“... Thiếu soái, Thiếu nãi nãi nàng thật sự bị đại soái cưỡng ép bắt đi, đây là thϊếp thân tận mắt nhìn thấy.”
Cẩm Nương sợ Phong Hoa không tin, giơ lên đầu ngón tay, thề với trời.
“Lời nói của Cẩm Nương đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, sẽ chết không yên lành.”
Làm sao Phong Hoa sẽ không tin?
Nàng trực tiếp đứng dậy, “Cẩm Nương, ngươi cứ ở tại chỗ này.”
Sau đó, lập tức rời khỏi thư phòng.
“Thiếu soái...” Lúc Cẩm Nương đuổi theo, đã không còn thấy thân ảnh của Phong Hoa.
Thư phòng cùng với phòng ngủ của Diệp Kiêu với Diệp Lan tuy đều ở Đông viện nhưng vị trí một Nam một Bắc.
Cẩm Nương chạy tới nơi này mật báo, đã trì hoãn không ít thời gian, lại dùng cước bộ đi tới...
Đoán chừng không còn kịp.
Phong Hoa lập tức đem thái giám tổng quản kêu ra, hỏi thẳng:
“Có đồ vật nào có thể làm cho trẫm lập tức đi đến chỗ của Diệp Kiêu không?”
Hệ thống biết rõ tình thế nặng nhẹ, không còn dám bán manh, nghiêm túc trả lời nói:
“Là có một loại đạo cụ như vậy, bệ hạ”.
“Vậy còn không mau lấy ra?”.
Phong Hoa lãnh diễm liếc xéo nó, không chút khách khí thúc giục.
“...”
Dữ dội với người ta như vậy, anh anh anh.
Hệ thống một bên anh anh anh, một bên ngoan ngoãn móc thứ đó ra.
[ Đi tới nơi ngươi muốn trong một cái chớp mắt ]
Như ngươi chứng kiến, đây là một loại đạo cụ Dịch chuyển tức thời.
Ngươi còn vì không được gặp mặt người thương ở nơi xa xôi mà buồn rầu sao?
Ngươi còn vì trường học cách nhà quá xa mà ưu sầu sao?
Ngươi còn bởi vì ngủ quên, muộn hẹn trễ giờ làm mà đấm ngực dậm chân sao?
Ngươi còn vì không được gặp mặt người thân lần cuối mà hối hận, thương tiếc sao?
Như vậy, xin sử dụng đạo cụ Dịch chuyển tức thời này đi!
Có đạo cụ này, hết thảy không còn là vấn đề.
Đương nhiên, vô luận là đạo cụ nào, vì có thể sử dụng tốt, chúng ta cần có một chú ngữ.
Sử dụng Dịch chuyển tức thời.
Bước đầu tiên, mời nói ra tên người mà ngươi muốn xuất hiện bên cạnh.
Bước thứ hai, đem chú ngữ hát lên hoặc là mặc niệm thành lời.
"Là điều gì có thể khiến ngươi lập tức đến bên cạnh hắn, chính là đạo cụ đáng yêu này chứ sao ~"
Thế nào, cái chú ngữ là không phải rất manh sao?
Động tâm không bằng hành động, mau mau bắt đầu đi ~
^_^
“...”
Phong Hoa: Chỉ với một cái đạo cụ, ngươi không khỏi quảng cáo cũng quá nhiều.
“Cái đạo cụ này cần bệ hạ ngài tiêu 10 điểm độ thiện cảm để đổi, người ta đã tự động giúp ngươi trừ đi, cho nên bệ hạ ngài bây giờ tổng cộng còn thừa lại 90 độ hảo cảm nha ~”
Hệ thống nhắc nhở Phong Hoa trước, để tránh nàng sau này đột nhiên tính sổ.
“Được rồi, trẫm đã biết.”
Phong Hoa đoạt lấy đạo cụ, thân ảnh rất nhanh biến mất ở tại chỗ...
...
“Từ xưa tới nay chưa từng có ai đả thương được bản soái còn có thể sống yên lành, Liên Mị ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đừng trách bản soái đối với ngươi vô tình!”
Diệp Kiêu xuất thân thổ phỉ, tại quân doanh, trên lưng ngựa lần mò nhiều năm, coi như là dưới mắt bị trọng thương, Liên Mị như cũ cũng không phải là đối thủ.
Trâm nhọn mang theo hàn quang sắc bén, càng ngày gần kề gương mặt.
Diệp Kiêu cắn răng, sắc mặt dữ tợn.
Đột nhiên dùng thêm sức ——
Trước khi cây trâm đâm trúng cổ, Liên Mị bỗng nhiên nghiêng đầu.
Chợt, trên mặt tê rần.
Một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên gương mặt thanh tao thoát tục, đồng thời vô cùng hoa mỹ nở rộ tại đáy mắt Diệp Kiêu.
Mùi vị cùng màu sắc của máu tươi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt cùng thần kinh, khiến người không khỏi hưng phấn lên.
“Ha ha ha ha, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù có bị hủy dung cũng thực mẹ nó đẹp mắt!”.
“Bản soái thay đổi chủ ý, trước đi tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền, nhất định phải sung sướиɠ trước!”.
“Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn hầu hạ bản soái, nói không chừng bản soái còn có thể cho ngươi toàn thây...”
Còn chưa có nói xong, một cây súng mát lạnh ấn vào huyệt Thái Dương của Diệp Kiêu.