộ cả thân phận. Hàn Tử Huyên nhận thấy Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn dành cho mình ánh mắt đầy kinh ngạc, cô trở nên đổi thái độ, nói:
" Thật ra thì con bé xem rất nhiều phim kinh dị nên em sợ những điều nó nói đến khiến cho hai người cảm thấy khó chịu thôi "
Nghe Hàn Tử Huyên giải thích. Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn mới không còn nhìn cô với ánh mắt ấy nữa. Bốn người họ cũng nhanh chóng rời khỏi bờ hồ, cùng nhau quay trở về
- ----------
Tại một ngôi biệt thự lộng lẫy, nhưng bên trong lại rất tối do đã đóng hết cửa sổ và kéo tất cả rèm cửa lại. Người đàn ông ngồi quay mặt vào trong, chân gác lên chân còn lại. Bỗng một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào, thái độ vô cùng cung kính người ngồi trên ghế, nói:
" Lão đại, những kẻ đó đều đã bị bắn chết theo lời căn dặn của Ngài.
Vũ Thiên Phong cũng đã đến nơi bọn chúng bị bắn chết. Theo như tôi thấy, hắn nhấy định sẽ truy cứu chuyện này "
" Một lũ vô dụng, chỉ là giao nhiệm vụ cho chúng khử Hàn Tử Huyên vậy cũng làm không xong. Thế lại còn bắn trúng Vũ Thiên Phong, cho chúng chết như thế xem như còn nhẹ "
Người đàn ông ngồi trên ghế nghe người kia nói vậy, ông ta xoay ghế qua. Tay đập mạnh xuống bàn, giọng đầy tức giận nói
" Lão đại, theo như tôi thấy nếu như bây giờ chúng ta khử Hàn Tử Huyên là chuyện sớm muộn. Nhưng hiện tại cô ta vẫn còn giá trị để lợi dụng.
Tôi nghĩ, để cô ta hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, Ngài có thể gϊếŧ cô ta bất cứ lúc nào "
Người đàn ông nghe thế, ông ta suy nghĩ rồi phất tay cho người kia ra ngoài. Ông ta ngồi chăm chú suy nghĩ rồi nói:
" Nếu như không phải cô ta suýt chút nữa khiến kế hoạch của mình bị phá hoại, may ra vẫn còn giữ cô ta lại.
Bây giờ vẫn nên giữ mạng sống của cô ta, dù gì thì mình vẫn còn nắm trong tay con cờ là cô em gái của cô ta mà "
Nói rồi, người đàn ông đầy vẻ tự mãn, ông ta ngồi ngã người ra ghế, hai mắt nhắm lại như thưởng thụ cả thế giới sắp trong tay của mình.