Mười bảy tháng năm, trong U Lan Viện, chưa đến giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) Tô Nhược U liền thức dậy, lúc này mặt trời còn không có hiện ra, trong
phòng còn đốt đèn, hai nha đầu Thanh Nhạn, Thanh Loan kéo màn che màu
xanh tươi ra, chờ Tô Nhược U ngồi xong, liền quỳ xuống.
”Chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có ngày này, trường tồn vĩnh phúc (mãi mãi vui vẻ hạnh phúc)!”
”Thưởng!” Nói xong, Tô Nhược U liền đem hà bao đã chuẩn bị tốt trước đó
thưởng cho Thanh Nhạn, Thanh Loan, các nàng từ thuở nhỏ đã đi theo hầu
hạ bên cạnh mình, Tô Nhược U tất nhiên sẽ không bạc đãi hai nàng.
”Tạ tiểu thư thưởng!” Thanh Nhạn, Thanh Loan dập đầu khấu tạ, sau đó vội vàng hầu hạ Tô Nhược U rửa mặt.
Ngày hôm nay là sinh nhật ba tỷ muội Tô Nhược U, nàng đặc biệt chọn lấy
một cái quần lụa mỏng thêu những sợ kim tuyến, trang nhã hào phóng nhưng không mất vẻ xinh xắn đẹp đẽ, trên đầu búi kiểu tóc vân kế thường ngày, cài lên một cây trâm hoa có nhiều cành làm từ vàng ròng, rồi không thêm gì nữa, da thịt trắng hơn tuyết, đôi môi nhỏ nhắn, chẳng cần trang
điểm, chỉ với ánh mắt lưu chuyển này, cũng làm người ta mới nhìn liền
biết đó là một viên đá quý xinh đẹp.
Sau khi trang điểm xong, Tô Nhược U ngồi ngay ngắn ở chính đường, trừ ba người bà vυ' cùng Thanh Nhạn, Thanh Loan, tất cả quản sự, bà tử, nô bộc
trong U Lan Viện đều theo thứ tự quỳ gối trước mặt Tô Nhược U.
”Chúc đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!”
”Thưởng!”
Vì vậy, hai người Thanh Nhạn, Thanh Loan liền dựa theo phân phó trước
đó, đem những cái hà bao khác biệt theo thứ tự thưởng xuống dưới.
Chờ khi xong việc, Tô Nhược U mang theo bà vυ', Thanh Nhạn, Thanh Loan đi đến tiền viện.
Tại đó, Tô Phụ đã đợi sẵn, chờ ba tỷ muội Tô Nhược U đến đủ, Tô Phụ liền dẫn các nàng đến trước bài vị Tô mẫu, đầu tiên ba tỷ muội dập đầu phụ
thân, sau đó dập đầu mẫu thân đã qua đời, lúc Tô Phụ đốt nhan cho vong
thê, vành mắt không khỏi đỏ mắt.
Sau khi kết thúc, Tô Phụ cùng ba tỷ muội dùng đồ ăn sáng.
Bày ở trước mặt ba tỷ muội Tô Nhược U là ba chén mì trường thọ, đây là do Tô Phụ chính mình xuống bếp làm.
Mì trường thọ từ đầu tới cuối chỉ có một sợi, nhìn đơn giản, nhưng muốn
làm được thì phải mất vài canh giờ, còn nước dùng cũng phải nấu thật
tốt, thêm nửa canh giờ sau, mới làm xong ba chén mì trường thọ này, sợi
mì tròn dài, hết sức ngon miệng, sinh nhật mỗi năm trước đây đều là Tô
Phụ nấu cho Tô mẫu, hiện giờ thê tử không còn, Tô Phụ hàng năm nấu vì ba nữ nhi.
Đợi dùng đồ ăn sáng xong, Tô Nhược Nhị đã không thể chờ thêm nữa, “Phụ thân, lễ vật sinh nhật của con đâu?”
”Lai Phúc, có nghe thấy không, còn không mau đi lấy lễ vật sinh nhật của các tiểu thư đến, tiểu thư đều đã không kịp đợi.”
”Dạ, lão gia, tiểu nhân đi liền.” Nói hết câu, Lai Phúc liền bước nhanh ra ngoài.
Đợi cho Lai Phúc từ Tùng Đào Uyển trở về, trong tay đã ôm ba cái hộp có kích thước lớn nhỏ không đều.
Nhìn ba nữ nhi xếp hàng đứng trước mắt, chờ phát lễ vật, Tô Phụ không khỏi bật cười.
Tô Phụ cầm lấy cái hộp dài nhất trong đó, mở ra là một bức tranh, đem
đưa cho đại nữ nhi, “U Nhi, xem một chút có thích hay không.”
Tô Nhược U nhận lấy, từ thời điểm phụ thân lấy ra bức tranh, nàng cũng
biết, đây là lễ vật của nàng, mọi người đều biết nàng vốn yêu thích
tranh hoa lan, phụ thân nếu đã đưa cho nàng một bức họa, đoán chắc mười
phần không sai là một bức tranh hoa lan, chỉ là không biết bức tranh kia như thế nào, Tô Nhược U trong lòng tràn đầy mong đợi mở ra cuộn tranh.
”A! Cư nhiên lại là Mặc Lan tranh của U Cư Sơn Nhân! Thiên a, con rất thích, cảm ơn phụ thân!”
U Cư Sơn Nhân là nhân sĩ tiền triều, cả đời chỉ vẽ hoa lan, thành tựu
cực cao, được ca tụng là người vẽ hoa lan đẹp nhất từ xưa đến nay. Chỉ
vì U Cư Sơn Nhân từ lâu không còn để ý tới thế tục, nên những tác phẩm
đương thời cũng trở nên ngàn vàng khó mua, đến bây giờ đã trở thành
truyền thuyết, mà bức tranh vẽ Mặc Lan của ông lại càng cực kỳ trân quý.
Mà bức Mặc Lan tranh trong tay Tô Nhược U, vẻn vẹn chỉ dùng vài nét bút
rải rác vẽ ra một bông hoa trên những chiếc lá, cũng không vẽ đất, càng
làm lộ ra phẩm cách phi phàm của hoa, tươi mát, phoáng khoáng, dịu dàng.
Tô Nhược U nhìn bức tranh trong tay, xem như trân bảo, tay nâng lên muốn vuốt ve mấy lần, lại khắc chế buông xuống, chỉ si mê nhìn.
Tô Phụ chứng kiến vẻ mặt đại nữ nhi, vui mừng không thôi. Đại nữ nhi của ông hiểu biết quá sớm, tâm tư tinh tế, từ nhỏ đã không tranh không
đoạt, số lần hướng người phụ thân là ông làm nũng cũng ít, bất cứ việc
gì đều tận lực lo cho các muội muội, hiện tại lễ vật ông tặng có thể làm cho nữ nhi hài lòng như thế, ông tự nhiên cũng thật cao hứng.
”Tuyết nhi, đây là của con, mở ra xem một chút đi.”
Tô Phụ đem hộp hình vuông nhỏ nhất đưa cho nhị nữ nhi.
Tô Nhược Tuyết mở hộp ra, một cái nhuyễn tiên (roi mềm) làm bằng
chỉ bạc bất ngờ xuất hiện ở trước mắt. Nhuyễn tiên cầm vào tay lạnh
buốt, mảnh như sợi tóc, nhẹ như cánh mỏng, nhưng lại vô cùng sắc bén,
bền chắc, co dãn mười phần, Tô Nhược Tuyết không thể chờ đợi được thử
một cái, tay vung ra ngoài, bình hoa trên bàn dài vỡ tan tành, quả nhiên phi phàm!
Từ khi Tô Nhược Tuyết học xong, vẫn không có một món binh khí thuận tay, bây giờ đúng lúc có nhuyễn tiên này, không nói nhẹ nhàng dễ dàng mang
theo, chỉ làm thành vật trang sức quấn bên hông, đơn giản lại bí mật
không làm người khác chú ý biết được, cũng không tệ.
Tô Nhược Tuyết hết sức hài lòng, không khỏi nói, “Cảm ơn phụ thân! Con cực kỳ thích!”
Tô Phụ yêu thương nhìn nhị nữ nhi, “Hài lòng thì tốt!”
”Phụ thân, phụ thân, con đâu, con đâu?”
Nhìn hai phần lễ vật của các tỷ tỷ, Tô Nhược Nhị càng thêm mong đợi.
”Làm sao phụ thân lại thiếu được lễ vật của tiểu Nhị nhi?” Vừa nói vừa cầm tới cái hộp vuông cuối cùng đưa cho Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị vội vàng mở ra, “A! Là bản chép tay các phương pháp bảo dưỡng của Đỗ nương tử!”
Hóa ra vị Đỗ nương tử này là nhân sĩ dưới thời Hạ Thái Tông, xuất thân
hàn lâm thế gia, tướng mạo xinh đẹp, phong thái khuynh quốc khuynh
thành, xưa nay cũng thích đẹp, tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác,
thu thập từ các nơi, nghiên cứu chế tạo rất nhiều phương thuốc điều
dưỡng bên trong cùng thoa ngoài da.
Nổi danh nhất là bà dựa vào bốn mùa thời tiết khác nhau, thu thập dược
liệu, hoa cỏ bất đồng, nghiền nát thành phấn, chế thành các loại son
mặt, bảo dưỡng làn da, sau đó bà liền đem những phương thuốc này soạn
thành sách, đặt tên “Đỗ thị bảo dưỡng bản chép tay”, làm cho quý nữ các
nơi đều bỏ công sức tìm kiếm.
Tiếc rằng bản bảo dưỡng chép tay này của Đỗ gia từ trước tới nay không
bán ra ngoài, chỉ truyền cấp cho nữ nhi Đỗ gia làm đồ cưới, đặt dưới đáy hòm, nếu không phải trước kia Tô Phụ buôn bán bên ngoài, trong lúc vô
tình cứu đương kim gia chủ Đỗ gia, thì cũng là muốn mà không được.
Tô Nhược Nhị xưa nay thích đẹp, hơn nữa hiện giờ nàng còn đang quản lý
Như Ý Phường, kinh doanh các loại son phấn hương, đối với mấy cái phương thuốc này tất nhiên lại càng khao khát, nhưng đành phải chịu quy củ của Đỗ gia, không có cách nào khác lấy được.
Nay phụ thân đem bản chép tay này tặng cho nàng, nàng vui sướиɠ không
lời nào có thể miêu tả được, không ngừng cảm ơn phụ thân, “Phụ thân, cám ơn phụ thân rất nhiều! Quả nhiên phụ thân hiểu rõ con nhất! Phần lễ vật sinh nhật này con vô cùng hài lòng!”
”Con… cái đứa bé lanh lợi này, thật biết cách dỗ ngon dỗ ngọt phụ thân!” Tô Phụ nhìn tiểu nữ nhi, trêu ghẹo nói.
”Mới không có, người ta vốn là yêu phụ thân nhất!”
Sau khi tặng lễ vật, bên trong phủ mỗi người quản sự, nhóm bà tử theo
thứ tự quỳ gối giữa chính đường, nói lời chúc mừng với ba vị tiểu thư,
chờ cho bọn họ nhận thưởng xong, liền tản đi, quay về vị trí của mình,
ai có chức (chức vụ) nấy, dù sao khách khứa đến chúc mừng sinh nhật ba vị tiểu thư cũng đã nhanh tới rồi.
Trong chốc lát, cậu mợ ở Khương phủ dẫn theo đại công tử Khương Khánh
Trạch, đại nữ nhi Khương Di, tiểu nữ nhi Khương Ngọc, Nhị công tử Khương Khánh Ân cả nhà đã đến chúc mừng sinh nhật ba tỷ muội Tô Nhược U, Tô
gia không có trưởng bối, cũng không có nữ chủ nhân, mợ của ba tỷ muội
Vương thị hàng năm vào thời điểm này cũng sẽ tới sớm một chút, hỗ trợ
trông coi.
Nghe người dưới đến báo, ba tỷ muội Tô Nhược U liền vội vàng nghênh đón, “Cậu, mợ, mọi người đã tới!”
”Đó là đương nhiên, sinh nhật ba người các con, ta không đến sao được.”
Chỉ thấy người nói chuyện, tóc búi kiểu đọa mã kế, mặc váy có gợn nước,
bên ngoài khoác xiêm y từ gấm dệt thêu hoa cân đối, lúc bước đi kim trâm cài trên đầu giương cánh như muốn bay, quả nhiên khí chất chững chạc
lại không mất đi vẻ đẹp của nhan sắc.
Người đứng bên cạnh, chưa đến bốn mươi, thân hình hơi gầy yếu, nhưng
dáng người tuấn lãng, một thân khí độ nội liễm an phận, giơ tay nhấc
chân đều thể hiện là quan lại Nho gia, chính là cậu của ba tỷ muội
Khương Hậu Lâm.
”Vậy cũng không phải, con cũng biết là mợ hiểu rõ chúng con nhất.”
Tô Nhược Nhị yêu kiều bước lên trước, thân mật kéo cánh tay.
”Nhị nhi tỷ tỷ, tỷ thật không biết xấu hổ, ngay cả trong ngày sinh nhật cũng không quên làm nũng còn dính lấy mẫu thân muội.”
Khương Ngọc trêu ghẹo nói, chỉ thấy tiểu cô nương mặc một thân phấn hồng có hoa li ti cùng quần lụa mỏng dài, rất là đáng yêu.
”Được lắm, Tiểu Ngọc Nhi, lại dám chế nhạo tỷ tỷ, nếu đã như vậy,
ngày hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ ta, muội chuẩn bị lễ vật như thế nào?
Không đẹp tỷ sẽ không nhận nha.”
”Tốt, Nhị nhi tỷ tỷ, cứ ở chỗ này chờ muội.” Nói xong liền cùng Tô Nhược Nhị cười đùa một chỗ.
Đám người Tô Nhược U nhìn hai tiểu nữ nhi cười đùa, đều cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.
”Xem hai người các nàng còn có thể nháo đến khi nào.”
Vương thị cùng chung cảm giác không thể làm gì được, ai bảo bà cũng không muốn trói buộc nữ nhi.
Lúc này, ai cũng không có chú ý tới, một thân nguyệt sắc trường bào,
toàn thân ôn nhuận như ngọc Khương phủ đại công tử Khương Khánh Trạch âm thầm nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết vài lần, ánh mắt lưu chuyển trong
lúc đó, làm như vô tình, nhưng sớm đã xuất hiện gợn sóng dao động.
”U Nhi muội muội, Tuyết nhi muội muội, Nhị nhi muội muội, chúc các muội
sinh nhật vui vẻ! Đây là lễ vật sinh nhật của các muội, đơn giản tỏ tâm
ý, không cho ghét bỏ.”
Khương Khánh Trạch một bên đưa lễ, một bên vẫn không quên lời nói trêu ghẹo muội muội mình của Tô Nhược Nhị.
”Đại biểu ca, ca thiên vị Tiểu Ngọc Nhi cũng quá rõ ràng đi, Nhị tỷ, ta bị khi dễ.”
Hừ! Bắt nạt nàng không có ca ca phải không, Nhị tỷ nàng đánh hắn mười cái tám cái không là vấn đề.
Ai nói không có chỗ dựa vững chắc!
Tô Nhược Tuyết nhìn sang Khương Khánh Trạch, không để ý lắm, “Đại biểu ca không dám đâu.”
Nhìn xem, đây là Nhị tỷ nhà nàng, gϊếŧ người trong nháy mắt!
Tô Nhược U quan sát hai muội muội, không phản bác gì.
Sau đó mọi người bắt đầu liên tục tặng lễ vật sinh nhật ba tỷ muội.
Khương phụ đầu tiên, cho mỗi người một cái hồng bao lớn; Vương thị đưa
cho ba tỷ muội mỗi người một cái vòng tay phỉ thúy xanh nhạt, màu sắc
trong suốt, hiếm thấy là chất liệu quý giá ít có để làm ra ba chiếc vòng tay này; tiếp theo là hai tỷ muội Khương Di, Khương Ngọc, ngay cả nhỏ
nhất Khương Khánh Ân cũng có lễ, khiến ba tỷ muội Tô Nhược U cảm động
không thôi, không phải vì lễ vật quý trọng, mà là vì tâm ý khó có được
của mỗi người trong Khương phủ đối với các nàng.
Theo sau, là người Từ phủ.
Phạm thị dẫn đại công tử Từ Thanh Hàn, tứ công tử Từ Thanh Lãng cùng nữ
nhi Từ Huệ cùng đến, đợi mọi người chào hỏi nhau xong, liền tách ra.
Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật ba tỷ muội là hai nhà thường xuyên qua
lại nhất này, quan hệ cũng tốt nhất, cho nên, khách nam đi theo Tô Phụ
đến tiền viện Tùng Đào Uyển, mà nữ quyến là do Tô Nhược U dẫn đến hậu
hoa viên Hạm Đạm Hiên.
Nội viện Hạm Đạm Hiên có hồ, trong hồ khắp nơi trồng đầy hoa sen, lúc
này đúng là thời điểm hoa sen hoa nở rộ đẹp nhất, vì cái gọi là “Tiếp
thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng” (Thấy sắc trời lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng), gió nhẹ phơ phất, tự nhiên sẽ trở thành một phong cảnh.