Chợ ngựa quan ngoại Định Châu, hôm nay mùng một, là ngày đầu tiên chợ ngựa khai trương.
Chợ ngựa Định Châu là Đại Hạ dùng kim loại, lụa là gấm vóc, trà, muối
cùng nhau trao đổi lấy ngựa với Man Quốc, ngựa của Man Quốc xưa nay béo
tốt cường tráng, nhưng khả năng sinh sản có hạn, mà Đại Hạ quốc sản vật
phong phú, nhưng chiến mã lại không bằng Man Quốc, hai nước liền khai
thông chợ ngựa này, theo như nhu cầu của hai bên. Dần dần, chợ ngựa càng ngày càng hưng thịnh, là nơi dân chúng hai nước tụ tập mua bán, rất sầm uất.
Chợ ngựa Định Châu là vào mồng một, mười lăm mỗi tháng khai trương, mỗi
lần khai trương duy trì liên tục năm ngày, trong năm ngày này, mọi người đến từ các nơi đều tới buôn bán ngựa, mồng một, mười lăm là hai ngày để cho quan gia ưu tiên mua ngựa, gọi là quan thị, bởi vì hai ngày này
ngựa nhiều nhất, chất lượng cũng tương đối đều là mặt hàng thượng đẳng,
cho nên, rất nhiều đoàn ngựa thồ cũng sẽ đặc biệt chờ đợi ngày này, chờ
quan gia chọn xong, còn dư lại, bọn họ sẽ lén trao đổi.
Bùi Hạo đi theo đoàn ngựa thồ Thường Phúc từ kinh thành chạy đến Định
Châu, đến sớm trước hai ngày, chỉ chờ hôm nay chợ ngựa khai trương.
Đoàn người Bùi Hạo vào giờ Mẹo liền rời khỏi khách điếm, đi qua hai con đường, đã đến chợ ngựa Định Châu.
Cái gọi là chợ ngựa, thật chất là một cái phố dài nhộn nhịp nhốn nháo,
bên cạnh con phố cửa hàng mọc lên san sát nhau, đi qua đền thờ đá cao to có khắc “chợ ngựa Định Châu”, chỉ thấy mặt đường hết sức là rộng rãi,
cùng một lúc có thể song song chạy qua bốn cỗ xe ngựa, này lúc bên đường các cửa hàng cũng đã lần lượt mở cửa, cửa hàng sớm khai trương thì càng bán sớm được một chút, bên trong đã ngồi không ít người.
Đoàn người Bùi Hạo đi vào một cửa hàng bán bánh bao, “Khách quan, bổn
điếm có bánh bao thịt bò, bánh bao hải sản, cũng có bánh bao chay, canh
có canh cá cay, canh thịt dê, ngài dùng gì?”
Đi theo Đại đương gia Từ Uy đều đã gặp không ít dạng người, chuyện buôn
bán ngựa đều là tận lực giúp đỡ, chút tiền ấy hắn còn không có thiếu.
”Nghe nói, ngựa tốt gần đây không đáng để mua, hiện tại chợ ngựa Định
Châu ảnh hưởng cũng không lớn, chợ ngựa ở địa phương khác nói là phải
đến Định Châu đặt mua ngựa.”
”Phải, ta cũng có nghe nói, liền trực tiếp đến chợ ngựa Định Châu, mới hiểu đến muộn, thì không mua được.”
”Ngựa lần này, có thể phải mua nhiều một chút, nếu không về sau cũng khó mà nói...”
”Đương nhiên, hiện giờ tình thế thật sự rất khó nói, triều đình Đại Hạ chúng ta hiện nay...”
”Lưu huynh, cẩn thận lời nói!”
Nghe những lời nói như vậy, Bùi Hạo không khỏi siết chặt hai tay, trên
đoạn đường này đều nghe thấy nhìn thấy, rõ ràng nói cho hắn biết, biên
quan là không yên ổn.
Thân là nam nhi bảy thước, hắn từ nhỏ ghét văn yêu võ, nhưng mà hắn sinh ở Bùi gia kinh thành, Bùi gia là dòng dõi thư hương tiếng tăm lừng lẫy, từ khi mới thành lập triều đình Đại Hạ đến nay, đều là trụ cột trong
các triều đại, thái phó, tể tướng, Đại học sĩ, từng thế hệ đều có, người Bùi gia có thể nói là mỗi người tài trí hơn người, học phú ngũ xa, ngay cả đầy tớ Bùi gia cũng có thể biết dùng mực viết văn, mỹ danh của Bùi
gia được truyền từ đời này sang đời khác, được thế nhân xưng là “Văn
khúc”(*) thế gia.
(Sao Văn khúc, hay còn gọi là văn khúc tinh quân, một vì sao đại diện cho học vấn, thường thì những người học cao, người ta sẽ ví với Văn
Khúc tinh quân, tương truyền, Bao công thời Tống cũng là Văn khúc tinh
quân chuyển thế)
Có thể cũng là người Bùi gia quá mức thông minh, vật cực tất phản, Bùi
gia mỗi đời chỉ có một đứa con trai, mặc dù khắp nơi tìm biện pháp, cũng không hiệu quả. Cuối cùng, Bùi gia liền định ra gia quy ba mươi tuổi
không con mới có thể nạp thϊếp, một mặt phòng ngừa người chủ quản gia
đình về sau phạm phải hồ đồ, làm cho Bùi gia gặp phải nguy cơ tuyệt hậu, mặt khác cũng hy vọng người chủ quản gia đình có thể giáo dưỡng thật
tốt đời sau, bảo vệ Bùi gia tiếp tục hưng thịnh.
Cố tình đến thế hệ này, lại sinh ra Bùi Hạo, một đứa con ghét văn yêu võ, mãng phu thô lỗ.
Phu tử đến nhà dạy hết người này đến người khác, đều bị hắn làm cho tức
giận bỏ đi, cuối cùng bất đắc dĩ, Bùi Phụ phải tự thân xuất mã, dạy bảo
việc học của nhi tử, cuối cùng ông cũng hiểu vì sao phu tử trong nhà đều chào từ giã bỏ đi, còn bỏ lại những câu nói đầy ẩn ý.
Đánh, thì không đành, nhưng nếu không đánh, nhìn bộ dạng hắn ở trên lớp
học như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ông nhìn thấy còn thấy
khó chịu giùm hắn. Không đến mức nghịch ngợm gây sự, chỉ là hắn không
chịu học, ông tự nhận nhi tử nhà ông không phải ngốc, nhưng hắn chính là không học, nói đúng ra là không muốn học văn, chỉ muốn tập võ, làm ông
tức đến muốn phun máu mà không phun được.
Các người nghĩ thử mà xem, hắn đường đường là con cháu Bùi gia, thế
nhưng không học đạo Khổng Mạnh, hết lần này tới lần khác lại muốn làm
một tên vũ phu lỗ mãng, sau đó Bùi Phụ liền không cho hắn học võ, ngay
cả cửa nhà cũng không cho bước ra nửa bước.
Không cho hắn học, thế nhưng một tiểu hài tử vừa đủ năm tuổi như hắn,
lại có thể trèo lên đầu tường nhìn lén tập theo sư phụ luyện võ nhà bên
cạnh, tự mình ở nhà vụиɠ ŧяộʍ luyện tập, mà còn học được thật nhanh, như cá gặp nước. Cuối cùng sư phụ dạy võ đến cầu tình giùm hắn, nói hắn là
kỳ tài luyện võ, căn cốt rất tốt, không thể hoang phế.
Ta nói, cho hắn ở trong phòng mát mẻ ngồi nghe giảng bài, mặt hắn đầy vẻ chán ghét, đứng ngồi không yên, thế nhưng khi luyện võ dưới mặt trời
nắng như lửa, hắn lại luyện tập hăng say, vui đến quên cả trời đất, ông
đã gây ra tội nghiệt gì, lại sinh ra một tên quỷ đòi nợ không biết tốt
xấu, ông muốn tốt cho hắn, hắn lại trưng ra vẻ mặt “Xin cha đừng hại
con” khi nhìn thấy ông.
Cuối cùng, thật sự không có biện pháp, Bùi lão gia tử nhìn nhi tử lại lo cho tôn nhi phải chịu khổ sở, dù sao chức thái phó này của ông cũng là
chức quan nhàn tản, liền đổ cho thân thể không khỏe, xin cáo lão về quê, ở nhà chỉ chuyên giáo dưỡng đứa cháu đích tôn do ông trời phái tới sửa
trị Bùi gia bọn họ.
Từ đó, Bùi Phụ hoàn toàn buông tay, mắt không thấy tâm không phiền, mang theo phu nhân đi đến vùng khác nhậm chức, Bùi Hạo cũng cảm thấy tự do
đến rồi, hắn đã được giải thoát rồi!
Bùi lão gia tử đành mang cái mặt già ra để vận dụng quan hệ, đặc biệt từ Thanh Hoa Sơn thỉnh một vị cao thủ ẩn thế dạy bảo võ công cho tôn tử,
mà chính ông vất vả nghiên cứu thuật giáo dục, thử dạy bảo cho tôn tử
khi nhìn đến sách vở liền đau đầu này, nếu nó thật sự không biết chữ,
sau khi ông chết thì làm sao có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông.
Cho nên, khi nắm bắt được vấn đề ở cháu đích tôn nhà ông đó chính là
thái độ khi dạy học, Bùi lão gia tử bắt đầu lại cái nghề dạy học đầy
kiên nhẫn mà ông đã bỏ từ lâu.
Rốt cuộc có một ngày, khi ông thử bắt đầu giảng binh pháp binh sách, đứa cháu đích tôn khi nhìn thấy ông liền ngủ cuối cùng cũng đã mở cặp mắt
mông lung buồn ngủ kia ra, tròng mắt đen như quả nho, quay tròn nhìn
ông, nghe mhw nuốt từng chữ, như đói như khát, như mê như say, ông biết
mà, đứa cháu đích tôn nhà ông đã tìm được cái mà nó khao khát.
Ông một mặt hết sức vui mừng, kiếp sống dạy học của ông cuối cùng lại
huy hoàng, thăng lêи đỉиɦ điểm cao nhất, mặt khác trong lòng lại rất
chua xót, trong các thế hệ nhà họ Bùi của ông, đều xuất hiện những văn
hào, thi sĩ nổi danh, nhưng sao đến đứa cháu đích tôn của ông lại có thể biến dị như vậy? Vả lại, nhà ông, từ đời này truyền qua đời khác chỉ có độc mỗi đứa con trai, nếu cho nó lên chiến trường, đao kiếm không có
mắt, hzaai, nghĩ thôi đã thấy cực kỳ lo sợ...
Vì không để cho đứa cháu đích tôn nhà ông lên chiến trường gặp chuyện
không may, Bùi lão gia tử lại mặt dày mày dạn thỉnh người bạn già là lão hầu gia Vĩnh Định Hầu phủ là Lý Sấm hiện cũng đang ở nhà nằm không ăn
lương, đến tận nhà để chỉ dạy tôn tử, Lý Sấm chiến đấu cả đời trên lưng
ngựa, chiến công vô số, cũng là nguyên lão ba triều giống Bùi lão gia
tử, đất đai lãnh thổ của triều đình Đại Hạ có được như bây giờ là một
nửa công lao của ông ấy.
Nhớ năm đó Lý lão hầu gia xuất thân từ dân gian, khi Hạ Thái Tông xưng
đế thì nhập ngũ theo binh, chinh chiến sa trường, đến Hạ Thành đế thì
liên tiếp bình định Man Quốc phía bắc, Phiên Quốc làm loạn ở phía tây,
cuối cùng vinh phong làm Vĩnh Định hầu, cha truyền con nối, đặc biệt
quang vinh!
Lý lão hầu gia mấy năm gần đây đều nhàn rỗi ở nhà, đã nhàn rỗi đến sắp
mọc lông ra luôn rồi, người ta nói, già ở nhà dạy con nuôi cháu, đám con cháu nhà ông sớm đã không cần ông quản, còn cháu trai của ông thì, kể
từ sau khi ông phong hầu, ông liền nhìn thấu, ông trời đã không muốn cho nhà ông có thêm võ tướng xuất hiện, con cháu nhà ông, đứa nào cũng muốn theo học văn cả!
Nhưng chúng nó theo văn thì sao ông dạy được? Trước kia ông xuất thân là thảo dân lỗ mãng, chiến đấu trên lưng ngựa cả đời, xem binh thư cũng là để người khác đọc cho ông nghe, nếu không phải là ông cần phải xem
những kiến nghị của thuộc hạ, hạ quân lệnh, ông ngay cả chữ cũng không
muốn làm quen với nó làm gì.
Vấn đề vướng mắc của Bùi gia, ông đã sớm nghe thấy, hiện giờ Bùi lão gia tử tự mình đến trước mặt ông thỉnh cầu, ông cũng không có lên mặt, mang theo tâm tình thoải mái vì rốt cuộc cũng có việc để làm đi đến Bùi phủ.
Vừa đến, liền không muốn đi, tiểu tử này rất hợp tính cách của ông,
không chỉ căn cốt không tệ, thích hợp để luyện võ, có kiên nhẫn, có nghị lực, còn vừa nói đã thông, đến dạy liền có cảm giác thành tựu!
Quan trọng nhất là, tiểu tử này đã thể hiện rất rõ là tuyệt đối không
theo văn, muốn nhập ngũ đó! Chỉ cần vừa nghĩ tới trong tương lai, Bùi
gia là xuất hiện võ tướng, ông liền vui mừng không thôi, Bùi Tòng Văn,
ông ta kiêu ngạo cả đời, cũng có hôm nay, thậm chí ông còn muốn đốt pháo để ăn mừng!
Vì vậy Lý lão hầu gia xem như triệt để mọc rễ ở Bùi gia, không có việc
gì thì cùng Bùi lão gia tử đấu võ mồm, đấu không lại thì sẽ đi hung hăng dạy dỗ đứa cháu đích tôn ngoan nhà ông ta, nhìn Bùi lão gia tức đến nín thở, làm cho ông thật là, sảng khoái đến muốn chửi thề!
Nhưng về sau ông càng dạy càng tức! Càng dạy càng tức mà!
Con mẹ nó! Bùi gia, này cũng thật tốt số quá, thật vất vả ông trời mở
rộng tầm mắt, để cho thế hệ này của Bùi gia xuất hiện một thế hệ ghét
văn yêu võ, chữ thì chỉ đọc được mấy từ, ông còn chưa có cao hứng đủ
đâu, nhưng tên nhóc này lại chính là võ tướng kỳ tài, tập võ đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ thì cũng coi như xong, nhưng khi đọc binh thư binh
pháp, hiểu còn nhanh hơn cả ông. Con mẹ nó, Bùi gia nhất định là sinh
nhầm rồi! Thằng nhóc này chắc chắn là cháu ruột của ông!
Đúng vậy, nó chắc chắn là cháu ruột nhà ông! Từ đây về sau, nó chính là thằng cháu cưng bảo bối của ông!
Vì vậy, dưới sự bám riết không buông của Lý lão hầu gia, từ đó về sau,
Bùi Hạo lại có thêm một người ông nuôi, cưng chiều hắn đến mức không còn giới hạn!
Được ông nuôi cưng chìu, ông nội khuyên bảo, ông nuôi dạy võ, ông nội dạy văn, Bùi Hạo khỏe mạnh trưởng thành!
Đến khi mười ba tuổi, Bùi Hạo cảm nhận thật sâu rằng, hai người ông của
hắn đã không còn gì để dạy, chủ yếu là hắn cảm thấy những thứ hắn cần
học đều đã học xong, sư phụ dạy võ cho hắn cũng từ lúc hắn mười tuổi, đã đến cảm thán không thôi rằng ông đã không còn gì để dạy, nên muốn tiếp
tục ngao du khắp thiên hạ. Bắt đầu từ đó, Bùi Hạo bắt đầu mở rộng lãnh
thổ địa bàn hoạt động của hắn.
Từ đó, hắn cùng với Nhị thiếu gia Lý Dụ của Vĩnh Định Hầu phủ, Tam thiếu gia Đới Xuân Vinh của Hạnh Lâm thế gia Đới gia. tự xưng “Kinh thành tam hại”, Bùi Hạo thô lỗ, coi trời bằng vung, Lý Dụ gian xảo, có thù tất
báo, Đới Xuân Vinh nhìn vô hại nhất, nhưng hắn chính là ác độc nhất - -
Hắn biết hạ độc!
Ba người bọn họ ỷ vào gia thế nhà mình thâm sâu có hậu, ở trong kinh thành hống hách lộng hành.
Cũng không phải là không có người trị bọn họ, nhưng người biết võ thì
đánh không lại Bùi Hạo, người giỏi văn chương thì lại không thể qua nổi
mồm mép của Lý Dụ, còn người muốn chơi ám chiêu thì sao có thể đấu lại
độc dược của Đới Xuân Vinh? Làm sao trị đây?
Nếu ngươi nói bọn họ dù có ngang ngược dến đâu nhưng vẫn còn quan phủ ư? Nhưng bọn họ cũng đâu làm ra đại sự gì khiến trời ghét người oán, thì
sao quan phủ có thể quản? Lại nói, thỉnh thoảng bọn họ còn có thể giúp
quan phủ bắt cường đạo, sửa trị mấy tên du côn lưu manh, chỉ là lực sát
thương quá lớn, lỡ gây ra chuyện thì ngay cả chính quan phủ cũng đau
đầu! Cho nên, nói đến “Kinh thành tam hại” dân chúng kinh thành là không ai không biết, không người nào không hiểu.
Sau đó, Bùi Hạo bắt đầu để mắt tới đoàn ngựa thồ. Hắn vốn yêu võ, dốc
lòng tòng quân, nhưng phải mang binh đi đánh giặc mới được cưỡi chiến
mã, mà ngựa bán ở kinh thành, bởi vì sợ làm bị thương quan lại quyền
quý, phần lớn đều đã được huấn luyện tốt, thuận theo có thừa, dã tính
không đủ, Bùi Hạo đương nhiên không nhìn trúng.
Vì có được con ngựa tốt nhất, Bùi Hạo quyết định gia nhập đoàn ngựa thồ, du lịch bốn phía, được thêm kiến thức, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là
lựa chọn chiến mã theo lý tưởng của hắn.
Vừa mới bắt đầu ai dám thu người nổi danh gây họa như hắn chứ, về sau,
Đại đương gia đoàn ngựa thồ Thường Phúc Từ Uy bị hắn lằng nhằng đến mức
phiền, nhìn hắn da thịt mềm mịn, điển hình là dáng vẻ của một công tử
được nuông chiều từ bé, liền kết luận Bùi Hạo chắc chắn sẽ không thể
chống đỡ được quá lâu, liền để hắn cùng đi một lần, trước khi đi còn đặc biệt ký giấy sinh tử, buôn bán ngựa không phải là việc thoải mái, hàng
năm người buôn bán ngựa không về được cũng phải là số ít.
Bùi Hạo vui vẻ ký tên, nhân tiện để lại trong nhà một tờ giấy liền xuất
phát, dọc theo đường đi, màn trời chiếu đất, một ngày một đêm gấp rút
lên đường, gặp phải thời tiết không tốt, cũng là dãi nắng dầm mưa, mọi
người vốn là không có cái nhìn tốt về Bùi Hạo, không nghĩ tới hắn đều
sống được đến đây, trừ lúc vừa mới bắt đầu có chút ít không thích ứng
được, dọc theo đường đi thật không có một câu oán hận.
Bùi Hạo võ công tốt, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo, tính tình thẳng
thắn, khi còn ở kinh thành thì mặc dù có vẻ ngang tàng, nhưng tới hôm
nay xông xáo trời nam biển bắc bốn phía bên trong đoàn ngựa thồ lại như
cá gặp nước, mọi người rất nhanh liền tiếp nhận hắn.
Như chỉ một cái chớp mắt, Bùi Hạo đã ở trong đoàn ngựa thồ Thường Phúc
lăn lộn ba năm, nếu như không có người nhắc tới, tất cả mọi người đều đã quên hắn là người đứng đầu “Kinh thành tam hại” làm cho người khác
tránh không kịp, cũng đã quên hắn còn là độc đinh kim tôn của Hàn lâm
thế gia Bùi phủ, trừ dung mạo kia của hắn làm người ta quá mức ganh tỵ
ra, thì trong một đám thương nhân buôn ngựa, hắn lại hoàn toàn hòa nhập.