Tô Nhược U tiếp nhận trà hạ nhân đưa tới, nàng và Bùi Hạo cung kính quỳ
trên
đệm cói, "Cháu trai, cháu dâu kính trà tổ phụ tổ mẫu ạ."
"Được được, từ xưa
đã
có câu thành gia lập nghiệp,
hiện
tại Hạo nhi
đã
thành thân,
đã
có thê tử rồi
thì
phải kiềm chế tính tình
một
chút, dù cho là ở trong quân doanh
thì
cũng phải dốc hết lòng vì
sự
nghiệp mới được."
Đối với cháu trai lớn nhà mình, Bùi lão gia vẫn luôn đặt kỳ vọng rất cao, còn về phần tiền đồ của cháu trai lớn, Bùi lão phu nhân cũng rất quan tâm, nhưng bây giờ bà lại coi trọng chuyện khác hơn.
Bùi lão phu nhân nhận trà uống
một
ngụm, bà híp mắt cười hiền lành nhìn Tô Nhược U, "U nhi, con gả cho Bùi gia chúng ta, nãi nãi
không
có gì phàn nàn, chỉ mong con và Hạo nhi hai đứa cầm sắt hài hòa, Loan Phượng cùng kêu, nhanh chóng sinh tôn tử cho ta là được rồi."
Đối mặt với lời trêu ghẹo
rõ
ràng của tổ mẫu, Tô Nhược U
không
khỏi nhớ đến tình cảnh đêm qua, khuôn mặt
nhỏ
nhắn mắc cỡ đỏ bừng,
không
biết phải đáp lại lời của tổ mẫu thế nào, nhưng nàng
đã
đánh giá thấp sức chiến đấu của người bên cạnh, nụ cười
trên
mặt
hắn
càng ngày càng tươi, "Dạ, nãi nãi, con
sẽ
cố gắng!"
Loại chuyện này có thể lớn tiếng
nói
ra miệng sao? Tô Nhược U càng cảm thấy xấu hổ, lúng túng hơn...
Bùi lão phu nhân biết da mặt tân nương tử mỏng nên
không
chọc ghẹo tiếp nữa, tiếp theo bà tươi cười hớn hở cho lễ ra mắt, dù sao cháu trai lớn
đã
đồng ý, chắt trai
đã
ở trong tầm tay.
Bùi Hạo và Tô Nhược U tiếp tục kính trà cho Bùi phụ và Tiểu Phương thị, bây giờ cả Bùi phụ và Tiểu Phương thị đều
không
nói
gì, chỉ dặn dò hai người phải chung sống hòa thuận sau đó cho lễ gặp mặt.
Đến phiên hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh này, đương nhiên các nàng phải thỉnh an Tô Nhược U, vừa rồi Bùi Ninh
không
vui nên có chút
không
được tự nhiên, về sau được Bùi Nhàn dẫn dắt, mọi chuyện cũng tốt đẹp.
nói
đến đại
cô
nương Bùi gia, trong yến hội lần trước
đã
nhằm vào nàng, bây giờ ván
đã
đóng thuyền, cũng may nàng ta
đã
thay đổi thái độ
không
sĩ diện cãi láo, điểm này Tô Nhược U rất thưởng thức, nàng
không
phải là Bạch Liên thánh mẫu, nàng
không
cần tất cả mọi người phải
yêu
thích mình, chỉ cần vài người có thể duy trì biểu
hiện
như
hiện
tại, như vậy là cách làm tốt nhất rồi.
Lễ gặp mặt đương nhiên
không
ít, Tô gia vốn
đã
có tiền, chỉ cần nhìn của hồi môn của hai
cô
nương Tô gia là hiểu. Tô Nhược U cũng
không
hẹp hòi, nàng cho Bùi Nhàn
một
bộ trang sức phỉ thúy, cho Bùi Ninh
một
bộ trang sức khảm ngọc Nam Châu.
Nữ nhân đều thích đẹp, đồ Tô Nhược U đưa đều là trang sức thượng phẩm trong Như Ý phường của tiểu muội nhà mình, Bùi Ninh còn
nhỏ
tuổi, lúc này
đã
vui vẻ ra mặt,
trên
mặt Bùi Nhàn cũng mềm mại hơn mấy phần.
Lúc dùng bữa sáng Tô Nhược U cũng
không
có ngồi xuống ăn, thế gia vọng tộc đều có quy quy tắc, Tô Nhược U ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn ăn, Bùi lão phu nhân còn chưa kịp
nói
gì, Bùi Hạo
đã
nổ tung, "Giờ dùng bữa nàng đứng ở đó làm gì? Có ai giành chỗ của nàng hay sao?"
Tô Nhược U tỏ vẻ mình
không
quen người này, hành động của nàng
rõ
ràng như vậy, chuyện này cần phải
nói
nữa hả? Bà bà nhà mình chưa lên tiếng, tổ mẫu cũng chưa lên tiếng,
hắn
lại oang oang lớn họng, còn ra thể thống gì? Từng giây từng phút đều gây thù chuốc oán! Người
không
biết còn tưởng nàng giật dây
hắn
đấy...
thật
ra chuyện này chỉ có mình Tô Nhược U suy nghĩ nhiều mà thôi, năm đó khi Tiểu Phương thị gả đến Bùi gia, mặc dù Bùi lão phu nhân
không
hài lòng nhưng cũng
không
có làm khó dễ, nhân khẩu trong Bùi gia vốn đơn giản, tuy là thế gia nhưng bình thường cũng
không
có nhiều quy tắc, từ khi Tiểu Phương thị vào Bùi gia,
không
lâu sau
đã
mang thai Bùi Hạo, sau khi sinh con cho đến tận những năm sau này, bà đều theo Bùi phụ ra ngoài làm việc, cho nên Bùi Hạo
thật
sự
không
biết những quy tắc của tân nương tử tại phu gia.
Tuy nhiên, với tính tình của Bùi Hạo, dù cho
hắn
có biết những chuyện đó,
hắn
cũng
sẽ
không
để nương tử nhà mình đảm nhiệm vị trí của nha hoàn, ngay cả dùng bữa cũng
không
yên thân.
thật
ra nếu cháu trai lớn
không
nói
ra, Bùi lão phu nhân cũng
sẽ
bảo Tô Nhược U ngồi xuống, bây giờ
thì
tốt rồi, Bùi lão phu nhân chỉ cần
nói
theo là được, ‘U nhi, con ngồi xuống
đi, Bùi gia chúng ta
không
có nhiều quy tắc, ngay cả bà bà con năm đó cũng
không
làm chuyện này, mau ngồi xuống, nếu
không
Hạo nhi
sẽ
sốt ruột.
rõ
là, đến phút cuối cùng Bùi lão phu nhân cũng
không
buông tha cơ hội trêu ghẹo đôi tiểu phu thê.
Mặc dù bây giờ Bùi lão phu nhân là đương gia chủ mẫu của Bùi gia, nhưng dù sao Tiểu Phương thị cũng là bà bà của Tô Nhược U, bây giờ bà bà
không
lên tiếng, quy tắc này Tô Nhược U
không
dám bỏ xuống.
‘Cám ơn nãi nãi, U nhi là nàng dâu mới, theo lý phải đứng hầu hạ, U nhi tạ ơn ý tốt của nãi nãi.’
Tiểu Phương thị vốn
không
muốn mở miệng, bà
không
chấp nhận mối hôn
sự
này
không
phải ngày
một
ngày hai, nhưng phu quân bà cứ khăng khăng ủng hộ, bà
không
thể làm phu quân mất mặt, nên ngoài mặt bà chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng oán niệm trong lòng lại càng ngày càng sâu.
Hoàng ma ma -- Ma ma tâm phúc của bà chỉ cho bà
một
cách, xưa nay bà bà giày vò nàng dâu ở chỗ nào cũng có, có muôn ngàn phương pháp.
một
chữ hiếu thuận thôi cũng đủ trấn áp, bà muốn giày vò thế nào mà
không
được? Tiểu Phương thị nghe xong cảm thấy
không
thỏa đáng lắm, nhưng bà lại rất động lòng, vì vậy dạy phép tắc cho tân nương tử là kế hoạch đầu tiên của bà.
Tiểu Phương thị
không
ngờ bà bà và con trai của mình lại thiên vị nữ nhân này, nhưng cũng may nữ nhân này cũng biết thức thời,
không
thuận thế ngồi xuống, bằng
không
sau này bà làm sao dạy lễ nghi phép tắc cho nàng ta được, trong lòng Tiểu Phương thị mừng thầm
không
thôi. Có điều bà
không
ngờ chỉ vì Tô Nhược U mà lực chú ý của mọi người
trên
bàn đều hướng về bà.
Bùi phụ thầm than
một
tiếng, nhân lúc mẫu thân nhà mình còn chưa nổi giận, ông nhanh chóng lên tiếng, ‘U nhi ngồi
đi, Bùi gia chúng ta
không
quen có nhiều phép tắc, năm đó nương con
không
có,
thì
con cũng
không
có, sau này càng
không
có.’
Câu
nói
này của Bùi phụ đúng là ‘ý vị thâm trường’, Tô Nhược U chỉ cần nghe qua là hiểu được, về phần những người khác có hiểu hay
không, nàng
không
dám khẳng định, tuy nhiên chuyện này cũng
không
liên quan tới nàng, cùng lắm
thì
cuộc sống sau này muôn màu muôn vẻ
một
chút thôi. Dù sao khi
đã
quyết định gả cho Bùi Hạo, nàng
đã
chuẩn bị tâm lý xong, vả lại cái vị bên cạnh nàng cũng
không
phải loại dễ ức hϊếp...
Nếu Bùi phụ
đã
lên tiếng, Tô Nhược U là từ chối nữa
sẽ
bị cho là làm kiêu, nàng lập tức tạ ơn Bùi phụ, ngồi xuống chỗ trống bên phía tay trái Bùi Hạo.
‘Lúc dùng bữa phải chuyên tâm dùng bữa, nàng nhiều chuyện như thế làm cái gì? Sau này lúc dùng bữa
thì
ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng để mọi người phải chờ nàng.’
Giọng điệu dạy dỗ này sao mà tự nhiên đến thế, quả nhiên người
không
hiểu đạo lý có vẻ rất tốt, nhưng Tô Nhược U cũng nghe ra
sự
quan tâm trong đó, nếu
không
phải nàng biết
rõ
người này căn bản
không
hề suy nghĩ sâu xa,
thì
có lẽ nàng
đã
tưởng
hắn
đặc biệt
nói
như vậy, đây
không
phải là giúp nàng giảm
đi
những phiền phức sau này sao?
‘U nhi
đã
biết, cám ơn phu quân
đã
quan tâm, sau này U nhi
sẽ
nhớ kỹ.’
Đối mặt với tiểu thê tử dịu dàng ngoan ngoãn nhà mình, nháy mắt lòng Bùi Hạo mềm nhũn, nếu
không
phải bây giờ có nhiều người,
hắn
sợ da mặt nàng quá mỏng
sẽ
tức giận,
thì
nhất định
hắn
sẽ
ôm chặt nàng gặm mấy cái.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, loại ánh mắt này từ hôm qua Tô Nhược U
đã
bắt đầu quen thuộc, nàng lập tức vừa vội vừa sợ, còn có chút xấu hổ
không
nói
nên lời, người này...
Cuối cùng, Tô Nhược U thấy Bùi Hạo vẫn
không
thu hồi ánh mắt, nàng
không
chịu nổi nữa, bàn tay
nhỏ
bẻ giấu dưới tay áo rộng thùng thình đưa ra ngoài, sợ bị mọi người chú ý, nàng lần mò xuống đùi Bùi Hạo, Bùi Hạo nhìn thấy bàn tay giấu trong ống tay áo của nương tử mình lộ ra
thì
hơi nhộn nhạo, nhưng
không
ngờ mình chỉ lơ là
một
chút là đùi bị nhéo
một
cái
thật
mạnh, cái cảm giác đau đớn đó hoàn toàn dập tắt ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng Bùi Hạo.
Cứ như vậy, Tô Nhược U trải qua buổi ăn sáng đầu tiên ở Bùi gia, xem như là yên ổn vượt qua, đợi đến lúc mọi người dùng trà, Bùi Hạo thấy vẻ mặt nương tử mình
rõ
ràng rất mệt nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần,
hắn
rất đau lòng, bây giờ Bùi Hạo mới nhận ra, buổi tối hôm qua hình như mình hơi quá đáng...
Từ trước đến nay, năng lực làm việc của Bùi Hạo vẫn rất kinh người,
hắn
đau lòng nương tử nhà mình
thì
miệng
nói
ra ngay, ‘Nãi nãi, tối qua U nhi
không
có nghỉ ngơi tốt,
hiện
tại
không
thể theo trò chuyện với mọi người được nữa, con dẫn nàng về phòng trước đây.’
Mặt Tô Nhược U lập tức đỏ lên,
không
phải vì xấu hổ mà là do tức giận đó!
Cái gì gọi là tối hôm qua nàng
không
nghỉ ngơi tốt? Tại sao nàng lại
không
nghỉ ngơi tốt? Chuyện này phải
nói
ra cho mọi người biết sao?
Kỳ
thật
không
chỉ có Tô Nhược U sắp hôn mê, Bùi hạo
nói
trắng ra như thế, tất cả mọi người
đang
ngồi
không
bình tĩnh nổi, cháu trai lớn...con trai...đại ca à, ngươi
không
thể
nói
như vậy đâu. Cháu dâu...con dâu...đại tẩu cũng
thật
không
dễ dàng, từng phút từng giây đều bị hãm hại...
Dù sao Bùi lão phu nhân
đã
lớn tuổi, sóng gió gì mà chưa từng thấy, nên lúc này bà ‘bình tĩnh’ mở miệng, ‘Vậy
thì
các con nhanh chóng trở về
đi...’
nói
xong hình như bà nhớ ra gì đó nên ‘bình tĩnh’
nói
tiếp
một
câu, ‘Hạo nhi, con
không
được làm phiền U nhi nữa...’ Được rồi, đây
đã
là cực hạn của bà, Bùi lão phu nhân tỏ vẻ ‘U nhi, ta chỉ giúp được con tới đây thôi’.
Nhưng nãi nãi à, bà xác định bà
đang
giúp con chứ
không
phải
đang
hùa theo cháu trai lớn của mình trêu con hả?
Lúc này, Bùi lão phu nhân mới chú ý đến con trai và con dâu của mình, cộng thêm hai cháu
gái
vẫn còn ở đây, Bùi lão phu nhân lập tức lung lay trong gió...