“Diệp Lan, đừng...”
Liên Mị kịch liệt giằng co.
Nếu như thời điểm này ——
Nếu như thời điểm này lại để cho Diệp Lan phát hiện thân phận thật sự của hắn, mối quan hệ của hai người sẽ lập tức rơi xuống đáy vực!
Phong Hoa lại cố ý làm như không nghe thấy, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, hiện tại chân tướng bại lộ, ngươi lập tức không để bản thiếu soái chạm vào?”
Nàng nắm lấy cằm Liên Mị, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm.
Liên Mị bắt được cảm xúc bi thống lướt qua trong đôi mắt của "Thiếu niên".
Lập tức, cảm hắn bị xiết chặt, chỉ sót lại đau đớn quanh quẩn.
Liên Mị theo bản năng mở miệng giải thích: “Không, không phải...”
“Đúng không?”
Khóe môi nàng kéo lên một độ cong, giống như đang mỉa mai Liên Mị.
“Vậy dùng hành động, chứng minh cho ta xem ——”
Dứt lời.
Phong Hoa lại đưa tay, ‘Xoẹt ——’ một tiếng, tiếp tục giật xiêm y của Liên Mị ra.
Bởi vì phải che lấp thân phận, Liên Mị mặc bộ trang phục có hai tầng.
Kiểu dáng phức tạp, không dễ dàng cởi.
Nhưng mà cũng không chịu được lực đạo xé rách lớn như vậy.
Rất nhanh, chỉ còn lại có tầng cuối cùng.
Mắt thấy ‘Thiếu niên’ như mất đi lý trí, thân phận của hắn cũng sẽ bại lộ...
Động tác nhanh hơn suy nghĩ.
Người phía trên buồn bực thấp giọng kêu lên một tiếng, trên chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu ở đầu vai, một màu đỏ chiếu thẳng vào đáy mắt hắn...
Liên Mị hoàn toàn sửng sốt.
Giờ khắc này, đầu óc trống rỗng.
Hắn, đâm bị thương Diệp Lan...
Đây một chút vết thương nhỏ, đối với Phong Hoa mà nói, căn bản không đến nơi đến chốn, nhưng rõ ràng Liên Mị đang vô cùng hoảng sợ.
Rút ra cây trâm cắm trên vai, tùy ý ném xuống đất.
“Đốt ——”
Cây trâm rơi xuống đất vang lên tiếng thanh thúy, khiến Liên Mị bỗng chốc hoàn hồn.
Liên Mị thoáng như mới tinh mộng, đôi mắt hoa đào từ ngơ ngác trong nháy mắt hóa thành vô cùng lo lắng, vươn tay ra muốn đυ.ng vào vai Phong Hoa.
Áy náy trong nội tâm như tràn qua đỉnh đầu, ba phủ lấy hắn.
Liên Mị run rẩy, lúng túng xin lỗi: “Diệp Lan thực xin lỗi, ta không phải cố ý...”
“Cút.”
Phong Hoa lạnh lùng hất tay Liên Mị, vô cùng quyết tuyệt quay người, chỉ để lại ra một chữ.
Nhìn qua bóng lưng đầy lạnh lùng cua người đối diện, ngực Liên Mị giống như bị dao đâm thủng, cả thân hình thê lương trước gió...
-
Thiếu nãi nãi thất sủng rồi.
Toàn bộ soái phủ đều biết.
Người vui vẻ nhất, không ai qua được đại thái thái.
Mẹ chồng nàng dâu là thiên địch, đại thái thái cho rằng thân phận mẹ chồng này đặc thù hơn một chút.
Diệp Lan mặc dù là Thiếu soái, nhưng cũng là nữ nhi.
Một nữ nhân sao có thể thích một nữ nhân khác?
Đại thái thái không thể trơ mắt nhìn Diệp Lan càng lún càng sâu.
Hiện ở loại tình huống này —— Diệp Lan đối với Liên Mị hết hy vọng, thật sự là không thể tốt hơn.
Tốt nhất, Diệp Lan sẽ phải tìm người đàn ông, mang thai vụиɠ ŧяộʍ ở bên ngoài một năm, sau khi sinh con ra rồi trở về, tương lai coi như là có người kế tục.
Vị trí Thiếu soái này cũng có thể ngồi vững vàng ròi.
Đại thái thái âm thầm tính toán một hồi, cho rằng diệt trừ Liên Mị xong, mọi chuyện liền liền đại cát.
Bà lại không biết, hết một Liên Mị, lại tới một người Phấn Đại.
Phấn Đại là một trong bốn vị thϊếp thất của Diệp Lan, cũng là người nhỏ tuổi nhất.
Diệp Lan là thân nữ nhi, tát nhiên chưa bao giờ chạm vào nàng.
Nhưng mà Phấn Đại cho rằng, Thiếu soái chưa từng triệu hạnh nàng, tất nhiên là thương tiếc nàng còn nhỏ tuổi, thân thể non nớt.
Mãi mới chờ đến lúc nàng trưởng thành, Thiếu soái lại bắt đầu vứt bỏ Liên Mị.
Trước mắt, Liên Mị thất sủng, Phấn Đại tự nhiên phải bắt lấy thời cơ này!
Phấn Đại tự mình nấu nồi súp, lại tỉ mỉ vẽ lông mày họa trang, mặc lên mình trang phục đẹp nhất, giẫm lên chiếc giày cao gót, chọn buổi tối mà đi vào thư phòng.
Ngọn đèn lưu chuyển, đem hìn bóng hai người chiếu rọi bên cửa sổ.
Giọng nói nữ tử như hoàng yến từ trong thư phòng truyền ra.
“Thiếu soái, đây là bát canh do Phấn Đại tự mình làm, ngài muốn nếm thử chứ?”
“Nếu là Phấn Đại cất công làm, bản thiếu soái mà từ chối thì bất kính.”
“Thiếu soái người làm gì nha, Phấn Đại còn chưa chuẩn bị cho tốt...”
“Chuẩn bị cái gì? Không thích ở thư phòng, hửm?”
“... Chỉ cần Thiếu soái người thích, thϊếp thân cũng có thể.”
Bên ngoài thư phòng.
Liên Mị nhìn qua cửa sổ, hai bóng dáng mơ hồ chồng lên nhau, mập mờ lại thân mật, chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh hoang vu...