Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 55: Thuận theo tự nhiên

Cẩm Tú cung.

Mặc Viên mở mắt nhìn trần nhà, nhớ lại sự việc tối qua cảm thấy may mắn vì khi nàng lững thững về thì mọi người đều đã ngủ rồi. Nếu không đưa hai con mắt như hai trái đào đó ra sẽ dọa chết người khác.

Đêm qua nàng suy nghĩ rất nhiều. Tình cảm không phải là thứ nói khống chế là có thể khống chế được. Đôi khi cố gắng khống chế lại làm nó càng trở nên mãnh liệt hơn…

Cho nên nàng quyết định dù không nói cho hắn biết nhưng vẫn sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi. Điều gì đến sẽ đến, là phúc không phải họa, là họa chẳng tránh được.

Cốc… Cốc… Cốc….

Nghe tiếng gõ cửa Mặc Viên bò dậy mở cửa: “Ai vậy?”

“Là muội….” Bạch Yến Lê định nói gì đó thấy Mặc Viên xong lại im bặt.

“Yến Lê sao vậy? Sao không nói gì?” Mặc Viên thấy nàng im lặng thì lên tiếng hỏi.

“Tiểu Viên tỷ, mắt của tỷ sao vậy?”

“À… ta lạ giường nên ngủ không ngon lắm.” Mặc Viên xoa mặt trợn mắt nói dối.

“Thì ra là vậy… Thế tỷ có muốn đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu với muội không?”

“Được. Muội chờ ta một chút, ta thay y phục xong sẽ đi cùng muội.”

“A… vậy muội ra ngoài chờ.”

Một khắc sau Mặc Viên ăn mặc chỉnh tề đi ra làm Bạch Yến Lê trợn mắt há mồm.

Nàng nhìn biểu cảm khoa trương của Bạch Yến Lê xong liền nhớ lại trước khi ra khỏi cửa nàng đã xem kĩ lắm rồi, không có chỗ nào không ổn cả mà.

Hôm nay nàng chải kiểu tóc song bình kế đơn giản nhất mà lúc trước Hồng Trà dạy nàng, dùng dây lụa cố định rồi cài thêm vài hạt trân châu làm màu xíu, trâm cài gì đó đều tự động lượt qua đi.

Y phục cũng chỉ chọn một bộ váy lụa màu lam nhạt thêu một ít lá trúc, ngoài ra cũng không đeo trang sức nào khác. Thật lòng mà nói thì mấy thứ đó nhìn thì đẹp nhưng đeo lên chính là cực hình nha, nàng mới không thèm đeo.

Sau khi nghĩ kĩ Mặc Viên chẳng muốn đoán mò, trực tiếp hỏi thẳng Bạch Yến Lê: “Sao vậy? Nhìn ta có gì không ổn hả?”

“A… Hả… Không… Không phải… Nhìn rất ổn…” Bạch Yến Lê còn đang trong trạng thái hóa đá bị điểm danh nên miệng lưỡi không được trơn tru lắm.

“Thế sao muội lại nhìn như vậy?”

“À… tại muội thấy tỷ thay đồ, chải tóc thực nhanh. Lúc trước khi Tứ hoàng tỷ cùng Ngũ hoàng tỷ chưa xuất giá bọn muội mỗi lần cùng đi đâu thì muội đều phải đợi hai tỷ ấy thay y phục, trang điểm, chải tóc thật lâu, ít nhất phải một canh giờ. Nhưng tỷ... ách... chỉ tốn một khắc đã xong nên muội mới vậy. Hì… Hì…”

“Thì ra là vậy. Thôi trễ rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Nói rồi hai người nói nói cười cười đi đến Trữ Thọ cung.