Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Quyển 2 - Chương 6

Thiên Thánh tân đế tại Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương còn đang tốt, trong chớp mắt một cái không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện tại nơi mà hắn chưa từng đặt chân tới...

Ai ——

Rốt cuộc là ai to gan lớn mật, cũng dám trêu đùa trẫm?!

Thiên tử trẻ tuổi khi đối mặt với loại tình hình đột ngột phát sinh này, thân ở hoàn cảnh lạ lẫm, tuy phẫn nộ nhưng vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.

Phượng Triêu Ca một bên hành tẩu trong lãnh cung, một bên đánh giá cảnh trí xung quanh.

Đây là nơi nào?

Trẫm bây giờ vẫn còn ở hoàng cung sao?

Nếu như thế, trong cung làm sao còn tồn tại một nơi dơ bẩn không chịu nổi như vậy?

Nếu như không phải ở hoàng cung....

Là ai có thể không tiếng động lẻn vào cấm cung sâm nghiêm, đem trẫm từ Dưỡng Tâm điện đến đây?

Sợ là đến Hoa thái sư cũng không có bản lĩnh thông thiên như vậy đi...

Phượng Triêu Ca trong nội tâm quay đi quay lại trăm ngàn lần, suy nghĩ ngàn vạn thứ.

Bất tri bất giác lại ở cái nơi độc lập này.

Hắn đang chuẩn bị đẩy cửa ra, đi vào bên trong xem có cái manh mối nào không.....

Ai ngờ.

Tay vừa duỗi ra, liền sửng sốt.

Đây không phải tay của hắn!!

Phượng Triêu Ca ánh mắt khϊếp sợ, không thể tin đưa tay lên trước mặt, trên dưới phải trái nhanh chóng lật xem ——

Mười ngón thon dài, từ trong ống tay áo uyển chuyển duỗi ra.

Đầu ngón tay trắng muốt xinh đẹp giống như viên ngọc, mang theo hương vị thuộc về cô gái tuyệt sắc uyển chuyển.

Đây là thiê kim nhà nào đó, tuyệt không phải Thiên Thánh tân đế thuở nhỏ tập võ, kéo cung bắn tên, cưỡi ngựa, nắm quyền chấp chưởng thiên hạ!!

Một ý niệm không thể tin nảy sinh, đột nhiên dũng mãnh lao vào trong đầu Phượng Triêu Ca ——

Trẫm...

Biến thành một nữ nhân?!

Phượng Triêu Ca chuyển động chiếc cổ cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu xuống, xuống, xuống chút nữa...

Bị đôi gò bồng đào mềm mại đẫy đà được bao bọc quanh y phục thình lình chiếu vào đáy mắt!

Thiên Thánh tân đế dù cho núi có sập cũng không đổi sắc, tại thời khắc này trên mặt hiện ra thần sắc trời long đất lở...

Không!

Trẫm làm sao có thể biến thành một nữ nhân?!

Phượng Triêu Ca không tin.

Kiên quyết không tin.

Kiếp này làm sao có khả năng có sự tình kỳ dị như vậy phát sinh?!

Cho nên.

Hoàng đế bệ hạ vươn tay ——

Tay, đương nhiên là ngón tay uyển chuyển thon dài.

Không biết nặng nhẹ ấn lên, trước ngực tự dưng nhiều ra hai luồng đẫy đà, động tác không mang theo một tia kiều diễm.

Cảm xúc mềm mại y hệt như mây...

Một đạo sấm sét bổ ngang tai hoàng đế bệ hạ!

Thực, thực thực thực...!

Không phải là ảo giác, cũng không phải trò đùa dai của người nào đó

Trẫm, thật sự biến thành... Một nữ nhân!

Phượng Triêu Ca: Sống trên đời không còn gì để luyến tiếc.

Lúc này, hoàng đế bệ hạ không khỏi muốn hỏi trời cao:

Ngươi tại sao lại trêu chọc ta như vậy?

Thật lâu.

Phượng Triêu Ca một lần nữa phấn chấn tinh thần.

Coi như là biến thành nữ nhân, hắn cũng phải biết rằng nữ nhân kia là ai, đối phương cũng có thể đang trong thân thể hắn...

Trong cung điện, hắn thấy bên trong có một khối gương đồng.

Giơ lên tay áo chà lau bụi bặm cùng mạng nhện, kính đồng thau lờ mờ chiếu rọi ra một đạo thân ảnh hết sức yểu điệu...

Một bộ cung trang tinh xảo hoa lệ, tóc mai đen nhánh buộc nghiêng kiểu Lưu Tô, làm nổi bật phải dung nhan tuyệt sắc mang theo ba phần tôn quý điệt lệ.

Gương mặt này, quen thuộc tới mức làm cho người khác kinh tâm động phách.

Rõ ràng chính là người trước đó không lâu hắn tự mình hạ lệnh, đày vào lãnh cung ——

Hoa Vân La!