“Trẫm làm sao có thể phong con của ngươi làm thái tử?”
“Mẫu thân của thái tử tương tai Thiên Thánh quốc này, chỉ có thể là một người...”
Phong Hoa thò tay, kéo hông của Phượng Triêu Ca, nhẹ nhàng linh hoạt đem hắn ôm vào trong ngực.
Sau đó, dùng thanh âm mà Kim Loan điện đều có thể nghe thấy, thấp giọng bên tai tiểu kiều thê cường thế mà lên giọng tuyên bố ——
“Chính là nàng, nữ nhân trẫm yêu nhất.”
!!!
Cả triều văn võ phải sợ hãi.
Hận không thể lập tức thò tay nặn một con mắt của mình.
Trời ạ, ánh mắt của bọn hắn không có nhìn lầm đi!
Bọn họ nhìn thấy gì, Hoàng Thượng vậy mà thân mật ôm ấp lấy một tiểu thái giám, chính miệng nói đây là nữ nhân hắn yêu nhất!
Coi như là Hoàng Thượng ngươi là nam nhân, cũng không có thể đơn giản đem thái giám nói thành nữ nhân chứ? Người ta rõ ràng là bất nam bất nữ được không nào?!
Dù là như thế, nguyên một đám đại thần này cũng chỉ dám khϊếp sợ trong lòng, trên mặt lại yên tĩnh như gà.
Hoa Hương Trù vẻ mặt sấm sét giữa trời quang, long trời lở đất...
Sau một lúc lâu, nàng lấy lại tinh thần, không thể tin hét lớn:
“Không. Ta không tin, ta không tin ——”
Nàng cũng không cách nào tin, nam nhân nàng một lòng muốn gả, vậy mà ưa thích lấy một hoạn nô!
Đây, đem Thiên Thánh này đệ nhất mỹ nhân nàng đặt ở chỗ nào?!
Hoa Hương Trù nàng vậy mà còn so ra kém một tên thái giám sao?!
Hoa Hương Trù chỉ cảm thấy một cái tát vang dội ở trên mặt.
Nhớ tới nàng đã từng một lần, một lần, lại một lần, hầu hạ nam nhân này, thậm chí còn mang thai con của hắn...
Trong dạ dày, liền nổi lên một cỗ cảm giác ác tâm đậm đặc.
Thể diện Hoa Hương Trù không còn sót lại chút gì, xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Thế nhưng là ——
Nàng không thể chết được.
Một hoạn nô mà thôi, coi như là lại nô nhan mị chủ, cũng không khả năng công bằng trong lòng người!
Bởi vì Phượng Triêu Ca một mực cúi thấp mặt mày, lúc này đây bị Phong Hoa ôm vào trong ngực, hơi có vẻ là "Y như chim non nép vào người " vậy mà không có một người phát hiện thân phận chân thật của hắn.
Đều chỉ cho là hoạn nô mê hoặc chủ.
Vậy nên Phong Hoa nói câu " Mẫu thân thái tử tương lai của Thiên Thánh" đều bị bọn hắn tự động bỏ qua.
Hoa Hương Trù cắn răng nói: “Hoàng Thượng, coi như người ưa thích là một tên thái giám...”
Còn chưa có nói xong.
Phong Hoa chớp chớp con mắt, ngữ khí vi diệu giơ lên, hỏi lại: “Ai nói cho ngươi biết, hắn là thái giám?”
Dứt lời.
Phong Hoa đưa tay, cởi mũ trên đầu Phượng Triêu Ca xuống——
Ba búi tóc đen lập tức như là thác nước chảy xuống.
Chấn kinh nhãn cầu nhiều người!
“... Quý phi nương nương!”
“Hóa ra, vị công công này vậy mà là... Quý phi nương nương a!”
Hoa Hương Trù sắc mặt kinh biến, “Hoa Vân La, dĩ nhiên là ngươi ——”
Ngươi không phải là thất sủng sao?
Tại sao lại ở chỗ này!!
Ngũ quan Hoa Hương Trù trở nên vặn vẹo biến hình, nhìn về phía Phượng Triêu Ca lộ vẻ ghen ghét oán hận, ở đâu còn có nửa điểm đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh như xưa?
Đã vậy một bên đại thần nhìn thấy cũng không khỏi lắc đầu.
“So với quý phi nương nương, Thục phi nương nương có thể nói là không có nửa phần ung dung dáng vẻ của Đế phi.”
“Hai người là tỷ muội, tại sao lại không giống nhau như vậy đây? Thục phi nương nương lúc loạn thần tặc tử Hoa Thế An mưu phản, bỏ qua Hoàng Thượng mà đứng ở bên loạn đảng. Quý phi nương nương cũng tại lúc Từ Hỉ muốn ám sát Hoàng Thượng, lấy thân đỡ kiếm thay Hoàng Thượng....”
“Nữ tử như quý phi nương nương, mới có thể làm quốc mẫu a!”
Nàng chán ghét bị người nói nàng kém nữ nhân khác, càng chán ghét nói nàng kém Hoa Vân La!
Hoa Vân La chỉ là một thứ nữ ti tiện mà thôi!
Hoa Hương Trù thẹn quá hoá giận lớn tiếng nói:
“Hoa Vân La, coi như là Hoàng Thượng thích ngươi thì thế nào? Bây giờ người mang long duệ là Hoa Hương Trù ta....”
“ Ọe ọe ~”