Tướng Quân Sủng Thê

Chương 22: Tự hỏi tình cảm của bản thân

Từ lúc Tô Nhược Nhị rời khỏi đây, Tô Nhược U vẫn luôn yên lặng ngồi trên sạp nhỏ, nội tâm không ngừng quay cuồng,

nghĩ đến lời nói của Tô Nhược Nhị, cùng với việc trước đó hắn đã nói

muốn cưới nàng, đây là nghiêm túc đúng không!

Trong lòng không có như trước chua xót cùng tức giận, Tô Nhược U lúc này ngược lại có một loại bối rối nói không nên lời, đó là bối rối về tình

cảm của mình, bối rối về tương lai, một loại bối rối đối với việc không

có biện pháp nào nắm chắc tình huống xa lạ này, tựa như lá cây ngô đồng

rơi xuống bị quay vài vòng trong nội viện, gió thổi qua, không biết phải dừng ở chỗ nào...

”Tiểu thư, vừa rồi tiền viện truyền lời đến, ngày hôm nay trời mưa, trên đường trơn trợt, bữa tối đều tự dùng trong phòng, tiểu thư muốn ăn gì,

nô tỳ xuống phòng bếp nhỏ phân phó họ làm nhanh.”

Bởi vì bữa tối ở Tô gia từ trước đến nay đều là cùng nhau dùng, nên phòng bếp nhỏ bình thường sẽ không chuẩn bị gì.

Tô Nhược U suy nghĩ một chút, “Thanh Nhạn, muội đừng vội, ta hôm nay

không đói bụng, muội đến xem thử phòng bếp nhỏ còn cháo không rồi hâm

lại, mang lên cho ta một chén.”

Thanh Nhạn lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống.

Lúc Thanh Nhạn trở về, trong tay bưng cái khay phía trên có một chén

cháo táo đỏ hạt sen nóng hổi, cùng với một cái đĩa đựng vài chiếc bánh

ngọt làm từ củ khoai từ tím.

Cháo ở trên lò dùng lửa nhỏ nấu gần cả canh giờ, hương vị táo đỏ ngọt

ngào vô cùng, hạt sen mềm nhuyễn vừa miệng, nấm tuyết vào miệng tan

ngay, đúng là mỹ vị, bánh củ khoai từ cũng tươi mát ngon miệng, Tô Nhược U không để ý, nên ăn không ít.

Sau khi ăn xong, không thể ngủ ngay, sau khi Tô Nhược U rửa mặt liền tản bộ trong sân, lúc này, mưa đã dừng, bầu trời đêm đầy sao giống như đã

được mưa thu rửa sạch, lấp lánh sáng ngời, côn trùng ếch nhái bò đi

tránh mưa, nay cũng đã đi ra, tiếng kêu liên tiếp, hết sức náo nhiệt.

Mà lúc này Bùi Hạo mang theo bốn tên ảnh vệ, chỉ thấy bọn họ thuần thục

tránh thoát hộ vệ Tô gia, đến bãi đất trống bên ngoài U Lan Viện, Bùi

Hạo nhỏ giọng phân phó một câu, “Về sau, bốn người các ngươi sẽ phụ

trách an nguy của người trong nội viện này, nếu như có chuyện gì xảy ra

với nàng, thì đem đầu tới gặp ta.”

Hóa ra, kể từ mấy ngày trước sau khi đánh tiếng với Lý Dụ ở Tam Nguyên

lâu, Lý Dụ liền đem Ám Ảnh trả lại cho Bùi Hạo, hắn quản nhiều như vậy

cũng sẽ mệt mỏi à!

Vốn dĩ Bùi Hạo không đồng ý, một mình hắn đã rất tự tại khoái hoạt, chỗ nào phải cần dùng tới ảnh vệ.

Nhưng nghĩ đến, hắn không lâu nữa sẽ đón tiểu cô nương của hắn vào nhà,

hơn nữa, xem tình thế Đại Hạ hiện nay, nhất định phải có vài trận ác

chiến, chờ sau khi hắn đi, tiểu cô nương nhà hắn một thân một mình hắn

thật không yên tâm. Lại nói, hiện giờ tình thế quỷ quyệt, tuy nói Bùi

gia bọn họ từ trước đến nay thuộc phái bảo hoàng, nhưng chung quy khó

giữ được khi nào sẽ làm vướng mắt một số người, hộ vệ Bùi phủ cũng phải

tăng cường, vì vậy nên vui vẻ thu nhận.

Tuy nói ảnh vệ ban đầu đều do một tay Bùi Hạo lựa chọn dạy dỗ, nhưng mấy năm gần đây, ảnh vệ ở trong tay Lý Dụ, nhân thủ gần như đã tăng gấp

đôi.

Hiện tại ảnh vệ chia làm bộ chữ thiên, bộ chữ địa, và bộ chữ nhân, bộ

chữ thiên là ảnh vệ có võ công cao nhất, khoảng mười người; ảnh vệ bộ

chữ địa thì có võ công ở khoảng giữa, tất cả bốn mươi người; võ công ảnh vệ bộ chữ nhân tương đối yếu nhất, nhưng người cũng là đông nhất, một

trăm người.

Mà việc lựa chọn người vào trong ba bộ này, thì diễn ra luân phiên ba

tháng một lần, còn phương pháp chọn lựa lại rất có phong cách của Bùi

Hạo, chính là đánh, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, tóm lại, trong tất cả

ảnh vệ, người nào có năng lực thì ở trên.

Thế mà cái loại phương thức gần như ngang tàng bạo ngược này, lại khiến

cho ảnh vệ từ trên xuống dưới, kỷ luật nghiêm minh, hiệu suất làm việc

càng cao, không chỗ nào không phục.

Trải qua vài ngày thăm dò nghe ngóng, Bùi Hạo quyết đoán rút ra bốn

người võ công cao nhất, đồng thời cũng giỏi ẩn núp nhất trong bộ chữ

thiên, dẫn bọn họ chạy tới đây ngầm bảo vệ Tô Nhược U.

Người của Bùi Hạo hắn tất nhiên phải do hắn đến bảo vệ!

Bốn người tuân lệnh tản ra bốn phía xung quanh U Lan Viện, hôm nay Bùi

Hạo chủ yếu mang bọn họ đến làm quen hoàn cảnh nơi này, chờ qua vài

ngày, sau khi bọn họ đem U Lan Viện thăm dò rõ như lòng bàn tay, sẽ phân chia hai người mỗi ngày luân phiên liên tiếp thay nhau đến đây canh

giữ.

Bùi Hạo thấy nhiều điểm ánh nến bên trong U Lan Viện, thân ảnh của người trong phòng bị ánh nến kéo dài, dán trên cửa sổ, duyên dáng thướt tha,

rốt cuộc vẫn là kìm nén không có lẻn vào trong đó, mãi cho đến khi ánh

nến trong sương phòng Tô Nhược U tắt hết, Bùi Hạo đợi thêm một lát, mới

rời đi...

Ngày hôm sau, Tô Nhược U nghe bà vυ' nói, Phương thị bị bệnh, đã nằm trên giường nửa tháng, vội vàng đi qua viện của Lưu thúc thăm bà.

Cả nhà Lưu Thành không có dời đi Tô gia, Tô Phụ cũng vì thuận tiện cho

việc ra vào của Lưu gia, nên ở góc Tây Nam Tô gia cho bọn họ đơn độc xây một cái viện.

Hôm nay lúc nghỉ trưa, nhũ nương liền nói việc này cho Tô Nhược U nghe,

làm nàng bỗng chốc kinh ngạc, chuyện này sao trước nay chưa nghe ai nói, như thế nào đang tốt lành liền sinh bệnh? Hơn nữa, thân thể Phương thị

xưa nay vẫn luôn khoẻ mạnh, những năm gần đây, mặc dù cả nhà Lưu thúc

còn ở tại Tô gia, nhưng không có người nào coi bọn họ như đầy tớ, Phương thị cũng không cần làm việc nặng, sao lại sinh bệnh, còn nghiêm trọng

như vậy?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược U hiện lên vẻ lo lắng cùng với sự

nghi hoặc khó hiểu, nhũ nương Lý thị than một tiếng, “Còn không phải là

do ồn ào chuyện hôn sự đại ca nhi Lưu gia.”

”Lưu An đại ca, không thể nào?” Phương thị tuy rằng liên tục không đồng ý hôn sự của Lưu An cùng cháu gái Phương Mẫn, nhưng mấy năm nay hai bên

vẫn còn dây dưa, cũng sống yên ổn không có chuyện gì.

Lý thị vuốt ve mái tóc dài sau lưng Tô Nhược U, “Khoảng thời gian trước

Phương thẩm của con không phải là vội vàng liên tục làm mai cho Lưu An

sao, mãi mà không dừng, cũng là, mấy ngày hôm trước có người nhắc tới cô nương tiệm tạp hóa Mã ký, nghe người ta nói, tiểu cô nương này năm nay

đã mười bảy, bởi vì vài năm trước ông nội qua đời, nên giữ đạo hiếu đến

bây giờ, thật hiếu thuận, người cũng trong sạch xinh xắn, trong nhà hai

ca ca đều đã đón dâu, người thân đều thật thà đơn giản, Phương thẩm của con đến nhìn thử, liền quyết định chọn vị cô nương này, nhưng mà Lưu An sống chết không muốn, vậy nên, Phương thẩm của con mới tức giận, rồi

ngã bệnh.”

Đây đúng là cái nợ con cái mà!

Tô Nhược U tất nhiên biết được nguyên do trong đó, cũng khó mà nói lời

gì, nhưng về việc Phương thị sinh bệnh, vẫn là có chút tức giận với Lưu

An, dù nói thế nào, cũng là cha mẹ của mình...

Tô Nhược U vội vàng thu thập, lúc gần đi, nhớ tới trong phòng còn có nửa hộp thuốc viên sơ can dùng để lưu thông khí huyết, liền bảo Thanh Nhạn

mang đến.

Lúc Tô Nhược U đi vào viện của Lưu gia, thì nhìn thấy trong sân Lưu An

đang nấu thuốc trên bếp lửa nhỏ, quạt lá trong tay không ngừng quạt, mấy năm nay Lưu gia không tự phụ quên đi bổn phận, trong viện một đứa nha

hoàn bà tử cũng không có.

Lưu An thấy nhóm người Tô Nhược U đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Đại tiểu thư, muội tới rồi.”

Tô Nhược U vẫn còn đang giận Lưu An, vốn định không để ý đến hắn trực

tiếp đi vào, nhưng không khống chế nổi chính mình, hung hăng trừng mắt

nhìn Lưu An một cái, mới coi như không có gì đi tiếp.

Viện của Lưu gia là một cái tứ hợp viện điển hình, chính phòng có ba

gian, cộng thêm bên cạnh hai gian nhĩ phòng, đông tây hai bên có hai

gian sương phòng, Lưu gia nhân khẩu ít, nơi ở cũng tính là rộng rãi.

Tô Nhược U lập tức đi đến phòng trong của chính phòng, lúc này Phương

thị sớm nghe được có người đến, cố gắng ngồi dậy mang giày bước xuống

giường.

”Thẩm, người cứ tiếp tục nằm, đừng làm khổ chính mình, nơi này không có người ngoài.”

Tô Nhược U thấy vậy vội vàng khuyên, hai nha đầu Thanh Nhạn, Thanh Loan

tiến lên một người trước đỡ Phương thị, người kia đi lấy gối đầu, để

Phương thị thuận lợi dựa vào đầu giường.

Đợi hai người làm xong, Tô Nhược U mới nhìn kỹ Phương thị, sắc mặt gần

giống như bình thường, chỉ là hơi có chút tái nhợt, nhưng chưa đến mức

nhợt nhạt như người bệnh nặng, trên người sửa soạn chỉnh tề, trong phòng cũng không có vương lại mùi thuốc đông y, tinh thần khá tốt, Tô Nhược U lúc này mới yên lòng.

”Thẩm, người sao phải khổ như vậy?” Tô Nhược U ngồi ở trên giường, cầm tay Phương thị, không khỏi cảm thán.

Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Phương thị liền có chút chua xót.

Ca ca tẩu tẩu nhà mẹ đẻ đối xử tệ với mẫu thân, khiến mẫu thân sớm bệnh

qua đời, nhiều năm qua, đây vẫn luôn là tâm bệnh của bà, bà hận bọn họ.

Sau này, tuy ngẫu nhiên gặp lại ca ca trong kinh thành, nghe ca ca cực

lực giải thích, nhưng bà vẫn không thể qua được cửa ải trong lòng, không muốn cùng ca ca tẩu tẩu tiếp tục quen biết nhau, nhưng bà cũng không

thể ngăn cản các con cùng cùng nhà cậu bọn nó qua lại không phải sao?

Biết con trai lớn Lưu An thích cháu gái Phương Mẫn, ngay từ đầu bà mặc

dù mất hứng, thế nhưng không có ngăn cản Lưu An cùng bọn họ lui tới. Bà

xưa nay yêu thương con trai lớn, tuy rằng ngoài miệng không có nói ra,

nếu con trai đã kiên trì thích, thì bà những năm này cũng ngầm hỏi thăm

đến, nên mới biết được nhà ca ca hiện tại lại giàu có như vậy, hắn tổng

cộng có hai đứa con gái, mấy cô nương tuy không được nuông chiều, nhưng

cũng là từ đĩa vàng chén bạc dưỡng ra, gả đến nhà bọn họ, có thể chịu

đựng được sao?

Con trai bây giờ một lòng thích người ta, ca ca nhà mình chỗ đó cũng tự

nhiên sẽ không nói cái gì, sau này miễn cưỡng cưới về, rồi ngày tháng

còn dài, điều kiện của nhà bà bày ra trước mắt, cô nương người ta quen

cuộc sống phú quý, về sau biết phải làm thế nào đây?

Nghe Phương thị nói vậy, nhất thời, Tô Nhược U cũng không biết làm sao

khuyên bà, vốn tất cả mọi người cho rằng Phương thị đơn giản là vì tức

giận một nhà ca ca bà, nên không đồng ý hôn sự của Lưu An cùng Phương

Mẫn, nhưng hôm nay vừa nghe được tiếng lòng của Phương thị, thì càng

không biết nói gì, đúng như lời Phương thị, ngày tháng còn dài, ai có

thể đoán trước chuyện gì, đây chỉ là một người mẫu thân đem hết khả năng của mình vì con trai mà tính toán, ai có thể trách móc.

Suy nghĩ một chút, rồi Tô Nhược U mới lên tiếng, “Thẩm, nếu như mọi

người nguyện ý, ta có thể cùng phụ thân nói một tiếng, ta biết người

cùng Lưu thúc không muốn rời đi Tô gia, như vậy chờ sau khi Lưu An đại

ca thành thân, có thể để cho bọn họ chuyển ra ngoài, trong nhà nhiều cửa hàng như vậy, ngược lại không cần lo Lưu An đại ca không có việc bận

rộn.”

Phương thị vừa nghe lời này, liền nóng nảy, “Đại tiểu thư, đừng nói như

vậy, nếu như không có lão gia cùng phu nhân, thì ở đâu ra nhưng tháng

ngày tốt lành của nhà chúng ta, lão gia đem cả nhà chúng ta trừ bỏ nô

tịch, đã là thiên đại ân thưởng, chúng ta ngàn vạn không thể lang tâm

cẩu phế làm ra cái chuyện bẩn thỉu này!”

Tô Nhược U cũng biết hai người Lưu thúc cùng Phương thị đối với vấn đề

này là rất kiên trì, cũng không khổ cực khuyên nữa, chỉ ở trong lòng âm

thầm nhắc nhở bản thân, đợi khi thời cơ thỏa đáng, sẽ cùng phụ thân

thương lượng lại một lần, những năm gần đây, bọn họ từ sớm đã xem cả nhà Lưu thúc như người thân, điều Phương thị băn khoăn cũng đã nhắc nhở tỷ

muội các nàng, hiện tại Lưu thúc cùng thím không tiếp nhận, vậy bọn họ

phải nghĩ cách khác, rồi sẽ có biện pháp.

Đang cùng Phương thị nói vài lời, Tô Nhược U nhớ ra, vội sai Thanh Nhạn

đem thuốc viên lưu thông khí huyết chuẩn bị lúc trước cầm tới, “Thẩm,

đây là phương thuốc ma ma giáo dưỡng ngày trước đã phối chế, thích hợp

để nữ nhân dùng, một ngày hai lần, mỗi lần một viên, người ăn đi, nhớ kỹ không thể tức giận, mọi việc phải lấy thân thể của ngài làm trọng.”

Phương thị nhận lấy bình sứ thanh hoa trong tay Thanh Nhạn, rất cảm động, “Lão nô cảm ơn đại tiểu thư ban cho!”

Nghe Phương thị xưng hô như thế, Tô Nhược U không được tự nhiên, “Thẩm, người còn như vậy, ta cũng không dám trở lại thăm người.”

Nội tâm Phương thị chảy qua một dòng nước ấm, hiểu rõ Tô Nhược U không thích, mới sửa lại, “Cảm ơn U Nhi.”

Tô Nhược U cười vui vẻ hai lúm đồng tiền hiện ra trên má, “Vậy thím phải uống thuốc đều đặn, không thể tiếp tục để người ta lo lắng.”

Nghe xong lời nói của Tô Nhược U, Phương thị cảm thấy an ủi bội phần, thật đúng là một cô nương làm người khác yêu mến!