"Đã như vậy, ta đi trước".
Liên Mị bảo trì tư thái lãnh diễm, xoay người rời đi.
Bóng lưng, lại như thể chạy trối chết.
Phong Hoa hé mắt.
“Thiếu soái, nếu như "nàng ta" đã rời đi, chúng ta...” Phấn Đại ngẫu nhiên mở miệng, ngón tay thon nâng lên, có ý đồ chọc vào ngực Phong Hoa.
Nhưng giữa chừng lại bị Phong Hoa bắt được cổ tay, không có cách nào tiến thêm một bước.
Phấn Đại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Phong Hoa, chần chờ nói: “... Thiếu soái?”
Phong Hoa buông tay Phấn Đại, đồng thời lui về phía sau, cùng nàng tạo ra một khoảng cách, kéo ghế ngồi xuống.
Một bộ dáng không có ý định tiếp tục.
Phấn Đại có chút luống cuống.
Nàng thật vất vả mới tìm được cơ hội thừa sủng, cũng không thể cứ như vậy mà kết thúc...
Phấn Đại tận lực trước mặt Phong Hoa, dùng hai đầu ngón tay xoa xoa đôi chân, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nàng ta xoay người, ngồi trên đùi Phong Hoa, một tay ôm lấy cổ của nàng, ngữ khí mềm mại mà nói: “Thiếu soái, Thiếu nãi nãi không phải thật tâm đợi người, Phấn Đại lại là một lòng ái mộ người, nhường Phấn Đại hầu hạ người, được không?”
Nói qua, thò tay hướng về phía cổ áo Phong Hoa, muốn cởi bỏ quân trang trên người nàng.
Đầu ngón tay, còn chưa tới gần.
Cổ tay đột nhiên tê rần, Phấn Đại không khỏi kêu ra tiếng: “A ——”
Xa xa.
Liên Mị mơ hồ nghe thấy nữ nhân kêu sợ hãi, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Trong thư phòng.
“Thiếu soái...”
Thật sự rất đau, Phấn Đại đôi mắt đẹp tràn ra vài giọt nước mắt, khẽ cắn môi, giống như khóc không ra nước mắt mà nói: “Là thϊếp thân hầu hạ không chu đáo?”.
“Ngươi rất tốt.”
Trên đôi mắt van xin của Phấn Đại, Phong Hoa mỉm cười.
“Chẳng qua là bản thiếu soái hôm nay đã mất hứng rồi, đi ra ngoài đi.”
Nói xong, buông tay, đẩy nàng ra.
Nụ cười này, tuyệt diễm phong lưu, lại làm Phấn Đại cảm thấy lạnh lẽo.
Dù là không cam tâm nữa, Phấn Đại cũng chỉ có thể lui ra.
Bất quá, nhưng trong lòng hận Liên Mị đến nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua là khi nàng ta rời khỏi thư phòng lúc, bên ngoài đã sớm không còn thân ảnh của đầu sỏ gây tội.
...
Liên Mị hít một hơi thật sâu, ngăn chặn nội tâm xúc động muốn trào ra.
Bước chân bất tri bất giác chậm lại.
Liên Mị chẳng có mục đích mà cứ đi thẳng, hắn thê lương phát hiện, hắn đã không tìm thấy đất dung thân của mình.
“... Thẩm Đường, ngươi nghe ta giải thích.”
“Nhị di thái, xin tự trọng. Nếu như không có chuyện gì, ty chức xin được cáo lui trước, nếu để người khác nhìn thấy được đối với thanh danh của ngài sẽ không tốt ”.
“Trong lòng ngươi có ta đúng hay không?”
“...”
“Ngày ấy, ta không phải cố ý thất hẹn...”
Lúc đi ngang qua hòn non bộ tại hoa viên, Liên Mị mơ hồ nghe thấy hai âm thanh truyền đến.
Theo thứ tự là một nam một nữ.
Liên Mị nhíu mày.
Nữ nhân đang nói chuyện, vậy mà là... Cẩm Nương.
Mà Cẩm Nương tựa hồ đang nói chuyện tình cảm.
Đang nghĩ như thế, trong núi giả đột nhiên có một thân ảnh vọt ra.
Đυ.ng phải Liên Mị đang suy tư phía trước.
“... Thiếu nãi nãi?!”
Cẩm Nương kinh hãi, trên mặt không dấu được vẻ bối rối.
“Người đã nghe thấy hết?”
Liên Mị mấp máy môi, nói: “Ta chỉ là đi ngang qua.”
Dừng một chút, Liên Mị còn nói: “Ngươi, về sau không nên như vậy.”
Cẩm Nương là một cô gái tốt, nếu để người khác biết được nàng cùng người khác có tư tình, nhất định chỉ còn một con đường chết.
Nhưng, trên thực tế, Cẩm Nương phản bội Diệp Lan.
Nếu như là vậy, Diệp Lan cũng. . . Quá đáng thương.