Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 22: Đáng sợ

Bởi vì thủy sư cần khuếch trương gấp nên từ lúc sáng lập đến nay mỗi tháng doanh tân binh đều phải tiến hành khảo hạch, tận lực lựa chọn nhân tài vào trong thủy sư để làm quen với chiến thuyền và thao luyện chiến thuật. Con cháu hàn môn địa phương được chiêu mộ đặc biệt đều rất cố gắng, bởi vì bọn họ đều biết rất rõ thực ra thời cơ thay đổi vận mệnh của mình thực sự không nhiều.

Từ sau khi bệ hạ tuyên bố tân binh thông qua cuộc lựa chọn cũng có thể có thân phận chiến binh, các tân binh lại càng cố gắng hơn nữa. Không nói cái khác, quân hộ được miễn nộp tiền lương thuế má, điểm này đã đủ khiến bọn họ ra sức phấn đấu rồi.

Nhưng số lượng tân binh được lựa chọn vào đội ngũ chiến binh mỗi tháng cũng không nhiều, bởi vì Trang Ung rất nghiêm khắc, ông không cần loại người thật giả lẫn lộn, người ông cần là chiến sĩ thực sự.

Trong lúc huấn luyện Thẩm Lãnh đã nghe được một tin tức, quản sự doanh tân binh Bàng Trương bị giáng xuống làm đội chính vì vi phạm quân kỷ, bây giờ còn đang dưỡng thương, sau khi dưỡng thương thì sẽ cút về đội ngũ chiến binh.

Về phần mấy người đêm đó đánh lén Thẩm Lãnh thì trực tiếp bị đuổi khỏi quân doanh, đối với bọn họ mà nói cú đả kích này thực sự không nhỏ. Bị đuổi ra khỏi quân doanh, bọn họ sẽ không thể ngẩng đầu lên trong thời gian rất dài, không những sẽ bị người trong nhà quở trách, còn bị các hương thân chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chuyện này có thể trách ai được đây?

Vẫn không biết ai sẽ thay thế Bàng Trương đến doanh tân binh, nhưng Thẩm Lãnh đã không quan tâm đến những chuyện này nữa, ngày mai đã là ngày doanh tân binh khảo hạch, ngày rời khỏi doanh tân đã gần ngay trước mắt rồi.

Lần này có hai tân binh được công nhận là mạnh nhất trong doanh tân binh, một người tên là Đỗ Uy Danh, là người quận An Dương, học võ tử nhỏ, phụ thân là một tiêu sư, cuộc sống trong nhà khá hơn bách tính bình thường một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Một người khác, tất nhiên là Thẩm Lãnh.

Tuy rằng Thẩm Lãnh chỉ mới đến vài ngày mà thôi, nhưng ngày đầu tiên đến đã làm ra chuyện biếи ŧɦái chạy mười vòng quanh đại doanh thủy sư, đã trở thành thần thoại trong doanh tân binh rồi.

Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, Thẩm Lãnh chú ý đến người tên là Đỗ Uy Danh kia không đến ăn cơm. Đó là người duy nhất trong doanh tân binh từ đầu đến cuối vẫn giữ ý thù hằn với Thẩm Lãnh, cũng không phải vì Thẩm Lãnh đắc tội với gã ta, mà là vì Thẩm Lãnh đã chạm vào vị trí của gã ta trong doanh tân binh.

Lúc ăn cơm nghe Dương Thất Bảo nói hôm nay Trang Ung tướng quân đi bến thuyền An Dương, Thẩm Lãnh đoán là vì sau khi nói chuyện với mình vào đêm hai ngày trước, Trang Ung tướng quân đã có suy nghĩ mới.

Trang tướng quân không ở đây, cho nên có vài người tất nhiên sẽ không nhịn được mà gây sóng gió, ngày mai chính là khảo hạch tân binh, đợi xem sóng gió này lớn cỡ nào.

Thẩm Lãnh cũng không sợ, cho dù đối thủ của hắn quả thực hơi mạnh một chút, con trai duy nhất của đại học sĩ à…

Trong phòng của Mộc Tiêu Phong đốt đàn hương rất quý giá, đây là đồ mà phụ thân y phái người đưa đến định kỳ. Đại học sĩ biết con trai từ nhỏ đã thích loại mùi này, nếu trong phòng không đốt thì y sẽ thấy không yên.

Đỗ Uy Danh thì lại không thích ứng với loại mùi này lắm, cứ cảm thấy mũi ngứa ngáy muốn hắt hơi, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn. Ở trước mặt tân binh khác, trước giờ gã ta đều là dáng vẻ mạnh mẽ nghênh ngang, nhưng trước mặt Mộc Tiêu Phong chỉ có thể rụt rè khúm núm, ngay cả hít thở cũng không dám quá lớn tiếng.

"Người quang minh chính đại không nói vòng vo."

Mộc Tiêu Phong ngồi xuống kéo ngăn kéo ra, lấy mấy đĩnh vàng từ bên trong ra: "Chỗ này là cho ngươi, ta muốn ngươi làm một việc giúp ta."

Đỗ Uy Danh giật mình: "Giáo úy có chuyện gì cứ trực tiếp căn dặn là được rồi, không cần những cái này."

"Cần." Mộc Tiêu Phong ngữ khí bình thản nói: "Nếu là chuyện tầm thường, quả thực ta chỉ tùy tiện căn dặn ngươi một tiếng là được, nhưng thứ ta cần là tiền đồ của ngươi ở trong thủy sư, cho nên cái giá này cũng chưa đủ đâu."

Đỗ Uy Danh lập tức sắc mặt biến đổi: "Tiểu nhân… tiểu nhân không hiểu ý của giáo úy lắm."

"Nhìn thấy khuôn mặt này của ta rồi chứ?"

Mộc Tiêu Phong chỉ chỉ vào chỗ băng vải trên mặt mình, mở ra, lập tức khiến Đỗ Uy Danh sợ tới mức mặt trắng bệch.

"Là bị người khác rạch một đao, mà người rạch một đao này ở ngay trong doanh tân binh."

Mộc Tiêu Phong quấn băng vải lại: "Ngày mai chính là ngày doanh tân binh khảo hạch, ta muốn ngươi giúp ta gϊếŧ Thẩm Lãnh… Ta biết võ nghệ của ngươi rất tốt, từ nhỏ ngươi đã phụ thân ngươi quản giáo nghiêm khắc, luyện được một thân bản lĩnh, nếu như không có bất ngờ gì, ở trong thủy sư chắc hẳn ngươi có thể nổi bật rất nhanh, nói không chừng năm năm sau đã là một đoàn suất, làm mười năm sẽ là một giáo úy. Nhưng cửa ải giáo úy này, ngươi nghĩ có thể dễ dàng bước qua như vậy không?"

"Ngươi xuất thân bình thường, làm đến giáo úy chính lục phẩm trong mười năm gần như đã là cực hạn, trên ngũ phẩm thì có thể gọi là tướng quân. Mặc dù chỉ là thiên tướng không nhập lưu mà thôi, nhưng không có cơ hội tốt, người như ngươi không thể nào leo lên được."

Sắc mặt Đỗ Uy Danh biến ảo không ngừng, sự sợ hãi đã chiếm cứ cả thể xác và tinh thần gã ta.

Gϊếŧ người trong quân?

Nếu bản thân mình đáp ứng, như vậy thì đừng nói là tiền đồ, mạng cũng có thể mất nữa.

Nếu như mình không đáp ứng thì sao? Đối phương là con trai của đại học sĩ, có một vạn phương pháp khiến mình nhà tan người chết.

"Ta biết ngươi sợ." Mộc Tiêu Phong tiếp tục nói: "Chỗ vàng này đủ mua một mạng người, nhưng mạng của ngươi hiển nhiên không chỉ có như thế… Ta đã sắp xếp xong rồi, ngày mai lúc tuyển chọn, ngươi sẽ được xếp cùng một đội với Thẩm Lãnh, cuối cùng hai người các ngươi sẽ đυ.ng mặt ở lôi đài. Trước khi lên đài sẽ có người đưa cho ngươi một thanh chủy thủ, đương nhiên không ai có thể tra ra được là ta sắp xếp."

Đỗ Uy Danh quỳ xuống bụp một tiếng, ra sức dập đầu: "Xin giáo úy tha cho ta, hôm nay ta sẽ về nhà, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời về chuyện giáo úy nói với ta, cầu xin giáo úy, tha cho ta đi."

"Ta đã chọn ngươi, ngươi còn có lựa chọn khác sao?"

Mộc Tiêu Phong đứng lên đi đến bên cạnh Đỗ Uy Danh, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai gã ta: "Ta không thích uy hϊếp người khác, bởi vì đó là chuyện rất mất nhân phẩm, ta chỉ trần thuật một chút về hậu quả tất nhiên… Ngươi không nhận lời ta, lúc phụ thân ngươi ra ngoài hộ tiêu có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu phụ thân ngươi xảy ra chuyện, nhà ngươi coi như xong rồi."

"Để cho ngươi học võ, trong nhà ngươi gần như đã chẳng còn lại gì đáng giá, sau khi phụ thân ngươi chết rồi, mẫu thân ngươi làm sao chống đỡ được cái nhà này? Nhà cửa sợ là không giữ nổi, trong nhà ngươi cũng không có ruộng, cuối cùng mẫu thân ngươi có thể sẽ lưu lạc đầu đường bị chó hoang cắn chết."

Y nói một câu, Đỗ Uy Danh liền run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Nếu ngươi làm một đào binh, cũng là tất chết không nghi ngờ."

Mộc Tiêu Phong đỡ Đỗ Uy Danh đứng lên, kéo gã ta đi đến bên cạnh bàn, chỉ chỉ vào chỗ vàng kia: "Ngươi đừng sợ vội, nghe ta nói hết đã. Chỗ vàng này không phải là cho ngươi, là cho cha mẹ ngươi. Ngươi cầm vàng về nhà nói chuyện rõ ràng với bọn họ, bảo bọn họ cầm chỗ vàng này đi ngay lập tức, đến thành Hoài Viễn mua một căn nhà, phần còn lại chỉ cần không tiêu xài phung phí, cuộc sống bình thường sống hai mươi năm chắc không có vấn đề."

"Bạch Thượng Niên tướng quân của Ất Tử doanh đạo Giang Nam và gia phụ có quan hệ không nông cạn, trước khi ta đến, gia phụ đã nhờ Bạch Thượng Niên tướng quân chăm sóc ta… Ngày mai sau khi ngươi gϊếŧ Thẩm Lãnh trên trường tỉ võ, sẽ lập tức bị nhốt lại, trong đêm đó người của ta sẽ cứu ngươi ra ngoài, sau đó đưa đến chỗ Bạch Thượng Niên tướng quân ngay trong đêm."

Mộc Tiêu Phong cười nói: "Chắc hẳn ngươi không cần nghi ngờ, với năng lực của ta thì cho ngươi một thân phận mới căn bản không tính là chuyện khó gì cả… Trong nhà ngươi đã có thân phận quân hộ mới, ta đảm bảo trong vòng ba năm ngươi sẽ có thể nổi bật trong Ất Tử doanh, năm năm thăng lên giáo úy, tích lũy một chút công lao, gia phụ nói một câu là có thể khiến ngươi leo lên quan khẩu mà dựa vào bản thân ngươi thì cả đời cũng không qua nổi, không đến mười năm, khiến ngươi làm một tướng quân chân chính, rạng danh gia môn."

Mộc Tiêu Phong đi trở lại ngồi xuống, đã nói quá nhiều nên vết thương trên mặt rất đau, mà Đỗ Uy Danh vẫn còn đang run rẩy, điều này khiến sự khó chịu của y càng tăng thêm một chút.

"Ta không có quá nhiều thời gian cho ngươi suy nghĩ, nếu ngươi đã nghe những lời này rồi, đương nhiên ta sẽ không cho ngươi cơ hội nói ra ngoài, ngươi chỉ có một lựa chọn là nhận lời ta, bây giờ vẫn không hiểu hả?"

"Hi… hiểu." Đỗ Uy Danh lại quỳ xuống ra sức dập đầu: "Giáo úy, ta… ta không dám đâu."

"Lúc việc rơi xuống đầu, tự nhiên sẽ dám thôi, nghĩ đến phụ thân ngươi mẫu thân ngươi xem, nghĩ đến tương lai của bản thân ngươi xem."

Mộc Tiêu Phong đẩy chỗ vàng kia ra phía trước: "Cầm hay là không cầm?"

Nếu như có thể không cầm, Đỗ Uy Danh tuyệt đối sẽ không cầm, nhưng mà có thể không cầm sao?

Phụ thân, mẫu thân, nhà…

Đỗ Uy Danh thầm nghĩ trong lòng, nếu Mộc Tiêu Phong không lừa gã ta, với khả năng gia thế của Mộc Tiêu Phong, khiến mình làm đến tướng quân trong mười năm quả thực không tính là chuyện khó, đổi tên mà thôi…

"Cầm!" Đỗ Uy Danh đứng lên, hai tay bưng chỗ vàng kia: "Ta nhận lời."

"Ha ha ha ha, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngươi là người có tiền đồ."

Mộc Tiêu Phong cười vô cùng vui vẻ, cho dù vẻ mặt đau đớn hơn: "Lát nữa ngươi ra ngoài từ hậu doanh, có người đã chuẩn bị ngựa rồi, ngươi chạy về nhà sắp xếp một chút, quay lại trước khi trời tối không thành vấn đề. Ta sẽ sắp xếp người đưa phụ mẫu ngươi đến thành Hoài Viễn ngay trong đêm, không có sự cố gì thì 5-6 ngày sau là nhà mới của ngươi đã được dàn xếp xong rồi."

"Phân lượng của Ất Tử doanh ở đạo Giang Nam quan trọng hơn thủy sư nhiều, nghĩ mà xem, tương lai ngươi chính là một trong những tướng quân của Ất Tử doanh."

Đỗ Uy Danh khàn khàn giọng nói: "Ta chỉ cầu giáo úy nói lời giữ lời."

Ánh mắt Mộc Tiêu Phong hơi run lên: "Ta có thân phận gì, ta cần phải lừa ngươi?"

Đỗ Uy Danh nghĩ lại thấy cũng đúng, cúi người lạy một cái, sau đó xoay người đi.

Mộc Tiêu Phong tựa vào ghế thở phào một hơi thật dài, trong lòng nghĩ thầm cho dù không dựa vào phụ thân thì ta cũng có thể làm được chuyện mà ta muốn làm, không phải chỉ là loại trừ một tên tiểu tử lỗ mãng thôi sao. Đây cũng chính là ở thủy sư, nếu là ở Ất Tử doanh thì thi thể của Thẩm Lãnh đã bắt đầu bốc mùi rồi.

Mà cùng lúc đó, trong tòa cung điện rộng lớn trong thành Trường An, hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh buông bản tấu chương trong tay xuống, cười với đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng mái tóc đã bạc trắng, nói: "Đây chắc hẳn là đề đốc thủy sư sông Nam Bình Trang Ung viết nửa tháng trước, các lão, khanh đã nuôi một đứa con trai tốt đó, mỗi một tháng đều có quân công báo lên, trẫm phải nghĩ xem ban thưởng cho hắn thế nào."

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường kẻ, liên tục nói tạ ơn.

Hoàng đế cầm bút lên, sau khi viết mấy chữ "chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân", vừa định đưa cho Mộc Chiêu Đồng xem thử thì thấy nội thị ở bên ngoài bưng một cái hộp đóng kín chạy nhanh vào trong.

Nội thị đặt cái hộp lên bàn xong liền khom người lui ra ngoài. Hoàng đế mở hộp ra, mở tấu chương ra xem, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Đó là văn kiện mà Trang Ung phái người gửi đi gấp, chỉ dùng bảy ngày bảy đêm đã từ thủy sư sông Nam Bình đến thành Trường An.

Mộc Tiêu Phong đã phạm lỗi, nhưng Trang Ung nhận hết tội trách về bản thân mình.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, đưa bản tấu chương kia cho Mộc Chiêu Đồng. Mộc Chiêu Đồng thụ sủng nhược kinh, loại quân báo cấp tốc này mà hoàng đế có thể đưa cho lão ta xem, đó là sự tín nhiệm to lớn đó, nhưng sau khi xem xong, sắc mặt của Mộc Chiêu Đồng cũng thay đổi, vô cùng khó coi.

"Cái tên… cái tên nghịch tử này!"

Mộc Chiêu Đồng quỳ xuống bụp một tiếng: "Xin bệ hạ giáng chỉ xử phạt, thần tuyệt không oán thán."

Hoàng đế đi xuống khỏi ngai vàng, cũng đưa cả ý chỉ vừa mới viết xong cho Mộc Chiêu Đồng. Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn một cái rồi cúi đầu càng thấp hơn nữa: "Xin bệ hạ thu hồi ý chỉ, trách phạt thật nặng tên nghịch tử đó của thần!"

Hoàng đế ừ một tiếng: "Phải thu hồi lại rồi."

Bả vai Mộc Chiêu Đồng run lên một chút, không dám nói gì.

Hoàng đế lại lấy một bản thánh chỉ mới, trầm ngâm một lúc, sửa chính "ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân" thành "tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân", lại tăng lên nửa cấp…

Y chuyển thánh chỉ cho Mộc Chiêu Đồng: "Người trẻ tuổi có ai mà không phạm lỗi, các lão mau đứng dậy đi, trẫm vẫn chưa hồ đồ đâu."

Mộc Chiêu Đồng xem thánh chỉ xong, cả người càng run rẩy mạnh hơn nữa, đương nhiên trong này có một phần là diễn kịch, là tam triều nguyên lão, diễn kịch đã lành nghề rồi.

"Bệ hạ, chuyện này làm sao có thể, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

"Không nói chuyện này nữa, các lão à, khanh giúp trẫm nghĩ xem, Trang Ung trị quân không nghiêm nên xử trí thế nào?"

Trong lòng Mộc Chiêu Đồng lập tức hiểu được, vội vàng nói: Trang tướng quân cũng là vì bảo vệ tên nghịch tử của thần, đâu có lỗi gì, kính xin bệ hạ minh xét."

Hoàng đế làm như có chút khó xử, nói: "Vậy… thì tạm thời ghi lại, sau này nếu có phạm lỗi thì xử phạt một lượt?"

"Bệ hạ thánh minh."

Hoàng đế cười cười, đóng tỉ ấn trên thánh chỉ, dặn người đưa đến thủy sư sông Nam Bình, y đứng dậy hoạt động cơ thể một chút: "Các lão, nếu thủy phỉ trên sông Nam Bình bị tiêu diệt toàn bộ rồi, khanh nói đội quân thủy sư như vậy nên đặt ở đâu?"

Mộc Chiêu Đồng cười khổ trong lòng, thầm nói bệ hạ người thật sự quá lợi hại, thần phục rồi.

Bệ hạ muốn dụng binh đối với hải cương phía nam đã là chuyện mà mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng tiếng phản đối trên triều đình lại rất lớn, thủy sư xuất chinh hao phía tiền lương quá lớn, lao sư động chúng, hơn nữa cũng chỉ là đánh một nơi bé như viên đạn là Cầu Lập quốc, đánh thắng cũng chẳng tính là gì, đánh thua thì thật mất mặt…

Bệ hạ dùng một phần thưởng tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân để khiến mình không thể không đứng về phía bệ hạ mà nói chuyện, cả triều văn võ có một phần ba số người đều xem đại học sĩ là kim chỉ nam, lão ta không phản đối, e là chuyện này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Hoàng đế, đáng sợ.