Hai tiếng sau đó tại phòng VIP của bệnh viện, Triệu Hy Doanh cùng Ngọc Tuệ hai cô đang nhàn hạ làm việc riêng của mình trên điện thoại.
Trên giường lớn Bạch Lâm Nghiêm một thân băng trắng tinh, nằm với tư thế sắp ngực, vì anh bị thương ở trên lưng, chung quanh dây chuyền nước biển, và dây trợ thở giăng ngang cùng máy đo điện tâm đồ, lúc này đôi mắt Lâm Nghiêm từ từ mở ra, anh liếc mắt nhìn chung quanh căn phòng, nhìn đến hai cô nàng đang ngồi ở kia, Lâm Nghiêm mệt nhọc lên tiếng gọi nhỏ:
_" Hy Doanh, Ngọc Tuệ"
Hai cô gái nghe tiếng gọi, họ liền nhìn về phía giường, hai cô chợt mừng rỡ khi thấy lão nhị đã tỉnh, cả hai đồng lên tiếng:
_"Nhị lão đại! Anh tỉnh rồi chúng em mừng quá, vừa nói hai cô bước đến gần giường.
Hy Doanh đến xem máy điện tâm đồ kiểm tra nhịp tim của anh, cô cười nhẹ nói:" anh ổn rồi nhị lão đại, giờ chỉ cần uống thuốc và thay băng, thoa thuốc trị thẹo, không lâu nữa sẽ khỏi hẵng thôi.
Ngọc Tuệ lấy ra điện thoại, cô bấm một dãy số, chuông điện thoại reo lên hai tiếng, bên kia Tuyết Đan nghe máy: " alo có chuyện gì em nói đi"
Ngọc Tuệ liền lên tiếng:"lão đại! Nhị lão đại vừa tỉnh thưa chị".
Tuyết Đan nghe tin cô trong lòng liền vui nói: " được tôi tới ngay, nghe xong cô liền cúp máy, cô đi thay đồ, liền vội đi xuống sảnh, cô gọi cho Đinh Phúc chuẩn bị xe, cô đi vào bếp liền dặn dò chuẩn bị cho hai phần canh bổ để đem vào cho anh trai.
Năm phút sau mọi thứ đều đủ, cô liền ra xe đến ngay bệnh viện.
Tuyết Đan bước chân nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng, cô đi đến bên giường, Lâm Nghiêm nhìn thấy Tuyết Đan anh mở miệng nói:
_"Tuyết Đan! Anh đau quá, và rất đói bụng nữa em à " cô nhìn anh đang làm nũng với mình, thật cô rất muốn cười, nhưng hiện giờ trong phòng lại có nhiều người nên cô đành im lặng.
Cô nhìn sang Ngọc Tuệ tay đưa hộp đựng canh bổ nói: " đổ ra chén, tôi đút cho anh ấy"
Ngọc Tuệ nhận lấy hộp, liền bước vào trong chuẩn bị.
Tuyết Đan nhìn sang Hy Doanh hỏi:"sức khỏe anh ấy thế nào?".
Hy Doanh nhìn Tuyết Đan đáp:" dạ sức khỏe của lão nhị ổn rồi thưa chị " Tuyết Đan gật nhẹ đầu, lúc này Ngọc Tuệ bưng chén canh ra đặt lên bàn.
Tuyết Đan phất tay cho mọi đi ra ngoài, cô thấy tất cả đã rời đi, cô cầm lên chén canh, thổi nhè nhẹ cho nguội bớt, Tuyết Đan ngồi đầu giường hay cánh tay đở nữa người trên của Lâm Nghiêm, cho anh nằm sắp lên đùi mình, cô với tay cầm chén canh mυ'ŧ từng muỗng đưa vào miệng anh.
Lâm Nghiêm, đôi mắt anh nhìn Tuyết Đan không hề chớp, trái tim anh lúc này đang đập loạn nhịp mất rồi, miệng thì vẫn vô thức há to cho cô đút cho mình.